Một Tiếng Thở Dài


Lúc này, bầu trời như nứt nẻ ra từng vết, vô số tinh thần rơi rụng, từng tinh
hà bị va chạm cũng lập tức vỡ ra. Thiên địa xoay vần, thời không luân chuyển,
dưới từng cái va chạm mạnh mẽ này, trời đất cũng bị phá hủy đi một dạng. Từng
mãnh vở tinh thần rơi xuống, lướt qua tinh không liền tạo ra một trận lưu tinh
tuyệt đẹp.

Một quyền này đánh ra, quản chi thánh nhân, thánh đế, cũng là bị đánh bay ra
ngoài vô tận tinh không kia.

Dưới một quyền này, quản chi lão hòa thượng là thánh đế, phật quang độ chiếu
cũng không chịu nổi, liền nháy mắt bị oanh sát. Từ trên thương khung liên tục
vang xuống bùm bùm âm thanh, liền chớp mắt đó, chỉ thấy kim quang bỗng lóe
sáng, kim quang như bạo phát, rọi sáng hết thiên địa u ám địa phương.

Chỉ trong chớp mắt này, liền thấy vô hạn kim quang hiện ra, che lấy đại thiên
vũ trụ. Cũng chỉ trong chớp mắt đó, thiên địa như xuất hiện một tôn Kim Phật
đang mắt nhìn lấy chúng sinh tạo hóa mà cảm thương.

Thời gian một khắc ngắn ngủi lại như một kỷ nguyên, kim quang dần tản đi, Kim
Phật cũng mờ đi. Lúc này mọi người mới giật mình tỉnh lại, trước mọi chuyện
xảy ra lúc nãy cứ như mà mơ, vừa mơ hồ vừa chân thật, không rõ đâu là đâu.

Thế gian trờ lại bình thường, vạn vật như tỉnh lại sau giấc ngủ dài.

Mộc gia lúc này đã yên lặng hơn rất nhiều, có thể nói là vô cùng yên lặng,
không một chút tiếng động. Xung quanh Mộc gia nơi nào cũng là xác chết, hai
tên trưởng lão không biết chết ở đâu, trên quảng trường lúc này chỉ có xác của
một đầu yêu thú cùng một thân ảnh thiếu niên, bọn hắn đương nhiên đúng là vì
nhập ma khí vào người mà chết. Một cơn gió thổi qua, lập tức một cỗ tanh nồng
nhẹ truyền vào mũi khiến lòng người khó chịu. Bất quá, đối với Dạ Ảnh thì tất
cả chỉ như một trò chơi nhỏ mà thôi.

Dạ Ảnh thân lóe kim quang cũng dần trở lại bình thường, Đại La Kim Cang Thể
theo đó mà biến mất. Sau khi một quyền oanh diệt đi lão hòa thượng, hắn y
nguyên vẫn đưa mắt nhìn tới một nơi xa xôi tại trong hư vô vô tận đó, nở nụ
cười nhàn nhạt không nói gì.

Thu hồi lại ánh mắt, hắn đi đến gần một nơi dưới quảng trường. Tại nơi này,
Mộc Điệp Tình ôm lấy Thiêu Thiếu Kiệt đang ngất đi ở đó.

Hắn cười nhạt, ống tay áo phất nhẹ một cái, nghe một tiếng “bạch” vang lên,
liền thấy một không gian thông đạo xuất hiện, chớp mắt nuốt chủng bọn hắn vào
trong.

...

Tại một nơi trong Dương Nam Thành, từng tiếng oanh oanh vang lên, lại thấy có
những đạo sát khí, khí tức ép mạnh lên nơi này. Nơi này chính là Tiêu gia, gia
tộc cảu Tiêu Thiếu Kiệt.

- Tiêu Huyền, giao ra Tiêu Thiếu Kiệt đây, nếu không có chuyện gì xảy ra cũng
đừng tránh chúng ta không nói trước.

Đứng ở sau quan sát lấy trận chiến, một gã trung niên quát nói.

Gã thiếu niên nhìn vào rất tuấn tú, có vẻ yếu nhược, song, toàn thân gã tản ra
khí tức Địa Hoàng cảnh sơ kỳ, khiến người xung quanh mặt hoảng sợ né tránh ánh
mắt của gã.

Nghe thấy âm thanh như vậy, bên trong Tiêu gia, mọi người liền nhìn nhau không
hiểu. Bỗng một âm thanh quát vọng ra:

- Hồng Đức ngươi đang nằm mơ sao? Ngươi lần này tới Tiêu gia ta làm càn, lại
còn muốn ta giao ra nhi tử ta? Ngươi là thứ gì chứ!

Tiêu Huyền cũng ngang tuổi với gã trung niên kia, Tiêu Huyền chính là Tiêu gia
gia chủ, còn Hồng Đức kia liền là Hồng gia gia chủ, là một trong sáu tiểu gia
tộc giống Tiêu gia.

Hồng Đức bên ngoài nghe thấy thế thì cười gằn:

- Hừ, ta cũng đã nói rồi. Nếu Tiêu Huyền ngươi không chịu thì chúng ta
đành... Diệt Tiêu gia đi.

“Giết —“ Một tiếng vọng lớn, lúc này Hồng Đức cũng xuất thủ, theo hắn hét dài
một tiếng, nghe được “oanh, oanh” thiên địa oanh minh, cả vùng quanh hắn chấn
động, bầu trời cũng ngập trong tối đen, khi ngẩng đầu lên liền thấy có vô số
tòa cự nhạc đánh xuống Tiêu gia.

“Aaa — “ ở thời điểm này, tiếng kêu HsRr thảm thiết trên bầu trời Tiêu gia
vang lên khồng dứt, từng đoàn máu tưới bắn lên tung tóe, đầu lâu lăn xuống,
từng người từng người ngã xuống.

...

Đúng lúc đó, tại trung tâm Dương Nam Thành.

Trong một nơi đen tối, một tia sáng yếu ớt đang chậm rãi cháy, nó yếu ớt đến
nổi có thể bị tắt bất cứ lúc nào.

- Phong nhi...

Trong nơi đen tối đó, một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, âm thanh vang lên mà cứ
như sợ sẽ dập tắt tia sáng kia. Tuy nhiên bên trong âm thanh lại ẩn chứa một
cỗ lo lắng cùng tức giận vô hạn kéo dài ra.

“Đừng —“ chợt âm thanh vang lên điên cuồng. Tia sáng yếu ớt đang cháy bỗng như
hết sinh cơ, phực nhẹ một cái rồi tắt đi. Bóng tối mờ ảo, không thấy được gì.
Âm thanh điên cuồng lúc trước bỗng im bặt lại. Cả nơi này liền chìm vào trong
hắc ám.

“Oanh —“ một tiếng vang thật lớn, ngay tại trong chớp mắt, một cỗ khí tức
cuồng nộ bỗng bạo phát ra. Cỗ khí tức như thủy triều bao phủ lấy nơi này. Khí
tức như đâm lên thấu trời, khí tức cuồng nộ như muốn khiêu chiến thiên địa lập
tức đi ra.

- Ta muốn xem kẻ nào giết con ta!

Một âm thanh giận dữ vang lên. Sau khi âm thanh tan biết đi, liền không thấy
có gì nữa. Khí tức cuồng nộ bỗng tiêu thất đi.

...

Dạ Ảnh đưa mắt nhìn bầu trời hoàng hôn. Một vài cố sự khó quên như hiện ra
trước mắt, không nhịn được mà lặng lẽ thờ dài.

Hai người Tiêu Thiếu Kiệt cùng Mộc Điệp Tình lúc này vẫn không tỉnh lại, vẫn
còn ngất. Chỉ là bọn hắn đang ngâm mình trong một hồ lục thủy trong veo.

Hồ này chính là Lộng Nguyệt Hồ, phía sau của Mộc gia, Dạ Ảnh đưa bọn hắn tới
đây ngâm cũng là bởi vì ngâm ở đây sẽ giúp bọn hắn một ít sau này, lại thêm
nơi này từng có một vài cố sự khó quên lúc trước. Đáng tiếc, ài, lúc này đã
quá xa rồi.

Dạ Ảnh đi tới vài bước, cúi người lấy một nắm cát ném vào trong Lộng Nguyệt
Hồ. Nắm cát này rất bình thường, tiện tay ở đâu cũng có. Nhưng là lúc này, khi
nắm cát rơi vào trong Lộng Nguyệt Hồ, một dị tượng xảy ra.

“Oanh —“ Mặt hồ bỗng nổi sóng, vốn màu lục bỗng lại trở nên trong suốt như vô
sắc. Lộng Nguyệt Hồ lúc này đang chấn động mãnh liệt, từng tia vô sắc đang
cuồn cuộn nổi lên, cuốn lấy hai người Mộc Điệp Tình vào trong. Từng cỗ thanh
mát thẩm thấu vào nội thể bọn hắn, tẩy hết tạp chất bên trong.

Dạ Ảnh chợt nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén nhìn xuyên vào trong Lộng Nguyệt Hồ.
Tại ngay khi ánh mắt hắn xuyên vào trong, như có vô tận ánh sáng rọi xuống,
bất kể là Thiên Địa đều bị hắn nhìn thấu, ngay lập tức toàn bộ Lộng Nguyệt Hồ
đều bị hắn nhìn rõ từng chút một, không gì che dấu được.

Tại khi ánh mắt hắn nhìn vào trong, bỗng thấy một đạo hồng quang chớp lóe, ẩn
chứa vô thượng đại đạo.

Đúng lúc đó, đột ngột một đạo sáng gần như vô sắc vô hình xuyên thủng hư
không, lướt qua vạn giới mà đi. Khi đạo ánh sáng này phóng đi, lập tức Dạ Ảnh
hai mắt khóa chặt lấy nó, khuôn mặt trở nên dị thường nghiêm túc. Đây là lần
đầu tiên hắn nghiêm túc sau khi tỉnh lại hơn vạn năm qua.

“Hưu —“ một tiếng, sau lưng hắn Hắc – Kim hai màu chợt phóng ra, hai màu huyễn
lệ nhanh chóng tụ lại, tạo thành một đôi cánh. Song sắc chi dực hiện ra liền
dẫn đến thiên địa như phân ra hai màu. Chợt đôi cánh run lên một cái, liền tức
khắc thân ảnh của Dạ Ảnh cũng biến mất theo.

Mặt trời đã đỏ lúc này càng đỏ hơn. Nó như rạch đôi thiên địa ra hai.

Dạ Ảnh sau khi đi được một phút liền thấy có một đạo khí tức âm trầm lướt tới
nơi này, khí tức âm trầm bao trùm phạm vi trăm mét, tất cả lây động đều không
thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Chủ nhân của đạo khí tức này là một lão giả, người gày gò, da bọc lấy xương.
Đôi đồng tử đỏ như huyết đồng nhìn xuống phía dưới.

Chợt lão nhìn về một hướng, liền chớp mắt biến mất trên không trung, đến khi
lần nữa hiện ra đã đứng ở một nơi khác.

Khi lão ta đưa mắt nhìn xuống phía dưới, ánh mắt bỗng hơi co rút lại. Chỉ là
trong một khắc, lão lại dãn ra.

Phía trước là một cái hồ khoảng hơn hai mươi mét, đang tản ra khí tức thanh
tịnh, mát mể. Càng thần kì là nước hồ lại không có màu sắc, từng sợi vô sắc
chi thủy chảy nhẹ lên hai thân ảnh đang ở phía dưới.

Lão nhìn hồ nước kì lạ liền nhìn lên hai thân ảnh đang ngâm trong đó liền trầm
suy một lát, rồi bỗng một bước tiến đến gần hai thân ảnh, hai chưởng lần lượt
vỗ lên huyệt căn trên thân hai người, phong bế linh lực vận chuyển của bọn
hắn.

Làm xong, lão nhìn tới Lộng Nguyệt Hồ một lần rồi nắm chặt lấy hai thân ảnh,
đạp ra một bước nhỏ. Một bước vừa ra chỉ nghe hưu một tiếng, khi âm thanh vừa
rơi xuống, thân ảnh của lão trực tiếp biến mất trong hoàng hôn.

- Ư...

Trong bóng tối vô tận, một tiếng rên khẽ vang lên. Tiêu Thiếu Kiệt lúc này
cũng tỉnh lại, chỉ là ngay khi mở mắt ra liền kinh hãi nhìn xung quanh nhưng
lại không thấy gì ngoài bóng tối.

“Két —“ một tiếng, liền một tia sáng xuyên vào. Bên ngoài bỗng có tiếng bước
chân nhỏ, ngay sau đó chỉ thấy có một gã trung niên mặt mày dữ tợn đi đến.

- Tỉnh rồi?

Một thanh âm hùng hồn vang lên, gã trung niên sau khi đi vào liền trừng mắt
nhìn lấy Tiêu Thiếu Kiệt.

- Ngươi... Trung Uy phó đoàn trưởng Trung Sư Đoàn.

Gã trung niên này đúng là Trung Uy lúc trước đi theo Hà Tĩnh Phong. Gã lạnh
lùng nói:

- Ngươi biết ta?

Tiêu Thiếu Kiệt lên tiếng:

- Các ngươi bắt ta làm gì? Đây là đâu?

Hắn vô cùng nghi hoặc, hắn chỉ nhơ được một đoạn ký ức mơ hồ. Hắn nhớ lúc
trước vì đỡ lấy cuồng long kia mà bị đánh ngất đi, còn lại chẳng có chút quen
thuộc nào. Chẳng lẽ đây là trong Mộc gia? Nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó
không phải.

- Mộc Điệp Tình đã tỉnh chưa?

Trung Uy không trả lời mà lạnh lùng hỏi lại.

- Các ngươi muốn làm gì?

“Ầm —“ một tiếng, Tiêu Thiếu Kiệt chưa kịp nói xong đã bị Trung Uy một tay
đánh bay, va vào tường.

Vết máu loang lỗ chảy xuống, hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trung Uy một cách ác
liệt.

- Dám trừng mắt nhìn ta.

Lại một quyền đánh tới, lần này mạnh hơn lần trước, liền đánh cho Tiêu Thiếu
Kiệt máu me đầy người, máu từ trên mặt sền sệt chảy xuống.

“Ầm —“ Từng quyền từng quyền liên tục đánh lên Tiêu Thiếu Kiệt, khiến hắn
không thể nào thở nổi. Mỗi một quyền đánh lên liền như có một cây búa săt đánh
thẳng vào ngực, vào phổi hắn.

Trung Uy chính là một Địa Hoàng Cảnh hậu kỳ, mỗi một quyền của hắn đều như phá
toái mà đánh đến thì làm sao Tiêu Thiếu Kiệt chịu nổi. Chỉ qua vài quyền đã
nằm gục ở dưới đất, nếu không phải có lệnh của thành chủ đại nhân thì hắn đã
đánh chết kẻ này.

- Đây...

Đúng lúc này, một tiếng nhỏ hoảng sợ vang lên. Mộc Điệp Tình hai mắt mở lớn
nhìn thấy Tiêu Thiếu Kiệt đang máu me đầm đìa nằm bên cạnh liền kinh hãi. Chưa
kịp suy nghĩ thế nào thì nghe:

- Ngươi là Mộc Điệp Tình?

Mộc Điệp Tình khi nhìn sang Trung Uy liền ánh mắt trở lại băng lãnh hàn ngày,
không trả lời.

- Nói đi, là các ngươi giết Hà thiếu chủ?

- Là... không phải chúng ta, là một người khác.

Nàng băng lãnh nhìn hắn nói. Nói rồi liền nhắm mắt lại.

- Người khác, là kẻ nào?

Trung Uy lên tiếng.

- Ta không biết.

Nàng nhắm mắt nói.

- Aaa!

Chợt một tiếng hét dài vang bên tai, nàng hoảng sợ mở mắt nhìn bên cạnh, tim
liền đập thình thịch. Chỉ thấy Trung Uy đang đạp chân lên ngực Tiêu Thiếu
Kiệt, khiến hắn đau đớn rên dài.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Nàng run giọng lên tiếng, hai tay đưa ra như muốn ôm lấy thiếu niên bên cạnh
vào lòng, nhưng ngay khi vừa đưa tay ra, Tiêu Thiếu Kiệt vốn đang nằm đó bỗng
lăn mạnh ra chỗ khác, càng lăn càng đau.

- Ngươi tưởng ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Nếu ngươi còn không chịu nói thì...

Trung Úy lạnh giọng nói âm thanh như lôi đình cuộn lại. Vừa nói xong thì chân
hắn bỗng đè mạnh hơn càng làm cho Tiêu Thiếu Kiệt hét lớn.

Mộc Điệp Tình lúc này tinh thần có chút mơ hồ, nhìn Tiêu Thiếu Kiệt đang đau
đớn mà không nhịn được run rẫy, nàng lên tiếng nói:

- Là ta...

Chưa nói hết câu, liền một giọng nói nhỏ vang lên:

- Là ta giết hắn. Chính ta giết hắn, không liên quan gì đến nàng ta.

- Ngươi!

Mộc Điệp Tình run lên, đôi mắt đỏ ngầu. Nàng vốn định nói là do mình giết,
nhưng không ngờ thiếu niên này lại nói rằng hắn giết. Đôi vai run rẫy, lòng
nàng bỗng như thắt lại từng cơn. Hắn chính là vì mình, nàng biết...

- Haha, thì ra là vậy. Điệp Tình tiên nữ của Dương Nam Thành liền là vì kẻ
khác mà đau lòng.

Trung Uy bỗng cười lớn. Chợt gã đá mạnh vào Tiêu Thiếu Kiệt một cái làm hắn
ngất đi. Gã lại nhìn Mộc Điệp Tình nói:

- Ngươi nghỉ hắn sẽ có kết cục như thế nào?

Mộc Điệp Tình run lên mãnh liệt, ánh mắt chợt phun ra từng tia hàn khí.

Trung Uy ngồi xuống, nói:

- Đó chính là bị ném vào Liệt Dương Môn, vĩnh viễn ở đó! Nổi đau đó đến cả ta
cũng không chịu nổi, ngươi nghĩ hắn chịu được không?

- Ngươi!

- Đứng nhìn ta như vậy, ta lần này là giúp ngươi.

Trung Uy ánh mắt lóe lên nói:

- Chỉ cần ngươi đáp ứng một việc, hắn sẽ được thả ra, hơn nữa còn sẽ sống vô
cùng tốt.

Âm thanh của kẻ này vô cùng nhỏ, nhưng lúc này vào tai Mộc Điệp Tình lại như
sấm chớp rền vang bên tai.

- Đó chính là, làm tiểu thiếp của Hách Phùng... Lúc đó, chắc chắn kẻ này sẽ
được cứu.

- Cái gì?

Mộc Điệp Tình giật mình lên tiếng, đôi mắt trừng lớn nhìn gã. Ánh mắt của nàng
lúc này lăng lệ vô cùng. Nếu như ánh mắt giết được người thì Trung Uy không
biết đã bị chết bao nhiêu lần rồi.

- Đứng có trừng ta, ta chỉ là muốn giúp ngươi thôi a.

Gã đứng dậy, bước ra ngoài.

Trong ngục giam nhất thời trở nên an tĩnh, hắc ám bao phủ. Trong không gian an
tĩnh này, tiếng thở vang lên từng nhịp. Nàng nhìn thiếu niên kia, nhẹ nhàng
nhích tới gần ôm lấy hắn vào lòng, chợt một tiếng thở dài như từ xa xôi tinh
vực nào vọng lại, kéo dài vô cùng.


Vạn Cổ Ma Thần - Chương #23