Ngươi Còn Chưa Đủ Tư Cách!


- Tiên Vật...

Cả đám cự đầu nội tâm rung động, nếu đạo đài này mà thật là Tiên Vật, vậy bọn
hắn không phải nhặt được một món hời lớn rồi, thậm chí nếu có thể từ Tiên Vật
này ngộ được ảo diệu bên trong nó, có khi sẽ đột phá thành Tiên Nhân. Quả thật
là mê người, dụ hoặc cỡ này, đúng là khó mà cưỡng lại được.

Từ đầu đến cuối, khi bọn hắn xuất hiện, thủy chung đều nhìn tới đạo đài trước
mắt, tựa hồ Dạ Ảnh không tồn tại vậy, hoặc cũng có nhìn qua nhưng chỉ là lướt
qua, còn lại đều không nhìn lấy hắn một chút.

Không ai để ý tới Dạ Ảnh, nhưng có một lão nhân bên trong đó khi nhìn thấy
được Dạ Ảnh, ngay lập tức liền kinh ngạc, sau đó lại hướng tới Dạ Ảnh, cung
kính nói:

- Công tử khỏe chứ?

Một tiếng này vang lên làm cả đám cự đầu đều kinh nghi, bọn hắn liếc qua lão
nhân, lại vô cùng nghi hoặc nhìn xem Dạ Ảnh. Khi thấy được Dạ Ảnh chỉ là một
kẻ bình thường, có không ít kẻ nhíu mày.

Với cảnh giới như bọn hắn lúc này, rất ít có người có thể khiến bọn hắn cung
kính như vậy, dù sao bọn hắn cũng đã là đỉnh cao của đại lục này, nếu như có
người để bọn hắn cung kính, đó cũng phải là người của bên trên kia, hoặc là có
thứ gì đó đáng để bọn hắn cung kính.

Nhưng thiếu niên này lại có thể để cho lão nhân cung kính, vậy nói rõ thiếu
niên này đặc biệt? Nhưng tại sao bọn hắn lại không nhìn ra được thiếu niên này
có gì đặc biệt? Chẳng lẽ nói thiếu niên này cũng giống như đạo đài kia, có thể
tránh được bọn hắn suy diễn?

Nếu thật như thế, bọn hắn khó mà tin được, dù gì bọn hắn cũng là cự đầu vô
địch của Vũ Huyền Đại Lục, trong một ngày mà xuất hiện hai thứ mà bọn hắn
không thể suy diễn được, vậy quả thật là đả kích người mà.

Với lại, theo như bọn hắn biết, trên Vũ Huyền Đại Lục người có thể để bọn hắn
suy diễn không ra cũng chỉ có một người, mà người đó lại ẩn thế vạn năm rồi
chưa có ra ngoài. Nếu thiếu niên này là người đó, bọn hắn ngược lại không tin,
nhưng nếu không phải thì rốt cuộc là ai.

- Ân.

Dạ Ảnh lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt đảo qua đám người này, lãnh đạm lên tiếng:

- Các ngươi muốn cùng ta tranh đoạt đồ vật?

Hắn lúc này rất bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên, không giống gì của một thiếu
niên mới lớn cả, dù đối diện với bọn hắn cũng không chút rung động, cái này
khiến cho đám cự đầu vô cùng kinh ngạc.

Rất ít ai đứng trước uy áp của bọn hắn mà có thể bình tĩnh như thế này, còn có
thể lên tiếng hỏi ngược lại bọn hắn.

- Chúng ta chỉ là hiếu kỳ một chút, cũng không muốn cùng công tử tranh đoạt
cái gì.

Lão nhân lên tiếng nói.

Đám cự đầu nghi hoặc nhìn xem lão nhân, rõ ràng bọn hắn không hiểu tại sao lão
nhân lại cung kính với thiếu niên này như vậy, thậm chí đến cả Tiên Vật trước
mắt cũng không muốn, chẳng lẽ thiếu niên này có thể để lão nhân kiêng kỵ như
vậy.

- Nếu như là vậy, các ngươi có thể trở về.

Dạ Ảnh gật gật đầu, lãnh đạm phất tay, lên tiếng nói.

Lời này của Dạ Ảnh vừa hạ xuống, lập tức để đám cự đầu ngạc nhiên, từ khi
thành Đạo đến giờ, chỉ gặp qua vô số kẻ cung kính nịnh nọt bọn hắn, muốn giữ
lại chứ chưa từng có người mới gặp đã muốn đuổi bọn hắn đi.

Một cự đầu nghe thế, ánh mắt xoay chuyển, cười lớn nói:

- Chúng ta trở về? Ha ha, cũng được thôi, chúng ta tới đây là muốn đem cái
đạo đài kia về xem, chỉ cần lấy được chúng ta liền về.

Uy áp từ người này tản ra, lập tức bạo động Thiên Địa, vạn pháp run rẩy, không
gian như bắt đầu nứt ra, vạn pháp triều bái, vạn đạo thần phục xuống, Đạo Thế
Giới như phóng ra từng cỗ đại đạo phong bế lại Thiên Địa.

- Đồ vật đó không phải các ngươi có thể đụng chạm vào...

Dạ Ảnh đưa mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

- Nể mặt các ngươi tu luyện không dễ, ta cho các ngươi một cơ hội để trở về,
nên quý trọng cơ hội đi.

Đám cự đầu trợn mắt lên, không ngờ lại nghe được một lời không chút khách khí
này, rõ ràng nói bọn hắn không biết đều đây mà. Nhưng như vậy cũng làm bọn hắn
thêm kiên định cho rằng đạo đài này chính là Tiên Vật, nếu không kẻ này cũng
sẽ không vì đạo đài đó mà chọc vào bọn hắn.

Dù sao bọn hắn cũng đã là đỉnh cao của đại lục này rồi, mà thiếu niên kia cùng
lắm cũng chỉ như bọn hắn mà thôi, còn nếu trên bọn hắn, vậy thì đã lên trên
kia rồi, làm gì còn đứng ở đây.

- Nghe ngươi nói vậy, hẳn là ngươi có thể tiêu hóa tốt Tiên Vật kia?

Một Cự Đầu lên tiếng nói ra, ánh mắt hắn lúc này dời tới Dạ Ảnh, như muốn nhìn
thấu tâm tư Dạ Ảnh, nhưng quản chi hắn có suy diễn được cả đại đạo khởi
nguyên, cũng không suy diễn thấu được tâm tư Dạ Ảnh.

- Có tiêu hóa tốt hay không, đó là chuyện của ta, còn các ngươi...

Ánh mắt của Dạ Ảnh càng lúc càng lạnh xuống:

- Nếu không muốn chết, có thể bước lên!

Âm thanh băng lãnh chậm rãi vang lên, Thiên Địa Tinh Thần đông cứng lại, khi
âm thanh hắn rơi xuống, vạn giới như bị trấn áp xuống, Vạn Cổ thời gian trong
nhất thời ngừng chảy. Tại một tiếng vang lên, ngàn vạn Tinh Không kịch liệt
chấn động, ức vạn dặm không gian vỡ nát.

- Ngươi… ngươi.

Tựa hồ bị một tiếng này trấn áp không dậy nổi, đám cự đầu hoảng sợ, một cỗ sợ
hãi từ nội tâm sinh ra để bọn hắn có chút do dự, nếu là bình thường, có khi
bọn hắn đã một tay chụp chết kẻ ngông cuồng này, nhưng trước Dạ Ảnh bọn hắn
ngược lại không sinh ra được lòng phản kháng, tựa hồ đang đối mắt với đế
thượng đồng dạng, không dám bất kính.

Không khí nhất thời âm trầm đến đáng sợ, hư không bên trong nổi lên từng trận
phong bạo, gào thét mà đến, thời khắc này đám cự đầu như là cũng chịu không
nổi áp bách vô hình đang không ngừng tản ra.

- Không muốn chết thì cút trở về đi!

Đột nhiên một âm thanh vang lên, khi âm thanh này vang lên thời điểm, thế giới
tạp âm đều biến mất, truyền rõ vào tai của bọn hắn.

Bỗng dưng có âm thanh vang lên, một cỗ uy áp kinh thiên bao phủ xuống, chợt
thấy trên đỉnh đầu của hư không, Tam Thiên Thế Giới chấn động đi xuống, từng
khỏa Tinh Thần, Nhật Nguyệt treo ở đỉnh đầu cũng hạ xuống dưới.

Cũng tại khi dị tượng khủng bố này xảy ra, đột nhiên thấy Thiên Địa bị xé
rách, trong hắc ám bao la đó, một cái thế giới như mở mạnh mẽ, trong nháy mắt
bỗng thấy một mảnh Sơn Hà bị kéo tới, một cỗ lực lượng bá đạo đem mảnh Sơn Hà
kéo đến, khiến cho trời đất rung chuyển.

Tại trong mảnh Sơn Hà này, toàn bộ đều lộ ra vẻ nhỏ bé, Thiên Địa tựa hồ chỉ
là một hạt cát nhỏ, khi mảnh Sơn Hà di chuyển, cả Vũ Trụ như bị kéo theo.

Tại trong cảnh cực tĩnh như vậy, Thiên Địa bỗng nhiên bị lắc lư mãnh liệt,
không gian dưới cái lắc lư liền trong nháy mắt bị nghiền nát, tựa hồ lúc này
vạn giới đều lắc lư, cảnh tượng đáng sợ vô cùng.

Bỗng thấy một nam tử xuất hiện trên hư không, uy áp vô địch tản xuống, như là
chí cao vô thượng giáng lâm, Đại Nhật lập tức bị che mờ, thay vào là kim quang
sáng chói, chói rọi cả vạn giới.

Trong nhất thời Vũ Huyền Đại Lục bỗng bị kim quang chiếu rọi, toàn bộ mọi
người trong nháy mắt đều trở nên mù lòa, cũng như trở nên đứng yên bất động,
không có ai động, tất cả đều yên tĩnh dị thường.

Nam tử thần bí đột nhiên xuất hiện, đám cự đầu ở đây lộ ra vẻ hoảng sợ cực
điểm, cả người run rẩy dữ dội, đồng tử không ngừng co giật, mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng.

Không ngờ lại có kẻ xuất hiện sau lưng bọn hắn, vậy mà bọn hắn không biết, chỉ
thấy được hư ảnh mảnh Sơn Hà kia di chuyển, còn lại đều mờ mịt. Đây rốt cuộc
là khủng bố cỡ nào, đứng trước nam tử này, bọn hắn đều nhỏ yếu, bất khả kháng.

Bên dưới Tiên Nhân, bọn hắn chính là đứng ở đỉnh phong, thế nhưng khi so với
nam tử này, lại nhỏ bé đến đáng thương, như là đom đóm so với ánh trăng, tựa
hồ như một ánh lửa nhỏ so với Đại Nhật.

- Thượng… thượng nhân…

Ngay lập tức bọn hắn đều nhận ra được, nam tử này chính là người của thế giới
bên trên, là người của Tiên Vực, thực lực khủng bố có thể hủy diệt cả Đại Lục
này trong nháy mắt.

- Các ngươi có thể lăn!

Nam tử không chút để tâm đến sâu kiến, âm thanh lãnh đạm chậm rãi vang lên.

- Cái này... Vâng!

Đứng trước nam tử, đám Cự Đầu thở cũng không dám thở mạnh, nghe sao làm nấy,
trong nhất thời hướng bên ngoài trốn đi, không chút nào là uy phong của Cự
Đầu. Nếu như trước đó Dạ Ảnh để bọn hắn đi, bọn hắn còn do dự, thậm chí là
không cho rằng Dạ Ảnh có thể bắt bọn hắn đi. Nhưng khi nam tử lên tiếng, bọn
hắn liền không dám trái lời.

Đứng trước thực lực tuyệt đối, bọn hắn không khác gì sâu kiến, mà sâu kiến thì
nên an phận một chút, không dại gì trêu vào khủng long.

Lão nhân lúc này bước lui một bước, ánh mắt nhìn qua Dạ Ảnh một cái, cung kính
nói một câu rồi biến mất ở bên trong hư không, Đạo Thế Giới theo đó chớp lóe
rồi biến mất, ba ngàn đại đạo cũng tan biến, lập tức thế giới như được đại xá,
ức dặm không gian liền lần nữa tái hiện.

Bên trên mảnh Sơn Hà, một đạo thân ảnh ngạo nghễ đứng ở đó, mà khi đạo thân
ảnh này đứng như vậy, Thiên Địa như bùng nổ, ngàn vạn đại đạo điên cuồng lóe
hiện, vạn đế triều bái, từng cái Sơn Hà xuất hiện sau lưng hắn, uy áp kinh
khủng lật tung cả Tinh Không.

Ánh mắt của hắn ẩn chứa vô tận ảo diệu như xuyên thấu cả trăm vạn thời không,
tựa hồ không gì có thể ngăn cản được hắn.

- Thứ này... ta muốn!

Nam tử nhẹ giọng nói ra, một lời nói ra như hóa thành thiên ý, tại thiên địa
bên trên rơi xuống, như là một Đại Thủ Ấn trấn áp xuống, vượt qua không biết
bao nhiêu không gian, thời gian rơi xuống, mọi thứ đều bị một lời định đoạt.

Nhưng là đối mặt với uy áp trấn áp xuống này, Dạ Ảnh không chút để ý, phải nói
là không chút ảnh hưởng tới hắn, chỉ như là một cơn gió thổi qua, khiến hắc
bào của hắn hơi phất lên mà thôi.

- Chỉ là một đạo thân nho nhỏ cũng dám muốn đồ vật của ta…

Đối mặt với nam tử khủng bố này lời nói, Dạ Ảnh ngay cả mí mắt cũng không giật
lấy một cái, vẫn lạnh nhạt như cũ nói:

- Ngươi… còn chưa đủ tư cách!

...

Ps: Hôm nay 2 chương, kiệt sức ta rồi!! Nếu có sai sót gì AE thứ lỗi a!! ^^'


Vạn Cổ Ma Thần - Chương #127