Vô Thượng Khủng Bố


Một người một thú đang cùng nhau nói chuyện, nếu như để những người xung quanh
nghe được chắc sẽ nhìn bọn hắn giống như nhìn quái vật a.

Phải thôi, Tuyệt Lăng Thiên Nữ trong mắt bọn họ không khác gì tiên nữ, vậy mà
vào trong miệng bọn hắn lại tục không thể ta, còn cái gì là thị nữ, nha hoàn,
không phải quá chọc ngươi đi? Bọn hắn tưởng mình là thánh nhân, tiên nhân? Hay
thần kinh có vấn đề a, cái gì thì không biết.

Dạ Ảnh cũng lười để ý xem bọn hắn nghĩ gì hay không, đối với hắn thì suy nghĩ
của bọn họ đã không chút ảnh hưởng gì với hắn nữa rồi.

Bởi vi những căn phòng này không có cửa ngăn cách mà chỉ là một bình phong
ngăn cách bằng năng lượng hỗn loạn, nên không thấy rõ bên trong là gì, đứng
trước tầng bình phong này, một cỗ hỗn loạn khí tức cuồng bạo phun vào mặt,
khiến người khác khó chịu.

Bất quá, đối với Dạ Ảnh mà nói thì một chút cuồng bạo khí tức này lại như gió
nhẹ thôi qua mặt, không có chút cảm xúc nào.

Chậm rãi đi vào bên trong cuồng bạo khí tức, vừa ngay bước chân đặt xuống bên
trong hỗn loạn khí tức, ngay lập tức thấy tia chớp xẹt ngang qua thân thể,
từng sợi lôi đình như muốn đánh nát Dạ Ảnh, nghê được “xẹt, xẹt...” âm thanh
vang lên liên tục từ người hắn phát ra.

Tại dưới mỗi một cái tia chớp xẹt qua cơ thể, y như có vô số dòng điện chày
qua, khiến hắc bào của hắn phất phất như có cuồng phong thôi qua, nghe được âm
thanh “phách, phách” vang liên hồi.

Bạch Hổ bên cạnh hắn không có như vậy hiện tượng, cứ như nó không tồn tại, lôi
đình đánh qua liền thấy trực tiếp xuyên qua nó, không một vệt sét nào chạm
được vào thân thể nó.

Dạ Ảnh chậm chạp đưa tay lên, nhất thủ che thiên, ngay lập tức những tia sét
biến mất, mà lưu lại trên đỉnh của căn phòng, giăng thành một cái màng nhện
bằng lôi điện. Làm xong tất cả, hắn chậm rãi đi vào trong.

...

Cũng tại lúc Dạ Ảnh cùng Bạch Hổ đi, phía sau đó, một đoàn người đặt chân
xuống, nhìn vào hướng Dạ Ảnh vào.

Một người đứng bên cạnh một thanh niên, lên tiếng nói:

- Hắn vào chính là căn phòng này, mong công tử đòi lại công đạo cho ta.

Ngươi này rõ là Tần Sơn lúc trước, chỉ là hắn lúc này không ở bên cạnh Trần Cổ
Phong mà đứng cạnh một thanh niên khác. Hắn chính là muốn nhờ vả thanh niên
này trả thù cho hắn trước đó.

Bởi vì Đại Sư Môn có quan hệ với gia tộc của thanh niên này nên hắn moiws có ý
nghĩ là nhờ kẻ này giúp hắn trả thù, mặc dù thanh niên thực lực không mạnh,
nhưng phía sau cường giả cũng có hơn vài tên mạnh mẽ hơn hắn.

Thanh niên nghe Tần Sơn nói vậy, liền cười nói:

- Tần trưởng lão khách khí, chỉ là một việc vặt mà thôi, không đáng để ý.

- Đúng đúng, chỉ cần công tử ra tay thì mọi chuyện đều là việc vặt.

Tần Sơn híp mắt cười nói.

...

Đi vào bên trong căn phòng, trước mắt đối diện hiện ra một không gian rộng
lớn, như một khoảng trời vô tận. Bên trong không gian này, một màu đỏ rực che
kín thương khung, khắp nơi là màu đỏ như huyết lệ.

Chỉ một mảnh thiên địa bằng phẳng, không có cây cối, không có đại sơn cự nhạc,
càng không có người sống ở đây.

Duy nhất có đó là xa xa phía trước là một cái dòng sông màu đen chảy dài rộng
lớn, như một tấm thảm không gian màu đen chiếm lấy một phần của không gian
này.

Tại dòng sông này đen này, ma khí bốc lên thấy rõ, chỉ cần không phải là mù
thì ai cũng thấy có từng đợt từng đợt ma khí bay lên trời, tạo thành một cái
trụ đen như đâm vào bầu trời. Chưa nói đến, khi mỗi đợt ma khí bay lên, bầu
trời dần dần hiện ra một chấm đen nhỏ, như đang chậm chậm thôn phệ lấy bầu
trời huyết quang đi.

Lúc này bầu trời đã bị ma khí chiếm lấy một nửa không gian rồi, nếu như để
thêm vài vạn năm, có khi nó thực sự sẽ cắn nuốt hết không gian nơi này.

Nhìn vào đủ dọa người!

Đúng là vô cùng dọa người a, ma khí dày đặc như vậy không biết đã trải qua bao
nhiêu tuế nguyệt, dưới ma khí này, dù là Tiên Nhân cũng cảm thấy bất lực,
không có chút sức phản kháng nào.

Bên dưới hắc hà này, lại truyền đến vô số tiếng kêu quỷ quái như muốn hút lấy
linh hồn người khác, khiến kẻ khác không kịp phòng bị mà nuốt mất linh hồn họ
vậy, nếu đổi lại là kẻ khác chỉ sợ không đứng vững được nửa mà đã bị dọa cho
phát ngốc đi.

Đáng tiếc, người này là Dạ Ảnh, khi nhìn vào hắc hà, hắc chỉ cảm thấy ma khí
trong cơ thể cũng như đang điên cuồng, tham lam phôn phệ những ma khí tản ra
xung quanh, lớn mạnh bản thân a.

- Không nghĩ tới, hắn thế nhưng là còn có cách này, nếu như không gặp bất cứ
ngăn cản nào có lẽ chỉ trong vòng vạn năm nửa thôi hắn có thể là thoát ra a.

Bạch Hổ thì thào.

- Dù hắn có thoát ra đi nữa cũng chỉ là phiền phức nhỏ mà thôi, thứ phiền phứ
lớn chính là ở bên dưới này, nhưng hôm nay đến đây liền giải quyết một lượt
đi.

Dạ Ảnh lãnh đạm nói:

- Để bọn hắn cùng ra, thuận tiện giải quyết tất cả một lần để sau này đỡ phải
phiền phức. Ta cũng không có thời gian để quan tâm bọn hắn, có lẽ những kẻ kia
sẽ đoán ra ta đã luân hồi xong, khi đó mới thực sự phiền toái.

Bạch Hổ nghe đến những kẻ kia, dáng vẻ uể oải ngay lập tức biến mất, thay vào
là một cỗ cuồng nộ khí tức bao trùm thiên địa phóng ra, một tiếng hừ lạnh như
xuyên thấu vạn cổ đi đến:

- Hừ, những kẻ đó sớm muộn gì cũng chết, tới sơm liền tới, cùng bồi với
chúng, năm đó sự tình ta còn chưa kịp tính toán cùng chúng, vậy mà chúng cứ
tưởng là sợ.

Tại một tiếng hừ này, trời đất nổ vang, huyết quang hắc hà lập tức như gặp
ngăn trở, điên cuồng nổi lên sóng lớn, ầm ầm đánh tan thời không.

Mặc dù nói Bạch Hổ đã phong ấn toàn bộ thực lực, nhưng khí thế thần uy của nó
lại không phải ai cũng có thể tưởng được, đây chính là Thiên Huyền Bạch Hổ,
hung thần chân chính, đồ qua tiên đế, diệt qua chư thần, một cỗ thần uy phóng
ra lập tức khiến thời đất phẫn nộ, vạn giới run rẩy.

Dạ Ảnh nhẹ phất tay, ngăn lại không cho thiên địa nổ tung, không gian lắng
xuống, hắn cười nhạt nói:

- Ngươi a, mặc dù đã ở đây hơn vài vạn năm nhưng tính khí không đổi, những kẻ
đó sớm muộn gì cũng sẽ có ngày gặp lại, đến lúc đó tùy thời dày vò, cần gì
phải để ý.

Bạch Hổ dần dần ổn định lại khí tức cuồng bạo, không nói gì mà nằm lên mặt
đất, chẳng để ý đến xung quanh nữa.

Thiên địa trở lại như lúc đầu, không còn cuồng bạo như lúc trước!

Dạ Ảnh thấy thiên địa đã bình ổn trở lại, liền từng bước đi tới gần dòng sông
đen. Dù dòng sông đen cách Dạ Ảnh rất xa, khoảng cách này cứ như trời và đất
vậy, nhưng dưới mỗi bước chân Dạ Ảnh đặt xuống, dù trời đất có xa bao nhiêu
cũng bị hắn không gian kéo lại, xê nhích lại gần nhau.

Chỉ qua vài bước ngắn ngủi, hắn đã lăng không nhìn xuống hắc hà bên dưới.

Tới gần mới thấy rõ, trên mặt của hắc hà, từng âm thanh sục sôi vang lên, như
dung nham nóng chảy chuẩn bị phun trào.

Hắc hà sục sôi, từng cái quả cầu nổi lên rồi vỡ tung, liền thấy ma khí cũng
bay lên, liên tục như vậy một khắc thì ma khí đã hóa thành cái trụ đen bay
ngun ngút lên trời.

Cũng tại lúc đó, đột nhiên ma khí bỗng nhiên điên cuồng sục sôi, càng lúc càng
mạnh. Hắc hà như mãnh liệt chấn động, thiên địa bỗng nhiên tối sầm lại.

“Oanh —“ một tiếng kinh thiên, kinh động vạn giới vang lên, ngay tức khắc, chỉ
gặp bầu trời bị xé rách, bên dưới hắc hà cũng như bị thứ gì đó chắn ngang hai
phía, ma khí cuồn cuộn chảy xuống bên dưới lòng đất.

Tại dưới một tiếng oanh này, Tam Thiên Thế Giới cứ như vậy mà run lên, lắc lư
theo một tiếng oanh này. Khi tiếng oanh vang lên, không ai tưởng tượng được
vậy mà không gian sập xuống, dưới mặt hắc hà xuất hiện một cỗ tà ma khí tức.

- Vậy mà đánh hơi tốt, liền tới sớm hơn ta tưởng.

Dạ Ảnh nhìn xuống hắc hà, lạnh nhạt nói.

Tại khi Dạ Ảnh lời nói vừa rơi xuống lập tức nghe được “Oanh —“ một tiếng thật
lớn, kéo theo thiên địa run rẫy, dưới một tiếng oanh này, hắc hà bỗng trở nên
co rút lại, trăm sông đổ về một biển.

Ầm Ầm!

Chợt thấy đại địa xuất hiện từng vết nứt, lan dài đến toàn bộ thiên địa bên
trong này, khi vết nứt xuất hiện, ma khí cũng như bốc lên từ dưới vết nứt càng
thêm mãnh liệt, một cái tà ác khí tức tràn lên từ dưới, khiến thiên địa biến
sắc, trời xanh gào thét.

Chưa nói đến tà ác khí tức khiến trời xanh phẫn nộ, chỉ riêng một cái mạnh mẽ
khí tức đã đủ để trời đất kiêng kỵ, cái khí tức này mạnh đến nổi đánh tan vạn
giới ra vạn mảnh chỉ với một cái vỗ tay, một dẫm đủ để khiến vũ trụ chấn động.

Không ai nghĩ đến, bên dưới vậy mà có vô thượng khủng bố tồn tại, thực lực này
chỉ sợ đủ khiến vạn giới run rẩy, nhưng bọn hắn không biết là, đây mới chỉ là
một nửa thực lực tràn ra mà thôi.

Đương nhiên, đó chính là so với những kẻ khác, so với Dạ Ảnh tồn tại này, vẫn
là còn non lắm.

“Oanh —“ Đại địa phun trào ra ma khí, lập tức thấy ma khí nuốt lấy toàn bộ
thiên địa, trên bầu trời những cái ma khí vết đen cũng lập tức nôi lên điên
cuồng phong tỏa lấy thời không.

...

Ps: Vote 5*, cmt góp ý để ủng hộ tác nha mọi người!! Thanks !


Vạn Cổ Ma Thần - Chương #42