Một Kiếm Hoành Không


Hạo Tư Đạt không muốn cùng nàng chiến đấu, nhưng không có nghĩa nàng ta lại
như ý lão, mặt ngọc lạnh lẽo không một chút tình cảm, cả người bao phủ trong
băng sương, khí tức lạnh lùng chậm rãi tản ra xung quanh:

- Chết...!

Chỉ một chữ đơn giản, nhưng ẩn chứa bao nhiêu lạnh lùng, khi âm thanh vừa rơi
xuống, chỉ gặp từng cái băng nhận xé không lướt đến.

“Xẹt” không khí bị xé rách, giống như một tiếng xé giấy vang lên, toàn bộ băng
nhận quanh người nàng lưu chuyển, mỗi cái băng nhận như trở thành thần kiếm,
lướt đến đâu nơi đó bị chém vụn.

Khi băng nhận phóng đến, khí tức lạnh lẽo từ băng nhận làm không khí đông cứng
lại, mọi nơi quanh băng nhân đều tản ra một làn sương trắng, lạnh vô cùng.

- Hừ, đúng là không biết lớn nhỏ, học được chút bản sự liền muốn ra đường
đánh người, tưởng chính mình vô địch sao?

Tần Sơn lúc này lên tiếng quát, hai tay hiện lên kim quang, như nhập vào từng
đầu sư tử, một tiếng rống giận kinh thiên vang lên, khiến xung quanh chấn
động.

Sư Tư hư ảnh khổng lồ hiện ra, liền thấy một dặm xung quanh hắn trở nên đen
tối lại, chính vì bị Sư Tử hư ảnh che đi. Khi hư ảnh hiện ra, lập tức khoáy
động lên từng cơn chấn động nhẹ, móng vuốt khổng lồ của Sư Tử như muốn đem đại
thiên xé rách.

Tần Sơn hét lớn một tiếng, lập tức phóng người đánh tới, song quyền không
ngừng cùng băng nhận va chạm, trùng kích mạnh mẽ đánh ra, khiến không gian
giống như đại hải gợn sóng.

Ba vị Thiên Hoàng của Hạo gia khi nhìn Tần Sơn phóng người đến cũng không nói
gì, dù sao Tần Sơn cũng là Thiên Hoàng, dù bị thương những cũng là Thiên Hoàng
a, để hắn tới . Còn những kẻ có thực lực thấp một chút liền lộ ra vẻ ngưỡng
mộ, đây là cảnh giới bọn hắn có cơ hôi đạt được, nên không phải quá xa vời như
tiên cảnh kia.

Bất quá, giờ phút này không phải thời điểm để bọn hắn ngưỡng mộ, lại nhìn tới
phía trước nữ tử kia đang cùng Tần Sơn chiến đấu, không khỏi cảm thấy lạnh
người, mặc dù không biết thực lực nữ tử này bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng là
Thiên Hoàng.

- Các ngươi đưa tam thiếu gia qua bên kia, ở đây để chúng ta đối phó!

Hạo Tư Đạt lên tiếng nói, lão không muốn trong lúc vô tình để vị thiếu gia này
bị thương, có thể vị thiếu gia này cũng có thực lực Địa Hoàng, nhưng chỉ sợ
sóng trùng kích của Thiên Hoàng cũng đủ quét ngang Địa Hoàng, làm hắn trọng
thương a.

Đợi sau khi những người kia đưa Hạo Tấn đi khỏi nơi này phạm vi vài dặm, lão
quay sang nhìn tới thanh y nữ tử đang cùng Tần Sơn chiến đấu kia.

Tại trước đó khoảng cách xa xôi, hai người không ngừng va chạm nhau, tại mỗi
lần va chạm đó liền làm hư không gợn sóng, như lật lên đại hải, nhấc lên từng
cơn sóng thần, quét qua tất cả.

Tại nơi này không gian từng nơi từng nơi đều lưu lại vết tích, có băng hàn, có
vết nứt giống như bị rách đi một dạng, từng cái đều là do trận chiến lưu lại.

Trăm dặm xung quanh lúc này giống như hình thành một cái kết giới, năng lượng
bạo tạc từ cuộc chiến lan ra, phong tỏa phạm vi nơi đó, khiến nhiều người thực
lực thấp không cách nào tới gần quan sát.

Lúc này, tại bên trong cuộc chiến, thanh y nữ tử giơ cao Bích Ngọc Kiếm, một
kiếm như ẩn chứa băng khí bá đạo, phá vạn pháp đánh xuống.

“Keng —” một tiếng, khi Bích Ngọc Kiếm chém xuống, trong nháy mắt dâng trào ra
vô cùng vô tận kiếm mang, mà mỗi kiếm mang giông như băng phong một dạng, quét
ngang mà đi, để lại vô số lạnh lẽo khí tức.

Bích Ngọc Kiếm rơi xuống sau cùng, liền tựa như thấy được thần kiếm ra khỏi
võ, một tiếng “keng” ngân lên, liền sắc bén thần kiếm chém qua, thời không bị
chém đứt một dạng.

“Oanh —“ một tiếng, khi kiếm mang chém qua, liền thấy vô số băng nhận đánh
tới, Tần Sơn cũng hơi biến sắc, song quyền như hóa thành móng vuốt sư tử, mạnh
mẽ đỡ lấy kiếm mang.

Tại một tiếng này, bỗng thấy được không gian sụp đổ, tại dưới sự va chạm này,
tựa như biển cả bị lật tung lên một dạng.

Tần Sơn song trảo đón lấy kiếm mang, nhưng khi va chạm vào, lập tức cảm thấy
song trảo như đóng băng, một cỗ lạnh lẽo truyền đến, làm gã không chịu nổi.

Gã không nghĩ tới nữ tử này kinh khủng như vậy, lại nhìn nữ tử muốn đánh tới,
liền hét một tiếng:

- Đáng chết!

Cùng lúc đó, một tiếng “ong” vang lên thật lớn, chỉ gặp Tần Sơn toàn thân dâng
lên vô tận kim quang, vô số kim quang phóng lên, bay đên hư ảnh sư tử bên
trên, trong chớp mắt thấy được hư ảnh sư tử bị kim quang bao phủ.

“Ông” một tiếng, hư ảnh sư tử như trở nên chân thật, xung quanh sư tử giống
như có từng cái thần sơn chấn xuống, đem băng khí của kiếm mang chấn nát.

- Bá Tuyệt Thiên Sư!

Tần Sơn rống một tiếng, hai chân đạp nát không gian bay lên cao, đứng tại
trước mặt hoàng kim sư tử.

Tại một tiếng rống này, hoàng kim sư tử cũng trở nên điên cuồng, kim quang
mạnh mẽ phát ra từ người nó, lập tức một trận chấn động dữ dội làm mọi người
hoảng sợ.

Chỉ gặp tại nơi đó, đầu sư tử dần trở nên chân thật, hoàng kim sư tử lăng lệ
hình thành, ánh mắt như muốn xé xác tất cả quét lên trời cao, móng vuốt giơ
lên đêm trời đất dẫm nát, trong chớp mắt, hoàng kim sư tử lực lượng mạnh mẽ đi
ra, trên bầu trời tầng cái tầng cái kim quang như điên cuồng trút xuống, làm
không gian bị trăm ngàn lỗ thủng.

- Grào...

Chợt thấy hoàng kim sư tử điên cuồng gào thét, cả không gian theo đó run rẫy,
từng cái móng vuốt cũng rung động mãnh liệt theo đó, đem đại địa bên dưới tàn
phá bừa bãi.

- Không nghĩ tới Đại Sư Môn lại có một môn thần thông như vậy, đúng là không
thể xem thường bất cứ ai, thế lực nào a.

Đứng ở phía xa, Hạo Tư Đạt ngạc nhiên lên tiếng.

Hai người bên cạnh lại không lên tiếng, bọn hắn ánh mắt thủy chung vẫn nhìn
đến cuộc chiến kia, cứ như không có gì có thể làm phiền bọn hắn.

- Chết đi!

Tần Sơn trầm giọng quát lớn, hai tay kim sắc bỗng hợp lại, theo đó, chỉ thấy
sau hắn, hoàng kim sư tử đã vượt không vọt tới, trực tiếp đánh đến thanh y nữ
tử.

“Oanh” một tiếng vang lên, khi hoàng kim sư tử phóng tới, không gian lập tức
bị xé rách, trong chớp mắt này, hoàng kim sư tử liền như trở thành một vị chúa
tể đang săn con mồi, một kích tất sát!

Thanh y nữ tử đang phóng tới bỗng khưng lại, hai mắt đỏ rực nhìn lên hoàng kim
sư tử đang vọt tới, Bích Ngọc Kiếm trong tay khẽ run lên, chậm rãi vang lên
một tiếng “keng, keng”, thanh âm thanh thúy từ từ ngân vang lên.

Thời điểm khi một tiếng “keng” này vang lên, bồng thấy xung quanh nàng hàn khí
mãnh liệt phóng ra, trên lưỡi kiếm chợt hiện ra một lớp hàn khí mờ nhạt màu
lam, chậm rãi hình thành, khi lớp hàn khí mờ nhạt màu lam hình thành, cả thời
không dường như đóng băng, ngưng trệ lại, mạnh mẽ kiếm khí theo đó hình thành.

Chậm chạp đưa kiếm lên, chém xuống một đường!

“Xẹt xẹt” thanh âm vang lên, lập tức thấy phía trước bỗng xuất hiện một vết
chém, vết chém dài như rạch ngang thiên địa, tại một kiếm chém xuống này, như
vô địch thần kiếm, lại như sắc bén một dạng, đem trời đất bổ đôi.

- Đây, đây là kiếm ý?

Khi nhìn thấy cảnh này, lập tức để tất cả Thiên Hoàng ở đây đều chấn động, ở
đây cũng chỉ có những Thiên Hoàng mới rõ ràng cảm nhận được cái này kiếm ý
khủng bố, những Địa Hoàng kia cùng lắm là không cách nào cảm nhận được, nên
không nhìn ra đây là kiếm ý.

Kiếm Ý!

Đây chính là một loại ý cảnh bên trong, ý cảnh là một trạng thái huyền diệu
đặc biệt, rất khó nắm bắt, hiểu chính xác được.

Một kẻ cả đời dùng kiếm, tại trong tâm ngươi, kiếm chính là ngươi, ngươi chính
là kiếm, kiếm còn ngươi còn, kiếm gãy người vong!

Đó, chính là Ý của kiếm!

Ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu ý, dung hợp nó vào trong chiêu thức, công
phu, hay vũ khí, hay hết thảy tất cả.

Đó, chính là Cảnh!

Nói thì dễ nhưng thật sự lại rất khó đạt, bởi vì thế nên khi thanh y nữ tử
dùng ra kiếm ý của mình đều là làm bọn hắn kinh ngạc, khiếp sợ.

Tại thời điểm này, chỉ thấy trên bầu trời một rạch chém xuống, như lưu tinh
rơi xuống, đại thiên như bị một kiếm này chém đôi, kinh khủng kiếm khí lướt
qua liền nơi đó không gian sụp đổ.

“Oanh” một tiếng, hoàng kim sư tử phẫn nộ gào thét, móng vuốt khổng lồ đánh
tới, cả không gian hàn băng quanh đó bị đánh tan, một tiếng nổ rung trời vang
lên, lực lượng kinh khủng đem trời đất quay cuồng một dạng.

Chợt ngay lúc đó, hoàng kim sư tử móng vuốt xé gió chém ngang, muốn đem thanh
y nữ tử phân ra vạn mảnh, chỉ là trong chớp mắt này, một đạo kiếm khí chém
qua, thời không tạm dừng, hư không nổi lên sóng lớn.

“Xẹt” kiếm khí hoành không, một đạo lam sắc kiếm khí như lưu tinh quét qua,
liền thấy hoàng kim sư tử đang vọt tới bỗng bị chém thành hai, không một cơn
chấn động, giống như thần kiếm chém lên sợi chỉ, đơn giản lướt qua liền đứt.

Khi lam sắc kiếm khí quét qua, nghe được “phốc” âm thanh vang lên, bỗng thấy
một đạo huyết quang bắn ra, theo đó là một tiếng hét kinh khủng, xuyên thủng
màng nhĩ tất cả mọi người.

- Aa!

Đột nhiên một tiếng hét vang lên, mọi người vội giật mình, nhìn tới nơi phát
ra tiếng hét kia không khỏi hít một hơi lạnh.

Bọn hắn vì nữ tử đánh ra kiếm ý mà thất thần, đợi đến khi tỉnh táo lại thì
không biết lúc nào bên này Tần Sơn một cánh tay đã bị chém đứt, vết chém sắc
bén không để lại một chút nào nhấp nhô, đem Tần Sơn một tay chém đến bằng
phẳng.

- Kiếm khí thật đáng sợ...

Hạo Tư Đạt hít một hơi để cho bản thân bình tĩnh lại, cố nén rung động, kinh
hãi nói.

Tần Sơn bị một kiếm chém đứt tay, lộ ra vẻ không cam lòng, ánh mắt như phun ra
lửa, cơ mặt cũng bị đau đớn khiến cho co rút lại.

“Keng” một tiếng, tại trong chớp mắt này, thanh y nữ tử bỗng xuất hiện trước
mặt hắn, một kiếm chém đến đầu hắn.

Tốc độ này cực nhanh, lại trong sự kinh ngạc của mọi người nên càng không kịp
phản ứng, liền thấy trong nháy mắt nàng đã một kiếm chém qua, ngay tại đầu Tần
Sơn chém đến.

...

Ps: Đề Cử, Vote 5* ủng hộ tác nha!!


Vạn Cổ Ma Thần - Chương #49