Đi qua đoạn đường này, cảnh vật ngoài một màu vàng khô héo thì cũng chỉ là khô
héo. Dạ Ảnh một đường xuyên qua cũng đau lòng không thôi.
Trước đây nơi này quang cảnh mĩ lệ bao nhiêu, người nhìn người mê, đến cả hắn
cũng phải khen không ngớt lời, nhưng là từ khi Thiên Nguyên Phần Mộ hình thành
về sau, cái tiên cảnh nhân gian giờ chỉ còn là những ngọn cây tàn, những vết
nứt dài trước mắt này a.
Trước mắt là một mảnh đất bị Tử Khí làm cho nứt nẻ, càng đi vế phía trước cảnh
vật dần thay đổi. Đi một hồi Dạ Ảnh cùng Lan Tư Duệ cũng dần bước chân lại.
Nếu là một người nào đó đi ngang qua đây chắc chắn họ sẽ không dừng lại nơi
này mà sẽ đi ngay.
Nhưng đó là người khác, hai người Dạ Ảnh không như những những kẻ đó, hai
người họ hiểu rõ phía trước nhìn là mảnh đất hoang sơ khô cằn nhưng thật ra
không phải vậy.
Chỉ thấy Dạ Ảnh bước tới vài bước, đứng ngay tại giữa vùng đất có vết nứt khá
lớn. Hai tay hắn làm thành một ký tự khó hiểu, miệng phát ra những âm thanh
không rõ, khi những âm thanh này vang ra, lại như hóa thành vô số điểm sáng
nhỏ lóe lên rồi ẩn vào hư không.
Không gian lúc này như run lên, phía trước như xuất hiện một đạo quang mang
bao trùm Dạ Ảnh vào trong.
Tại mỗi thanh âm khó hiểu vang lên, hắc bào của hắn bay phất nhẹ, thân ảnh hắn
cũng trở nên phiêu dật, nếu để ý sẽ thấy cứ mỗi lần âm thanh không rõ phát ra,
thân ảnh của Dạ Ảnh lại dần mơ hổ đi.
Cứ thế, thời gian trôi qua một khắc thân ảnh của Dạ Ảnh đã biến mất. Lan Tư
Duệ đứng bên cạnh thấy vậy cũng không chút nào tỏ vẻ ngoài ý muốn, đây là do
nàng đã biết hơn nữa còn tự thân trải qua. Nàng chỉ thấy lạ là sao thiếu niên
này lại như biết rất nhiều vậy, ánh mắt nàng lóe một cái rồi cũng biết mất
giống Dạ Ảnh.
...
Bầu trời xanh xanh, mây trắng bồng bềnh trôi nổi, lâu lâu lại có từng cặp chim
bay qua lượn lại trên nền trời xanh.
Đây mới thật là thiên nguyên a, Lan Tư Duệ dù đã tời vài lần nhưng vẫn không
thể không say mê vẻ đẹp này.
Đây là bên trong Thiên Nguyên Thụ!
Dạo quanh một vòng, Lan Tư Duệ vui vẻ quên mình, vừa đi lại như nghĩ tới gì
bất quá nàng nhanh chóng lắc đầu, thầm nghĩ:
- Kệ hắn a, dù sao cũng không lạc được. Hắn đã biết cách vào thì sẽ biết
đường thôi.
Nàng ta nghĩ rằng Dạ Ảnh từng đến nơi này còn biết cách vào thì không thể nào
lạc đường được.
Ở một nơi khác, Dạ Ảnh giống như Lan Tư Duệ nghĩ, hắn không chút lạc đường nào
mà là đang đi nhàn nhã ngắm cảnh, đợi cho hắn đi hết con đường, phía trước là
một đại dương bao la bát ngát, đại dương có hai màu chính là xanh và vàng.
Thanh Thủy cùng Kim Thủy như chia đôi đại dương ra.
Đại dương này giống như mênh mông vô tận, đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối. Ở
ngoài đại dương, vô tận uy áp cực khủng bố như là kinh đào hải lãng, uy áp này
tựa hồ có thể lật lên thiên địa, khiến vạn giới run rẩy.
Dạ Ảnh có chút ngoài ý muốn, trước kia hắn thấy không phải thế thì phải. Không
để ý nữa, hắn đưa mắt nhìn lên trên một chút phái xa ngoài đại dương bao la có
một bóng xanh lơ lững ở đó, hắn một bước đi tới.
Lơ lững trên đại dương song sắc, một Thanh Sắc Lão Nhân đang nhắm mắt dưỡng
thần, hơi thở đều đặn. Lão Nhân này chính là Thiên Nguyên Thụ hóa thân.
Ngay khi Dạ Ảnh đi tới gần Lão Nhân, lão ta từ từ mở mắt ra, gióng nói mơ hồ
từ mọi phương truyền đến:
- Ngươi rốt cuộc cũng đến.
Dạ Ảnh đứng đối diện lão nhân, nhìn vị lão bằng hữu đã lâu không gặp của mình,
nói:
- Đã đến.
Thanh Sắc Lão Nhân gật đầu, phất tay một cái, theo cái phất tay đại dương như
bị một bàn tay vô hình vỗ trúng, sóng lớn dâng lên.
Mỗi con sóng lớn khi phun lên trên không lại hình thành những đoàn khói xanh,
ngưng tụ thành một đám mây thanh sắc, lão nhân nói:
- Ngồi đi.
Dạ Ảnh ngồi lên Thanh Vân, nhìn lão nhân nói:
- Lão nhân ngài vẫn khỏe chứ.
lão nhân lắc đầu:
- Cũng không khỏe lắm, tiểu cô nương kia bắt ta phải chờ người đến khổ.
Nhắc đến tiểu cô nương kia đến cả Dạ Ảnh cũng lộ ra vẻ cười khổ không thôi.
- Ngươi năm đó đi vào luân hồi, nàng vẫn là muốn ta chờ đợi ngươi, ta đây
cũng bất đắc dĩ không có gì làm, đành ngồi đây đợi ngươi thôi. Ngươi không
muốn nói cho ta biết một chút sự tình năm đó chứ?
Thanh Sắc lão nhân cười khổ nói.
- Haha, năm đó sự tình không tiện kể, ta lần này tỉnh dậy, mọi thứ đều là sẽ
tái hiện lại, lão nhân ngươi cứ chờ đợi, đến lúc đó mọi sự đều sẽ rõ ràng.
Dạ Ảnh lóe lên một tia huyết tinh, bất quá cũng nhanh chóng biến mất, cười
nhạt nói.
- Được rồi, ta đợi ngươi ở đây liền là để giao thứ này cho ngươi, nàng chính
là để lại cho người thứ này
Dạ Ảnh gật đầu tỏ vẻ lão lấy ra, Lão Nhân xoay người biến mất tại nơi cuối
cùng của đại dương.
“Xì Xì” bỗng từ dưới chân hắn một tiếng vang lên, khi hắn nhìn xuống thì thấy
những làn khói không ngừng bay lên. Đại dương như bị thiêu đốt, đang dần nóng
lên vô cùng.
“Oanh” cũng lúc đó một đạo âm thanh từ đâu xuyên không truyền tới. Trên bầu
trời từng dải thanh sắc giống lúc trước quả cầu sinh cơ mà Dạ Ảnh thôn phệ,
chỉ là lần này nhiều hơn rất rất nhiều.
Từng dải sinh cơ mục tiêu là đại dương, nó phóng xuống mặt nước đi sâu xuống
dưới.
"Uông Uông" từng dải sinh cơ dung nhâp vào trong Thanh Sắc đại dương, thấy
được Thanh Sắc đại dương càng lúc càng thêm bá đạo.
Bên dưới, Kim Thủy cùng Thanh Thủy lúc trước tách đại dương ra hai lúc này như
là hai con Thủy Long lao vào nhau không ngừng.
Long Trảo, Long vĩ không ngừng va chạm. Thanh Long bị Long Vĩ đánh trúng thân
khiến nó bay ra một khoảng xa.
"Phanh, Phanh" từng tiếng vang lên rung động trời đất, mỗi lần va chạm đều có
thể khiến thiên băng địa diệt, khí tức vô địch tản ra bốn phương. Từ đầu Kim
Long chiếm ưu thế nhưng từ khi sinh cơ từ bốn phương dung nhập vào thì Thanh
Long cứ như được giải phóng toàn bộ sức mạnh.
Kim Long từ từ bị đánh tan, hóa thành Kim Thủy như lúc trước. “Oanh” một tiếng
Kim Thủy mất hết sức chống chả, dần dần bị Thanh Long cuốn tròn.
Đông đông!
Thanh âm nổ lớn vang lên, sóng đập ầm ầm như trời đất sụp xuống, như là vạn
sấm cùng nổ, không gian cùng đổ, đinh tai nhức óc. Thanh Long bao trùm lấy Kim
Thủy, Kim Thủy không chịu bị trói mà mạnh mẽ cường công muốn thoát ra trói
buộc của Thanh Long, vô số tiếng rung động cực lớn điên cuồng vang lên, khiến
đại dương nơi này nổi lên từng trận sóng thần vạn trượng.
"Oanh, oanh, oanh..." Qua một hồi lâu, từng xẹt điện từ Thanh Long cùng Kim
Thủy tại nơi giao nhau ánh lên, xẹt điện này đi tới đâu chính là khiến đại
dương nổi sóng lớn đến đó.
Thiểm điện quét qua, như thấy được ngàn vạn Tinh Thần rơi rụng, tựa hồ thấy hư
ảnh của thế giới bị bao trùm trong thiểm điện, trời đất quay cuồng.
Thời gian dần dần đi qua, Kim Thủy cũng trở nên yên tĩnh lại, bị thiểm điện
bao trùm vào trong liền không cách nào thoát được. Lúc này, chính giữa nơi
giao nhau một viên Kim châu lấp lánh ở yên đó, chiếu sáng cả mảnh trời vô tận.
- Hô!
Cách đó khá xa, Lão Nhân thở dài một hơi, lắc mình tới gần Dạ Ảnh, tay chỉ vào
viên kim châu nói:
- Chính là thứ này.
Dạ Ảnh nhìn chằm chằm Kim Châu đang yên lặng ở trong dương, hắn kinh ngạc nói:
- Kim Sa Tinh Châu.
Đây chính là Vô giới Chí Bảo nha, nó có lai lịch kinh người đó. Kim Sa Tinh
Châu chính là Bảo Vật của Ngũ Hành Thiên – Một trong Lục đại Đại Thiên a.
Trước đây hắn cũng từng nghĩ đến việc lấy nó tới tay nhưng vì một vái việc làm
hắn không thể thực hiện được.
- Đúng là nó, tiểu cô nương nói ngươi muốn khám phá bí ẩn của Thiên Địa nên
khi ngươi đi vào Luân Hồi về sau, nàng ta đã dẫn Thiên Nguyên đại quân đến tận
Ngũ Hành Thiên lấy nó về cho ngươi.
- Nàng bị làm sao không?
Dạ Ảnh nghe thế hít một hơi rồi nói, hắn biết để lấy được Kim Sa Tinh Châu này
thì phải trả giá thảm trọng thế nào, dù sao đó cũng là một trong những đỉnh
phong thế lực.
Thanh Sắc Lão Nhân trầm giọng nói:
- Mặc dù trọng thương rất nặng nhưng nàng vẫn chưa chết được, cũng may lúc đó
ta kịp cứu trị.
Dạ Ảnh thở dài một hơi, nhíu mày nói:
- Nàng vào Luân Hồi chứ.
Thanh Sắc Lão Nhân chợt thở dài, lắc đầu. Dạ Ảnh thấy thế tâm cũng run lên,
giọng có chút run :
- Chẳng lẽ nàng ấy vào Hoàng Tuyền.
Gật gật đầu, Lão Nhân bất đắc dĩ nói ra:
- Ta đã khuyên nàng rất nhiều lần nhưng nàng ta lại nói... thôi ngươi tự mình
xem đi.
Lão Nhân đặt tay lên trán Dạ Ảnh, một lượng tin tức truyên qua hắn.
Dạ Ảnh nhắm mắt, hắn thấy bên trong có hai người, một là Lão Nhân, hai là
nàng.
Chỉ thấy nàng toàn thân đều là vết thương chí mạng, đứng trước lời khuyên của
Lão Nhân, nàng vẫn quật cường lắc đầu nói:
- Hắn đã vì ta... không, Chúng ta rất nhiều rồi, lần này ta muốn tự mình có
thể giúp hắn, ta sẽ ở dưới này gây dựng thế lực cho mình, đợi đến lúc nào đó,
ta sẽ vì hắn mà chinh chiến khắp Thiên Địa này. Ta muốn giúp hắn, chứ không
phải để hắn lo lắng cho mình.
Lời nói của nàng khiến tim Dạ Ảnh co thắt lại.
Dạ Ảnh mở mắt ra, thần sắc hơi ảm đạm nhưng lại nhanh chóng thay thế bởi ánh
mắt tự tin, hắn nói:
- Ta sẽ tìm được người, dù ở đâu.
Hắn tin chắc sẽ tìm được nàng, lần này hắn tỉnh dậy sẽ khiến cho Thiên Địa vì
hắn mà run chuyển, đã như thế hắn còn ngại thêm luôn vào Hoàng Tuyên sào. Nếu
như nàng chết ở đó, hắn sẽ bồi táng cả Hoàng Tuyền theo nàng.
Hắn nhìn Thanh Sắc Lão Nhân, nói:
- Nàng đi một mình?
Lão nhân lắc đầu nói:
- Ngươi yên tâm, đi theo nàng còn có Vân Tiên cùng với một chi quân Thiên
Nguyên.
Yên tâm một hồi, Dạ Ảnh không yên tâm nhất chính là nàng đi một mình, dù sao
Hoàng Tuyên mọi thứ đều tàn khốc hơn ở mảnh hư vô nào rất nhiều.
Xoay đầu nhìn vào Kim Sa Tinh Châu lấp lánh phía dưới, hắn đến gần nó, nhiệt
độ khủng khiếp từ nó làm Dạ Ảnh hơi khó chịu, cơ thể hắn phóng xuất ra một
đoàn hắc khí bao bọc quanh người.
Thanh Sắc Lão Nhân thấy thế không nói gì xoay người rời đi, khi đi vọng lại
một câu:
- Cái này ngươi tự mình xem đi, ta mới vừa rồi dùng lượng lớn Sinh cơ để vây
khốn nó, giờ cần nghĩ ngơi một lát. Còn có một người nữa cũng đang tìm ta, ta
đây liền đi trước. Ngươi cẩn thận.
Dạ Ảnh gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Yên Tâm.
Dạ Ảnh có chút hưng phấn nhìn vào Kim Sa Tinh Châu:
- Kim Sa Tinh Châu, theo ta nào.
"Oanh!" Cơ thể Dạ Ảnh bỗng nhiên như Hắc Tinh, tỏa ra từng đạo từng đạo Hắc Ám
Chi Khí, bao trùm cả hắn và Kim Sa Tinh Châu vào trong bóng tối, tạo thành một
cái kén khổng lồ.