4 : Thủy Tinh Tế Đàn


Dạ Ảnh nhìn Kim Sắc Cự Nhân không chút tổn thương trước một quyền của mình,
hắn có chút kinh ngạc nhìn Kim Sắc Cự Nhân

Kim Sắc Cự Nhân đúng là Kim bản nguyên Thủ Hộ Giả, không quá khoa trương khi
nói Kim bản nguyên là thứ cứng rắn nhất thiên địa, dù sao, Kim bản nguyên này
chính là một trong Ngũ Hành bản nguyên, là Thiên Địa bản nguyên nhất một
trong.

Dạ Ảnh tỉnh lại sau hơn một vạn năm thì thực lực bị phong ấn, chỉ còn lại một
phần nhỏ, thế nhưng là Chí Tôn Vô Thượng của Cửu U Tinh Vực, dù thực lực chỉ
còn một phần nhỏ, cũng đủ để khiến nhiều Tiên Nhân phải run sợ, vậy mà Kim Sắc
Cự Nhân này lại không chút bị thương nào.

Không cho Dạ Ảnh thời gian suy nghĩ nhiều, Kim Sắc Cự Nhân đã đánh tới, mỗi
một quyền một chưởng điều là hủy thiên diệt địa đánh tới. Dạ Ảnh không nhảm
nhí lắc mình một cái né tránh một quyền, lướt đến bên hông Kim Sắc Cự Nhân vỗ
tới.

“Oanh Oanh —” Kim Sắc Cự Nhân hóa quyền thành trảo hướng về Dạ Ảnh chộp tới,
một tiếng thật lớn vang lên liên thấy Dạ Ảnh quyền mang lướt qua trảo của Kim
Sắc Cự Nhân, quyền mang cùng Kim Trảo nổ bùm bùm.

Kim Sắc Cự Nhân bị làn lực lượng mạnh mẽ đẩy lùi sau, Dạ Ảnh lúc này đã lướt
đến ngay dưới chân Kim Sắc Cự Nhân, lấy sức mạnh khủng bố ôm lấy chân nó, như
ôm lấy thiên địa chi trụ mà ném.

“Hưu hưu —” chỉ gặp Kim Sắc Cự Nhân bị Dạ Ảnh xoay vòng, càng lúc càng nhanh
Kim quang của mảnh tinh không như bị Kim Sắc Cự Nhân va chạm nổ ầm ầm, nếu là
bên ngoài, cả thiên địa đã bị nó đụng nát, cả tinh không cũng chịu không nổi
bị nó va chạm.

Một tiếng nổ vang, rung động cả tinh không, thiên địa dường như sụp xuống, Kim
Sắc Cự Nhân như diều đứt dây bay về phía cuối chân trời, Dạ Ảnh sau khi ném
Kim Sắc Cự Nhân cũng liền đuổi theo.

“Phanh!!” Đại địa run lên, chỉ thấy Kim Sắc Cự Nhân như bị đính trụ trong ngọn
núi lớn. Ngọn núi lớn như phấn mềm, dưới sức mạnh của cái ném của Dạ Ảnh cùng
với thân hình cả trăm mét của Kim Sắc Cự Nhân liền đổ nát.

Khi Kim Sắc Cự Nhân bị đính trụ ở đó, thấy được từng khỏa nhật nguyệt tinh
thần hư ảnh lóe lên kim quang, che kín trăm vạn dặm nơi đây.

Kim Sắc Cự Nhân tay chống đất đứng dậy, chưa kịp phản ứng Dạ Ảnh đã một quyền
càng mạnh hơn oanh tạc khiến nó ngã ngửa lui sau.

“Ầm” một tiếng vang tận trời, Kim Sắc Cự Nhân ngã về sau liền nhanh chóng
quyết đoán đứng dạy, hai tay làm ra tư thế đón đỡ một cước của Dạ Ảnh.

“Phanh, phanh...” vài tiếng cả hai liền lùi về sau, Khi Kim Sắc Cự Nhân lùi về
sau liền một cái hố sâu, rộng lớn hiện ra nơi chỗ nó ngã xuống.

“ Ầm Ầm” bước chân của Kim Sắc Cự Nhân đạp xuống lại như núi lớn bị ném từ
trên trời xuống vậy. Nó chợt dẫm mạnh xuống đấy lấy sức phóng mạnh về phía
trước, tuy rằng thân thể nó lớn vô cùng nhưng khi nó bay tới chính là lấy tốc
độ sấm sét đánh xuống đất.

Cả mảnh kim sắc tinh không này run lên mạnh mẽ, như thấy được tinh không này
nứt ra từng vết nứt, vô số lỗ đen bắt đầu hiện ra, rạch trời xé đất.

Khi nó phóng tới, Dạ Ảnh cũng là để lại vài đạo tàn ảnh rồi biến mất.

“Oanh Oanh!” từng tiếng từng tiếng vang lên, chỉ thấy trên bầu trời từng đạo
vệt sáng lóe lên rồi biến mất. Năng lượng mạnh mẽ từ những lần va chạm hóa
thành cuồng phong quét ngang mảnh tinh không này.

“Phanh!” chỉ trong chút lát, Dạ Ảnh bị một quyền đánh bay ra ngoài, sau mỗi
lần va chạm đã khiến hắn mơ hồ đi, dù là thần hồn cũng đau đớn như thể xác a.

Ngay lúc đó, Kim Sắc Cự Nhân từ trên trời lao xuống đại thủ kim ấn giáng lên
cơ thể Dạ Ảnh. Liền nghe được “bùm” một cái, hắn như lò xo dội ngược về phía
sau, va chạm vào kim quang trên tinh không này, đánh tinh không run lên kịch
liệt.

Kim Sắc Cự Nhân lấy ưu thế về thân thể đánh cho Dạ Ảnh không kịp thở một hơi
nhưng qua nhiều lần bị Dạ Ảnh oanh lên thân thể nơi ngực cũng bị lõm vào đáng
sợ.

Âm thanh cọ sát trên mặt đất không ngừng vang lên, cả mặt đất liền không chịu
nổi mà thành một vệt dài sâu. Dạ Ảnh thở hô hô, đã thấy Kim Sắc Cự Nhân lướt
tới. Hắn lật người dậy, lách người qua đại thủ đến bên ngực nó một quyên toàn
lực oanh lên. Kim Sắc Cự Nhân bị đánh lui sau vài bước, mỗi bước đều làm đại
địa chấn động. Nơi ngực Kim Sắc Cự Nhân cứ như đã không còn sức phòng ngự nữa
liền bị Dạ Ảnh đánh tan Kim quang.

Được thế không lui, Dạ Ảnh vài quyền đánh ra, mỗi quyền đánh xuống Kim quang
đều ảm đạm vài phần. “Oanh, oanh, oanh” vang liên tục, hắn chợt phóng lên trên
đỉnh đầu Kim Sắc Cự Nhân ra sức đánh lên đỉnh đầu nó.

“Phanh!” Kim quang trên đầu dần dần biến mất dưới toàn lực vài quyền của Dạ
Ảnh, khi kim quang biến mất mọi phòng ngự trên đầu nó như trở nên yếu ớt vô
cùng, một quyền dạ ảnh đánh ra làm cho đầu nó lõm sâu vào cổ.

Lắc mình lùi về sau một chút, Dạ Ảnh hai tay được bọc trong Hắc Khí cùng Hỗn
Độn Khí, dần dung hợp lại một chỗ, theo thời gian một khắc, nơi hắc khí cùng
hỗn độn hình thành một đầu Hắc Long dữ tợn, mắt mang theo hắc ám vô tận như
chỉ cần nhìn vào mắt nó là sẽ bị hắc ám thôn phệ đi.

“Grào” Hắc Long nhìn lên trên bầu trời kim sắc gào thét, khí thế hỗn độn xung
thẳng lên trời, phong quang quét ngang trời đất nổi lên, mang theo vô tận khí
tức khủng bố đánh lên thiên địa.

Hắc Long nhỏ bé uốn quanh cánh tay Dạ Ảnh nhưng khí thế của nó không nhỏ chút
nào, nơi Hắc Long đứng phạm vi trăm ngàn vạn dặm chính là một màu hắc ám, duy
chỉ có Kim Sắc Cự Nhân cách gần ngàn dặm ở đó phát ra Kim quang yếu ớt.

“Grào —” Dạ Ảnh cùng Hắc Long phóng tới, giờ phút này Dạ Ảnh thả ra hắc khí từ
cơ thể, hắn cùng Hắc Long lúc này như dung hợp lại. Cả hai như hóa thành một
đầu Hắc Ám vượt không gian, phá vỡ thời gian, vượt qua Thời Đại mà tới.

Đầu Hắc Ám này như đánh vỡ vạn vạn tinh thần, xé rách toàn bộ đại đạo mà phóng
tới.

“Oanh Oanh” Chỉ thấy một đầu Hắc Ám đáng sợ xuyên thủng Kim Sắc Cự Nhân, Đầu
Hắc Ám này như một màu đen bao trùm lấy nó, không cho nó thoát ra một chút nào
Kim quang. Thiên Địa lúc này cũng là một màu đen.

“Bùm Bùm” Kim Sắc Cự Nhân trong bóng tối phát ra những thanh âm nổ tung, chỉ
trong vài cái chớp mắt Kim Sắc Cự Nhân đã to lên hơn trước vô cùng, ngay khi
nó đã lớn gấp vài lần lúc trước thì bùm một cái nổ tung.

Thời gian dần trôi, thiên địa luân chuyển. Trong hắc ám chỉ thấy như có vô số
ánh sáng thoát ra ngoài, từ từ ánh sáng thoát ra ngoài càng nhiều, dần dần một
màu Kim quang như lại trở về với thế giới vậy.

Bỗng thấy Hắc Ám co rút lại, bóng tối từ ngoài ngàn dặm như được kéo trở lại,
chúng nó từ ngàn dặm từ từ trở về.

“Hưu —” một tiếng, Hắc ám đã biến mất, đâu hắc ám không thấy, Hắc Long cũng đã
vô tung. Còn liền chỉ Dạ Ảnh, hắn đúng trong nơi kim quang sáng nhất, thân thể
hắn lúc này mờ hồ vô cùng. Hắn nhìn thân ảnh mơ hồ của mình cười khổ không
thôi:

- Vẫn là cảm giác như trước.

Trước đây khi thu Hắc Ám Chi Châu hắn cũng thảm như lúc này, bởi lúc đó hắn
sau khi bị trọng thương a.

Thật ra lúc đó hắn cũng không muốn lập tức muốn thu phục Hắc Ám Chi Châu những
không biết nguyên do gì lại ngay trong lúc bán sinh bán tử lại phải vào trong
Hắc Ám Chi Châu, chỉ là ở đó mọi thứ tồi tệ hơn nhiều, ở trong Hắc Ám Chi Châu
toàn là một màu hắc ám.

Dạ Ảnh hắn không biết đã ở bên trong bao lâu, đợi đến khi thích nghi được Hắc
Ám thì lại có vô số thứ không thuộc thiên địa này đánh đến, hắn lúc đó cực khổ
lắm mới có thể thu được Hắc Ám Chi Châu.

Ngay khi hắn đang suy nghĩ, liền thấy một mảnh kim quang từ bốn phương tám
hướng tụ lại, mà địa điểm chính là nơi hắn đứng.

Dạ Ảnh lướt đến một góc để quan sát, nữa canh giờ trôi qua Kim Quang dày đặc
dần lên, chỉ trong chút lát ngay tại chỗ lúc nãy đã có một đạo Kim Sắc khổng
lồ ở đó. Dạ Ảnh nhìn Kim Sắc Cự Nhân đang đứng đó mà có chút ngoài ý muốn, đây
rõ là Kim Sắc Cự Nhân tuy là vẫn bị lỗi lõm nhưng là vẫn không có chết.

Bất quá cũng không quá quan trọng, tới một lần giết một lần!

Kim Sắc Cự Nhân sau khi hình thành liên hóa thành một đạo lưu quang đánh tới
Dạ Ảnh, thấy vậy Dạ Ảnh cũng đấm ra một quyền, Kim Sắc Cự Nhân bị đánh trúng
liền lùi về sau vài bước, mỗi bước đi ddeuf hình thành những cái hố.

Dạ Ảnh tuy đánh Kim Sắc Cự Nhân lùi về vài bước nhưng thân ảnh hắn càng mơ hồ,
giống như trong suốt. Hắn không còn cách nào khác, nếu cứ tiếp tục sẽ không
ổn.

Hắn bước một bước về phía trước, vẽ ra một đường dài trên trời.

Bỗng nhiên trên bâu trời, mọi thứ chợt tối lại, hắc ám như lần nữa giáng lâm,
trên đỉnh cao nhất của Kim Sắc Tinh Không, một vết xẹt ngang trời kéo dài từ
đầu cho đến cuối cùng của tinh không. Chỉ thấy một thanh kiếm màu đen mang
theo tốc độ vượt qua đại giới mà tới. Dạ Kiếm tới đâu tinh quang ẩn hiện tới
đó, những vết rách cứ như rãnh trời không chịu khép lại, còn lưu lại vô hạn
tinh quang.

Dạ Kiếm xuyên qua hư vô, vị diện bay đến. Dạ Ảnh đưa tay lên, đón lấy Hỗn Độn
Kiếm Thần. Cùng lúc nắm lấy Hỗn Độn Kiếm Thần trong tay hắn như hóa thành một
vị Đế Thần.

Chỉ trong nháy mắt Dạ Ảnh đón lấy Hỗn Độn Kiếm Thần liền chém tới Kim Sắc Cự
Nhân.

Một kiếm trảm xuống vô tận hư không đều là hủy diệt, tất cả mọi thứ trước nó
đều như trở nên mỏng manh vô cùng.

Kiếm chưa tới mà kiếm mang đã tới. Kim Sắc Cự Nhân chưa kịp tránh né đã bị cắt
đôi ra, bất quá nó muốn tránh cũng không tránh được.

Lần này Kim Sắc Cự Nhân cứ như chiếc lá mỏng bị chém thành hai nữa. “Xẹt” hết
kiếm quang liên đến chân chính thần kiếm chém tới, khi thần kiếm chém tới mọi
thứ như ngừng lại. Kim Sắc Cự Nhân cũng được, Thiên Địa cũng được, trước một
kiếm này liền trở nên băng diệt hết thảy.

Dạ quang từ những vết chém ánh ra, dạ quang như một hố đen hút hết mọi thứ vào
trong hư vô. Kim Sắc Cự Nhân hay mảnh Kim Sắc Tinh Không đều không ngoại lệ
tất cả đều bị hút vào trong hư vô.

Dạ Ảnh lãnh đạm nhìn qua Kim Sắc Cự Nhân biến mất tại trong Dạ quang, hắn
không nghĩ sẽ dùng tới Hỗn Độn Thần Kiếm, chỉ là nếu không dùng tới sẽ có thể
không thu được Kim Sa Tinh Châu.

Ánh mắt có chút nhớ nhung nhìn Hỗn Độn Thần Kiếm, đã rất lâu rồi mới cầm lại
Hỗn Độn Thần Kiếm trên tay, cảm giác có chút quen thuộc.

Một lúc sau, Hỗn Độn Thần Kiếm khẽ run, chợt biến thành một đoạn hỗn độn khí,
biến mất trong tay hắn, Dạ Ảnh chậm rãi thu tay lại.

Hỗn Độn Thần Kiếm chính là Thần Kiếm hắn dùng, nhưng lúc này hắn chỉ tạm dùng
một cái ảnh kiếm mà thôi.

Đột nhiên một ánh sáng từ phương hướng gần đó hiện ra, chợt một âm thanh vang
lên, Dạ Ảnh đưa mắt nhìn sang nơi truyền ra âm thành.

Hắn lắc người lướt đến gần, Dạ Ảnh bỗng thấy Cổ Văn trên Thủy Tinh tế đàn lúc
trước bỗng phát sáng, vang ra những tiếng lạ.


Vạn Cổ Ma Thần - Chương #4