Băng Tộc


Bạch Hổ bên cạnh nghe vậy thì trầm ngâm, đây là một chuyện cần nghiêm túc nên
nó cũng không còn đùa cợt, nó không giống Dạ Ảnh, tất cả mọi chuyện chẳng qua
chỉ là màn diễn của hắn.

Băng Tộc là một trong Tứ Đại Cổ Tộc, chiếm lấy một mảnh tinh không rộng lớn
riêng biệt, chưởng quản ngàn vạn cái tinh không xung quanh. Băng Tộc là một
cái Cổ Tộc có truyền thừa ngàn vạn năm, lâu đời vô cùng, là một vũng nước rất
sâu.

Tứ Đại Cổ Tộc đều cực kỳ mạnh mẽ, vì bọn hắn có lịch sử rất lâu, có thể nói là
từ thời sơ khai đến nay, trong đó cường giả lớp lớp, nhiều vô kể, khi trước đó
những Cổ Tộc này đều là cường đại vô cùng, có thể khiến những Chúa Tể khác
phải kiêng kỵ. Mặc dù hôm nay không giống khi trước, nhưng cũng không phải kẻ
nào cũng có thể đụng vào, là Tiên là Thần, cũng là không được.

Bạch Hổ rất lâu sau mới từ từ nói:

- Chẳng lẽ lại một lần nữa biến thiên sao?

Dạ Ảnh lại như không quan tâm, bình tĩnh nói:

- Ta cũng muốn xem một chút, Băng Tộc là cái gì sự tình, cũng tiện thể đến
Băng Tộc một chuyến.

- Công tử định làm gì? Dù gì đó cũng là người cùng tộc với Băng Thiên Nữ Đế.

Bạch Hổ lên tiếng nói.

- Chính nhiều kẻ tự coi mình là tộc nhân Băng Thiên Nữ Đế cho nên tưởng là
không ai làm được gì bọn hắn, ngông cuồng tự đại. Dù là thân nhân, chỉ cần là
dám ngăn ta... Đều chết!

Dạ Ảnh cười cười nói,nhưng ánh mắt của hắn lại càng lạnh dần xuống, khi nhìn
đôi mắt này, ai cũng biết chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, một chuyện khiến
thiên địa biến sắc!

Bạch Hổ cũng một trận lạnh người, nhưng nó cũng mong chờ, liệu những kẻ Băng
tộc kia sẽ chuẩn bị cái gì để hoan nghênh Dạ Ảnh trở lại đây? Là sinh, là diệt
đều không biết a!

- Đi thôi, đến đó xem một chút.

Dạ Ảnh chắp tay sau lưng, bình thản đi đến phía trước.

Bầu trời một màu đỏ đậm, càng lúc càng đậm, như huyết tỉnh chảy lên, nhuộm
thành một mảnh đỏ rực. Tại nơi này, trên không có mây mù, dưới không có cây
cối, vẫn chỉ là một mảnh đỏ rực như vậy.

Trước đây khi Dạ Ảnh chưa đến, còn có ma khí bốc lên, muốn thôn phệ thiên địa,
giờ đây Ma Nhân chết đi, ma khí bị phong ấn, liền chỉ còn lại một mảnh cô tịch
như vậy.

Trong mảnh thiên địa cô tịch này, nếu như không có đạo tâm kiên định mà đi,
chỉ sợ không chịu nổi lấy cái chán nản, cô tịch ở đây.

Ánh nắng đỏ rực rọi xuống đại địa, bên dưới Dạ Ảnh, khi ánh nắng chiếu rọi
xuống liền thấy hai cái bóng kéo dài trên mặt đất, dù là ai, ở trong này cũng
không nhịn được một tiếng thở dài.

Chỉ là, Dạ Ảnh tựa hồ đã quen việc dễ làm, không có một chút bận tâm nào, bởi
đạo tâm của hắn kiên định không phải một chút buồn chán này có thể lây động,
nhiễm vào.

...

- Nơi này rộng thật, không biết giới hạn của nó ở đâu a. Ngươi tạo ra nơi
này, cũng là kinh khủng như vậy một dạng.

Thanh niên nhìn xung quanh, cảm khái nói ra:

- Thực lực này chỉ sợ đã siêu việt tất cả đi? Theo ta thấy thì dù là
Thánh Đế mặc dù có thể tạo ra một không gian độc lập, nhưng cũng chỉ là giới
hạn ở hai từ không gian này thôi, ngược lại nơi này lại giống như một thế
giới, người tạo nơi này chắc cũng chỉ có thể là Tiên cảnh cao cao tại thượng
kia thôi.

- Đúng vậy, người tạo ra nơi này liền là chắc cũng chỉ có thể là Tiên cảnh.

Tần Sơn cảm thán nói:

- Cả đời này chúng ta liền không có cơ hội thấy được cái kia tiên cảnh a, lần
này Vũ Huyền Đại Lục dị biến, cũng giúp chúng ta mở rộng tầm mắt
a. Nếu không phải vậy, chỉ sợ cả đời chúng ta cũng không thể nào
chứng kiến được cảnh tráng lệ này!

Tần Sơn cũng là lời thật lòng, với những người như hắn, dù là
Thánh Nhân, Thánh Hoàng cũng là nhân vật lớn, trêu không nổi, mà Tiên
thì càng không chọc nổi, giống như một con kiến yếu đuối giãy dụa
mà thôi.

Nếu nói Thánh Nhân Thánh Hoàng hay cả Thánh Đế là một con rắn lớn
thì Tiên lại như một đầu Cửu Thải Thôn Thiên Mãng có thể thôn thiên phệ
nguyệt.

Cả hai vốn không cùng một đẳng cấp!

Mọi người bên cạnh cũng gật đầu, rõ ràng ai cũng thấy Tần Sơn nói
đúng, đối với bọn hắn tiên cảnh quá xa vời, chỉ có thể ngưỡng mộ đưa mắt nhìn
lên mà thôi.

Lúc này, một tiếng nói vang lên:

- Tần trưởng lão nói đúng, nếu như không phải như vậy thì cái thân
mục nát này cả đời cũng không thể đại khai nhãn giới.

Đây là một lão giả râu trắng dài, ánh mắt có thần, trên khuôn mặt
đầy vẻ cơ trí, dù đã hơn vài trăm năm nhưng vẫn không có dấu hiệu
mệt mỏi chút nào.

Lão giả áo vải đơn sơ, xung quanh cũng không có ba động gì lực lượng nhưng tất
cả những người ở đây không ai dám khinh thường lão.

Lão giả gọi là Hạo Tư Đạt, một trong ba vị cường giả có thực lực
Thiên Hoàng đỉnh. Bởi Hạo gia cũng là một thế lực lớn ở Thanh Vân đảo, vượt
xa Đại Sư Môn nên công pháp mà lão tu luyện cũng hơn Tần Sơn rất nhiều.

Từ đó, dù là cùng là Thiên Hoàng đỉnh phong, nhưng Hạo Tư Đạt mạnh hơn Tần Sơn
một đoạn.

Lần này Hạo Tư Đạt vì được gia chủ lệnh đi bảo vệ vị tam thiếu gia
Hạo Tấn này, cùng với việc tìm xem kẻ giết Hạo Thiên, đệ tử Hạo gia là ai.

Hạo Thiên mặc dù chỉ là một đệ tử của Hạo gia, nhưng bởi vì có thiên phú cực
tốt, lại luyện được Bộ Bộ Sinh Liên Quyết nên Hạo gia quyết tâm bồi dưỡng một
chút, nếu như không gặp cái gì ngăn trở, liền sẽ bình bình thản thản mà mười
phần nắm chắc đột phá Thánh Nhân, trở thành một vị cường giả chân chính.

Chỉ là vốn dĩ một Thánh Nhân tương lai lại chết đi trong một lần đi làm nhiệm
vụ, chính là các vị trưởng lão bên trong gia tộc muốn lấy tới một cái cổ kính
khó hiểu liền để Hạo Thiên đi, nhưng không ngờ đồ vật chưa lấy được đã táng
thân bên trong rồi.

- Đạt huynh nói phải...

Tần Sơn nói một tiếng, ánh mắt lại nhìn sang hai vị Thiên hoàng còn lại, chỉ
gặp bọn hắn lơ đễnh một dạng, không có như Hạo Tư Đạt hòa khí dễ gần.

Chợt, đúng lúc này, Hạo Tư Đạt giật mình kêu lớn:

- Thiếu gia cẩn thận!

Nói rồi, lão lướt đến trước mặt Hạo Tấn, hai vị Thiên hoàng kia cũng vội lướt
đến hai bên Hạo Tần, ra tư thế phòng bị.

Tại lúc này, bỗng thấy phía trước vang lên một tiếng “đông”, ngay sau đó chợt
một đạo băng nhận xé ngang không khí lướt tới trước mặt.

Khi băng nhân xé không lướt đến, không gian xung quanh như gặp phải lướt hái
sắc bén, không ngừng bị xé rách.

Tần Sơn lúc này cũng đã phát hiện không đúng, trước mắt bỗng nhiên thấy băng
nhân đánh tới, cũng là phóng ra thiên hoàng khí tức, mặc dù trước đó bị thương
nhưng đã được khôi phục vài thành thực lực, đủ để hắn phản ứng.

“Keng, keng” hai tiếng như kim loại va chạm vào nhau vang lên, Hạo Tư Đạt thấy
đạo băng nhận đánh tới liền không khách khí mà đánh từng quyền lên băng nhận.

Hạo Tư Đạt hai quyền thời điểm này ngay lập tức trở thành hai cái kim quyền,
hai quyền như được bọc trong một cái bao tay vàng lớn một dạng, tỏa ra tia
sáng rọi thẳng cửu thiên.

“Keng” một tiếng, kim quyền mạnh mẽ khoáy đảo hư không, cứng rắn đánh bay băng
nhận.

Thu lại song quyền, Hạo Tư Đạt nhìn tới không gian phía trước, trầm giọng
quát:

- Kẻ nào!

Lúc này tất cả mọi người cũng đã tỉnh táo lại, những cường giả Địa hoàng lập
tức bay đến hai bên, từng người phóng ra khí tức, mặc dù là địa hoàng nhưng
nhiều người cùng hợp lại như vậy cũng khiến trời xanh chấn động.

Phía trước không xa, chợt vang lên một đạo thanh âm kinh khủng, cùng với khí
tức băng lãnh khiến mọi người khiếp sợ.

- Chết...!

Nặng nề, lạnh lùng cùng dứt khoát, ngay khi âm thanh rơi xuống, chỉ gặp phía
trước hiện ra một đạo thân ảnh vượt không lướt đến.

Thân ảnh là một nữ tử, thân mặc thanh y đã rách nát, trên thanh y còn dính lấy
vô số tinh huyết vết đốm, giống như một kẻ ăn mày ngoài đường, vô cùng thê
thảm.

Nhưng là, bởi vì thanh y bị rách mà cơ thể nàng những nơi lồi lõm cũng hiện ra
trước mắt thế nhân, đôi phong nhũ cao ngất ẩn hiện bên dưới lớp vải mỏng khiến
thế nhân cuồng say, đôi chân trắng ngần như tuyết liên băng giá, cao sang mà
quyến rũ cũng lộ ra.

Cùng với khuôn mặt thanh tú như hoa tươi chớm nở, mái tóc dài ánh lên băng
phong phất lên, làm thế nhân dễ lầm tưởng là một vị tiên nữ lạc đường.

Tất cả những người ở đây không ai không lộ ra một tia nóng rực, Hạo Tấn thì
càng không tránh được hấp dẫn này, hắn rất muốn đến ôm nữ nhân này vào lòng mà
xoa xoa a!

Đáng tiếc, tiên nữ này quá băng lãnh, khiến người khác không thể đến gần!

- Vị tiểu thư này, tại sao cô lại ngăn cản chúng ta?

Hạo Tấn lên tiếng nói, ánh mắt thì quét đến những nơi lồi lõm trên nữ tử,
không kiêng nể chút nào.

Thanh y nữ tử đồng tử đỏ rực, không nói một lời nhìn đến đám người này, hơi
thở băng giá lập tức mãnh liệt đi ra, xung quanh không gian theo đó chấn động,
có dấu hiệu bị đóng băng lại.

Ầm ầm!

Không khí xung quanh như bị băng thành cục, liền hiện lên từng cái băng nhận
sắc bén, bao bọc xung quanh người nàng, nơi gần những băng nhận này, thấy được
không gian đang không ngừng sập đổ xuống.

- Hừ, vị tiểu thư phía trước, hãy suy nghĩ kỹ càng, đừng vì hành động dại dột
này mà phải trả giá đắt a.

Tại thời điểm này, Hạo Tư Đạt trầm giọng lớn tiếng nói.

Hắn nhìn thấy nữ tử trước mắt này không tầm thường, mặc dù chắc chắn người
trước mắt không phải là Thánh Nhân, bởi lão đã gặp qua Thánh Nhân nên biết
được Thánh nhân thực lực khủng bố, nhưng dù vậy, nữ tử này cũng tiến cận Thánh
Nhân, là cực hạn Thiên hoàng rồi.

Vì vậy, lão cũng không muốn phải đối đầu với nữ tử này.


Vạn Cổ Ma Thần - Chương #48