Huyết tinh rơi lên mặt đất, liền thấy nơi đó trở thành một dòng huyết hà hình
thành, tại đó mùi huyết tinh thoảng thoảng bốc lên.
Từ đầu đến cuối huyết nhân không biết cái gì, đến cả chết hắn cũng không rõ vì
sao chết, càng không rõ là hắn đã làm cái gì mà phạm vào đại cấm kị gì gì đó
mà Dạ Ảnh nói, chỉ là hắn không có cơ hội để hỏi, mà hắn dù hỏi thì Dạ Ảnh
cũng chẳng muốn lảm nhảm cùng hắn.
Tại thời điểm này, Dạ Ảnh cũng xoay người lại, chậm rãi xoay người đối diện
với Khai Thiên Phủ.
Khai Thiên Phủ lúc này cũng như lúc trước, vẫn là toát ra một cỗ thần thánh bá
đạo, như là khinh thường nhìn xuống chúng sinh sâu kiến, toàn thân tỏa ra Hồng
Mông khí tức lại càng làm nó trở nên xem thường thiên địa.
Khai Thiên Phủ có lai lịch kinh thiên, người biết lai lịch của nó rất ít,
người biết lai lịch của nó ít ỏi đến mức đếm ngón tay cũng có thể tính. Mà
những người biết lai lịch của nó thì toàn là Vô thượng cự đầu, không ai là
không phải một tôn vô địch cự đầu quét ngan bát vực cả.
Mà Khai Thiên Phủ này là chính hắn năm đó đoạt được ở chỗ kia, sau này vì có
việc mà phải đặt Khai Thiên Phủ ở đây. Lần này trở lại cói như là thu hồi vật
của mình.
Lúc này, một tiếng hống cùng với âm thanh nặng nề vang lên:
- Công tử, ách, ngài thật là công tử chứ.
Âm thanh này ngoài Bạch Hổ im lặng nãy giờ thì còn ai, chỉ gặp nó không biết
lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Dạ Ảnh, bất quá vốn định kêu lên một tiếng,
nhưng khi thấy Dạ Ảnh hắn không khỏi có chút nghi ngờ. Bởi Dạ Ảnh lúc này quá
khác trước đi, cái công tử này thật sự quá tuấn tú, khác hẳn với Dạ Ảnh trước
đó rất nhiều.
- Vậy ngươi nghỉ ta là ai?
Dạ Ảnh cười nhạt một tiếng.
- Ách, ngài thật là công tử? Khồng khỏi có chút hoang đường a, tại sao ngài
lại có bộ dạng này rồi?
Bạch Hổ âm thanh nặng nề vang lên, nó nhìn Dạ Ảnh ánh mắt có chút không thể
tin được, nhưng là càng thêm hứng thú, thú vị.
Cũng phải thôi, nó vốn quen thuộc Dạ Ảnh với bộ dạng trước kia, nhưng đột
nhiên lại công tử của nó lại biến thành bộ dạng khác, như thế không ai mà
không thú vị, hắn muốn nhìn một chút, dù sao Dạ Ảnh lúc này đúng là mê hoặc nó
a.
Dạ Ảnh ngửa tay, bất đắc dĩ nói ra:
- Ai biết được, lâu rồi không có dùng qua, hôm nay dùng đến một cái tiểu
thuật thì lại bị biến thành bộ dạng này, mà ta cũng là quên mất cái khuyết
điểm của tiểu thuật này, về sau liền sửa lại một chút.
Hắn cười khổ không thôi, vốn muốn dùng một chút tiểu thuật lại xảy ra tình
huống này.
- Công tử, ngài thế nhưng cái tiểu thuật này, có thể dậy ta không?
Bạch Hổ thèm thuồng nhìn Dạ Ảnh, ánh mắt lập lánh như tiểu cô nương, nó thể
nhưng là rất muốn “biến hình” một chút nhờ cái tiểu thuật này a.
Dạ Ảnh lần này không nói nhảm nữa, phất lờ Bạch Hổ, nhìn đến Khai Thiên Phủ.
Hắn chậm rãi đưa tay lên, tại nơi tay hắn đưa lên liền thấy có một cỗ hồng
hoang khí tức từ khuôn viên ngàn vạn dặm vượt không đi tới, khiến cho trời đất
tạm thời tối đi.
Chợt thấy từng cỗ hồng hoang khí tức sau khi vượt không bay tới liền rơi tại
lòng bàn tay hắn, từng đạo từng đạo hồng hoang khí tức ngưng lại thành một
vật.
Một vật này mờ mịt vô cùng, không nhìn rõ đây là vật gì, chỉ thấy bên trong
vật này có vô số đạo cổ văn ẩn hiện vận chuyển theo một quỷ đạo bất định không
quy tắc.
Bạch Hổ nhìn vật này, hai mắt không khỏi co rút một chút, nó biết vật này là
gì, vật này chính là một sợi dây, sợi dây do hồng hoang pháp tắc, hỗn độn đại
đạo hóa mà thành. Khi nó nhìn sợi dây này, liền biết Dạ Ảnh muốn làm gì, đó
chính là muốn cưỡng ép trói lấy Khai Thiên Phủ.
Trói lấy Khai Thiên Phủ, liền giống như phong ấn đi lực lượng của nó, không để
nó sử dụng mười phần lực lượng.
Cũng như Bạch Hổ nghĩ, Dạ Ảnh đúng là muốn cưỡng ép trói lấy Khai Thiên Phủ,
đó là lý do hắn lúc trước muốn dung hợp đại đạo pháp tắc nơi này, dù sao thì
Khai Thiên Phủ chính là chịu trói buộc của Hồng Hoang khí tức mạnh mẽ, nếu
không dùng lấy Hồng hoang pháp tắc trói buộc thì sẽ không bao giờ trói được
nó.
Hồng hoang, đây chính là cổ lão khí tức, cỗ lão pháp tắc, chính là một thứ
hình thành Thiên Địa trước đó.
Tại dưới những đạo cổ văn vận chuyển đó, sợi dây trong tay hắn đột nhiên run
mạnh, liền nghe được uỳnh một tiếng vang lên.
Dưới một tiếng đó, bỗng thấy sợi dây mơ hồ không rõ bay lên, chậm chạp vô
cùng, thậm chí đên cả rùa bò còn nhanh hơn nó. Chỉ là khi chớp mắt một cái thì
đã xuất hiện trên đỉnh của Khai Thiên Phủ, cứ như chỉ trong chớp mắt không để
ý, nó đã vượt qua vô tận thời không mà đi đến.
Sợi dây bay lên đỉnh đầu của Khai Thiên Phủ, lơ lững tại đó, quanh nó không
một tia gợn sóng, bình thản đứng ở đầu Khai Thiên Phủ một dạng.
Dạ Ảnh lúc này lãnh đạm búng ngón tay, liền thấy không gian dậy sóng, như sóng
thần đập mạnh vào mặt đất, khiến đại địa chấn động run lên.
Đột nhiên, ngay khi Dạ Ảnh vừa búng tay, chỉ gặp một cái đạo pháp tắc từ tay
hắn xuyên thẳng đến sợi dây, đánh sâu vào trong khiến nó kịch liệt chấn động.
Chợt thấy nó phun trào ra hồng hoang khí tức, cứ như là cội người hồng hoang,
phun trào mãi không dứt.
Hồng hoang khí tức bộc phát đi ra như thủy triều cuồn cuộn, mỗi đạo hồng hoang
khí tức sau khi đi ra, ngay lập tức bọc lấy xung quanh Khai Thiên Phủ, những
nơi quanh Khai Thiên Phủ lập tức như không thể đứng được, thời không ở đó
không ngừng sập đổ ầm ầm.
Tại dưới hồng hoang khí tức bọc lấy này, Khai Thiên Phủ ngược lại như ngọn núi
bất động, không một chút dao động nào.
Dạ Ảnh thấy thế, không nói một lời nào, hai tay khẽ huy động, từng cái cổ trận
kì ảo theo đó mà thôi diễn đi ra, những cổ trận kì ảo này toát ra một cỗ phong
ấn chi lực cực kì kinh khủng.
Cổ trận hình thành, không chút do dự từ trên trời ập xuống, như vạn đại sơn ập
xuống, kinh khủng uy áp phá tan vạn đạo trấn lên Khai Thiên Phủ
Bạch Hổ lúc này tâm thần cũng có chút run nhẹ khi nhìn những cổ trận này, nó
có thể cảm nhận rõ ràng lực phong ấn trong mỗi cái cỗ trận này mạnh mẽ như thế
nào, mà hình như nó cũng cảm thấy một tia quen thuộc khí tức.
Bạch Hổ không khỏi nhìn chằm chằm lại mỗi cái cổ trận, đột nhiên đồng tử trừng
lớn, nó như hoang mang hoảng sợ, lại như hoài niệm, tại bên trong những cổ
trận này có một cái cổ trận mà nó quen thuộc, cũng chính là cái mà tiểu tử
Toàn Chân kia đã từng dùng phong ấn hắn.
Tại thời điểm Bạch Hổ đang tâm tư phức tạp, bỗng thấy hơn năm cái cổ trận xoay
tròn, mỗi cái cỗ trận lần lượt hiện lên trăm ngàn cái cổ văn, như từ thời
tuyên cổ thời đại vượt thời không trường hà đi đến.
Trời đất nổ vang, vạn vật bị phong ấn dưới tuyệt thế cổ trận này.
Chợt thấy hồng hoang khí tức lúc này đã ngập trời, tại chính giữa đó cứ như
thời thiên địa sơ khai, vạn vật bắt đầu.
Khi cổ trận xoay tròn, ngàn vạn cổ văn như dung hợp vào nhau, liền tạo thành
một thế trận bất diệt, trấn nát Khai Thiên Phủ hồng hoang khí tức bao bọc.
Cổ Trận Xoay, Càn Khôn Định!
Ngay lập tức, toàn bộ hồng hoang pháp tắc hay là ngàn vạn cổ văn đều nhanh như
chớp co rút lại, trực tiếp đi vào bên trong Khai Thiên Phủ.
Trong chớp mắt đó, nghe được một tiếng oanh minh vang lên, như lôi đình vạn
trượng vượt không đánh tới, một tiếng như thiên địa đánh xuống, không khỏi
khiến tất cả mọi người đang tranh đoạt bảo tàng ở cách đây ngàn vạn dăm kia
giật mình trong nháy mắt.
Dạ Ảnh ngay tại lúc đó cũng như nắm lấy thời cơ, hai mắt hiện hữu thần văn,
xuất hiện ngay tại nơi Khai Thiên Phủ.
Đột nhiên hắn đưa tay nắm lấy Khai Thiên Phủ, Hỗn Độn Sơ Khai Thể lập tức bạo
phát, ngay lập tức thấy một cỗ lực lượng từ tay hắn như hoàng hà vỡ đê, thiên
địa nổi giận, mạnh mẽ bạo phát.
ầm ầm!
Tại nơi Khai Thiên Phủ cùng Dạ Ảnh đứng, lập tức thấy vô số vết nứt dài chằn
chịt hiện ra, thời không nơi đó ầm ầm sập đổ, vạn đạo bị diệt.
Hai mắt Dạ Ảnh trở nên điên cuồng, toàn bộ cánh tay hắn như nổi lên từng đầu
cự long cuốn lấy, nhìn đáng sợ vô cùng, nhưng sức mạnh từ đó cũng khủng bố
không kém, cứ như một chỉ cũng đủ xé rách thiên địa.
Dạ Ảnh hét lớn một tiếng kinh động vạn vực, đột nhiên người hắn hiện ra một
cái Lôi Hải, bên trong lôi hải có ngàn vạn đạo lôi kiếp.
Ngay lập tức lôi kiếp như vượt qua lôi vực đánh lên Khai Thiên Phủ, khiến Khai
Thiên Phủ nhẹ chấn động.
Khi Khai Thiên Phủ vừa chấn động, Dạ Ảnh lực đạo càng mạnh, nghe được “oanh”
một tiếng, chỉ thấy Khai Thiên Phủ bị hắn nhấc lên.
Mặc dù đã dùng Hồng Hoang pháp tắc trói buộc lấy nó, nhưng trọng lực của nó
lại vô cùng, có thể trấn nát thiên địa dưới một phủ.
Đúng lúc này, từng cái hư ảnh hiện ra, đây chính là từng cái tuyệt thế vô song
bảo vật hư ảnh hiện ra.
Khi những cái hư ảnh hiện ra, trong nháy mắt tản ra cỗ ánh sáng rọi lên Khai
Thiên Phủ, liền gặp Khai Thiên Phủ chấn động mạnh mẽ trong tay Dạ Ảnh.
Dần dần, Khai Thiên Phủ chợt vang lên một tiếng oanh minh rồi thu nhỏ lại
trong tay hắn.
Nhìn cảnh này, Dạ Ảnh thở một hơi, cuối cùng thu hồi Khai Thiên Phủ.
...