Đối với lời này của tiểu Hoang, Dạ Ảnh chỉ cười nhạt, cũng không có bàn luận
về vấn đề này.
Tiểu Hoang chợt cười nói:
- Nói đến, cạnh ngươi cũng thật nhiều nữ nhân lai lịch không tầm thường, hết
hậu nhân của Cơ gia liền đến hậu nhân của Băng Tộc. Rốt cuộc ta vẫn không
hiểu, lão tặc Thiên sợ ngươi như vậy nhưng sao vẫn còn đem vận khí tốt như thế
ném lên đầu ngươi? Lão không sợ ngươi đem lão hành ra bã như khi đó sao, đem
lão xóa sổ một lần nữa?
Nghe được lời của nam tử, Dạ Ảnh chợt nở nụ cười, nói:
- Ngươi đang đánh chủ ý lên nàng ta?
Nam tử cuời khổ, xua tay nói ra:
- Cửu U ngươi đừng kéo ta vào, thứ đồ chơi kia quá đáng sợ, vẫn là không
nên day vào thì hơn. Ta thà đi đến đó chiến một trận cũng không muốn
day vào thứ đồ chơi này.
- Quả thật, đại đạo tuy xa nhưng đến cũng có tận cùng, duy thứ đồ chơi
kia là không có kết thúc, toàn bộ so với nó bất quá chỉ là trò đùa nhỏ mà
thôi.
Dạ Ảnh cười nhạt, đưa ánh mắt nhìn vào khoảng trời bên trên một
lúc rồi nói:
- Nhưng mà, vẫn có người thà trầm luân bên trong cũng muốn dính vào nó.
Nam tử trầm tư một lúc, khẽ thở dài:
- Tiên hiền chí lớn, ta vẫn là so không được.
Thứ đồ chơi kia, quá đáng sợ, lại liên lụy tới quá nhiều người, quá nhiều thời
đại cũng bị nó dính vào, toàn bộ bị dính đến đều rơi vào trầm luân, hoặc là
trở thành một phần trong bóng đêm vĩnh hằng, không ai rõ ràng được.
Tự cổ chí kim, từng có vô số người đi tìm hiểu nó, nhưng trước nay vẫn chưa có
ai trở về, không ai biết được phía sau bức màn đen tối kia rốt cuộc che dấu
thứ gì. Dù đã từng có người cho rằng đã tìm hiểu rõ được nó, nhưng khi quay
đầu lại, thì mọi thứ đã khác, không ai phân biệt được chân thật, hư ảo.
Song dù biết kết quả sẽ không khác biệt bao nhiêu, nhiều người vẫn không chút
do dự mà tìm hiểu thứ đồ chơi đó.
Dạ Ảnh cười cười, đưa mắt nhìn trời, chậm rãi nói:
- Nên là thời điểm kết thúc mọi chuyện, Thanh Vân Tông cũng nên có một thời
kỳ mới.
Tiểu Hoang khẽ đưa mắt nhìn lên Thương Khung bên trên, Đại Nhật lúc này
đang tại đỉnh Thương Khung tản ra từng tia ánh sáng rọi xuống mọi ngỏ
ngách trên Vũ Huyền Đại Lục, hắn lúc này nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Ngươi quả nhiên không phải là thứ gì tốt, vẫn không khác gì trước.
...
Hai đạo thân ảnh lướt qua không gian, xuyên qua vạn dặm khoảng cách, đi
đến một dãy núi cao, ở đây thấy được từng đại thủ to lớn đâm thủng lên trời
cao, tựa như là Thiên Sơn đồng dạng.
Đi tới phía sau dãy núi, lập tức hiện ra một gò đất trống, ở đây
chỉ có vài gốc cây thưa thớt, đối với Thanh Vân Tông khuông viên trăm
vạn đều là đại thụ thì nơi này thật sự quỷ dị.
- Đây là...?
Quan Thổ kinh dị nhìn vào bên trong nơi đất trống phía trước, chỉ
thấy nơi đó có một vết nứt cực lớn, như là vạn trượng thâm uyên,
sâu không thấy đáy.
Bên trong vết nứt đang không ngừng phóng ra từng sợi tử khí, mơ hờ
còn thấy được huyết quang bay lên. Quan Thổ dù đã ở Thanh Vân Tông
vài trăm năm rồi nhưng vẫn chưa bao giờ thấy vết nứt này.
- Vào trong rồi ngươi sẽ rõ.
Một âm thanh vang lên bên tai, Quan Thổ lúc này mới thở một hơi, tạm
bỏ suy nghĩ ra sau đầu.
Khi đi xuống gần vết nứt, mới thấy rõ vết nứt này, đây giống như là do một đầu
Cự Long từ bên dưới đâm thẳng lên, vết nứt này quả thật rất lớn, nhìn xuống
không thấy được gì ngoài màu đen tối.
Diệp Hàm lúc này nói:
- Ta dẫn ngươi tới xem thứ này.
Quan Thổ do dự một chút, cũng theo gã đi nhảy xuống bên dưới vết nứt.
Cả hai người nhảy xuống bên dưới vết nứt, ngay khi vừa vào, một cỗ
tử khí đã bao trùm lấy bọn hắn, tử khí dày đặc vô cùng, toàn bộ
mọi thứ nơi đây đều bị tử thi hóa, không một chút sinh khí.
Cái này để Quan Thổ cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như sinh khí trong người
bị hút mất đồng dạng.
Vừa vào bên trong, một cỗ tử khí mênh mông ập vào mặt, thấy được bên trong vết
nứt này chợt phun ra huyết quang mãnh liệt, như là bên trong biển máu, mọi thứ
trong này đều ngập tỏng huyết quang, đất đai thì khô héo, quả thật như một
vùng đất hoang.
- Nơi này là...
Quan Thổ nhìn xung quanh, ngay khi nhìn tới đó thì không khỏi lạnh người, nơi
đó chất một đống xương cốt, bạch cốt khô lâu, đây giống như là bị người cắt
thịt rút xương, một bên thì máu me kinh hãi, một bên thì bạch cốt đầy đất,
chất cao thành núi.
Đúng lúc này Diệp Hàm bỗng bước tới, nói:
- Chính như ngươi nghĩ, Luyện Huyết Thuật.
Quan Thổ giật mình, cả người run rẩy, mặt mày giận dữ quát:
- Ngươi... Diệp Hàm, ngươi dám dùng đến cấm thuật đó, ngươi lại dám phản bội
Thanh Vân Tông!
“Oanh! —“ Khí tức trên người tản ra khiến không gian chấn động, huyết quang bị
khí thế này bức tới, lập tức vỡ nát, lúc này trời đất như bị xé rách, dù tại
bên trong vết nứt vạn trượng này, thế nhưng uy áp vẫn mơ hồ tản ra vạn dặm,
khiến cuồng phong nổi lên, quét ngang thiên địa.
Quan Thổ dù gì cũng là Thánh Nhân hậu kỳ, uy áp này khiến trời xanh biến sắc,
mạnh mẽ làm thời không cũng nứt vỡ, nhưng đối với Diệp Hàm, nó lại không chút
nào ảnh hưởng, gã vẫn bình thản ở đó.
- Như ngươi thấy đó, Thanh Vân Tông lúc này đã không còn là Thanh Vân Tông
trước kia, nó đã xuống dốc, cũng không còn đà để đi lên lại nữa. Đám đệ tử thì
ngông cuồng tự đại, trêu chọc đủ loại người, nếu như cứ tiếp tục như vậy,
Thanh Vân Tông sớm muộn gì cũng diệt vong, không phải tự diệt thì cũng là
người diệt.
Đối với tiếng phản bội này, Diệp Hàm lại như không để ý, chỉ lạnh nhạt trả
lời:
- Ta chẳng qua chỉ là đưa Thanh Vân Tông đi hướng khác mà thôi, cũng là một
cuộc đánh cược đi. Thắng thì Thanh Vân Tông huy hoàng, còn thất bại, cùng lắm
thì diệt vong sớm hơn một chút mà thôi.
Quan Thổ đứng lặng người, gã biết Thanh Vân Tông đã xuống dốc thảm hại, không
còn sức mà gượng dậy nổi, cũng từng suy nghĩ qua nhiều cách, cũng từng nghĩ
đến dùng tới yêu môn tà đạo phương pháp, nhưng toàn bộ đều không được, duy chỉ
có phương pháp sau cùng là có khả năng.
Thế nhưng gã không có thực hiện qua, bởi vì nếu thật sự như vậy thì không khác
gì làm các tiên hiền, tổ tiên mất mặt, làm gì còn mặt mũi nào nữa mà gặp tiên
hiền bọn họ đây.
Chỉ là cuối cùng vẫn không thoát được, gã chỉ có thể phẫn nộ mà thôi.
Quan Thổ giận dữ nhìn qua Diệp Hàm:
- Tại sao các ngươi không nói ta biết, các ngươi âm thầm thực hiện, trong khi
đó lại đẩy ta ra ngoài. Các ngươi làm như vậy, xứng đáng với tổ tiên bọn họ
sao, Thanh Vân Tông có còn là Thanh Vân Tông nữa không?
Diệp Hàm lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Ta biết ngươi sẽ không đồng ý việc này, cho nên mới không nói cho ngươi.
Hơn nữa, bọn ta cũng cần một người như ngươi để che dấu.
Dừng lại một chút, gã đưa mắt nhìn vào bên trong kia, nơi đó huyết quang chói
rực nhất, tựa như là một dải huyết hà, trên huyết hà có quang mang rọi chiếu,
cũng có từng sợi thiên địa pháp tắc, đại đạo lưu chuyển, một lúc sâu nói:
- Cũng đến lúc rồi, Thanh Vân Tông thành hay bại, diệt vong hay vĩnh tồn,
liền xem tại lúc này.
Nghe được lời này, Quan Thổ tim đập thình thịch, một cỗ bất an trong lòng,
chợt gã xoay người, hướng phía trên lướt đi, đạp không rời đi, xuyên qua vạn
dặm trong nháy mắt, ngay lập tức có thể ra khỏi vết nứt này.
Quan Thổ thấy đã sắp ra khỏi bên ngoài cũng không dám thở ra, mà là càng cố
nhanh chóng ra ngoài. Nhưng lúc này, bỗng thấy phía trước hiện ra một đạo thân
ảnh, một âm thanh vang lên:
- Trước tiên ngươi cứ ở lại nơi này đi, đợi khi Thanh Vân Tông một lần nữa
đứng lên, thì khi đó hãy ra.
“Oanh! —“ một tiếng kinh thiên vang lên, bỗng thấy đạo thân ảnh này đánh ra
một chưởng, lập tức nghe thấy từng tiếng thời không vỡ tung, đại đạo pháp tắc
trong nháy mắt bị hòa tan, hóa thành một cái đạo mang đánh xuống, Thiên Địa
như vỡ nát dưới một chưởng này.
“Oanh, oanh, oanh...” Quan Thổ lạnh lùng nhìn tới Diệp Hàm, tại từng tiếng nổ
này, quang mang trên người bắt đầu phun trào ra, trong chút lát đã thấy cả vết
nứt như bị quang mang phủ vào trong, một cỗ khí tức kéo lên điên cuồng, như
thấy được từng tòa đại điện bị quang mang nhấc lên cao.
- Hôm nay cho dù chết, ta cũng sẽ không để ngươi thực hiện được nó!
“Phanh! —“ một tiếng vang lớn, hai mắt Quan Thổ hội tụ tinh thần, một vòng
quang mang tại trên người hắn xoay chuyển, chợt thấy gã bước tới vài bước,
bỗng một đạo thạch bích quang mang chui ra, đem không khí chấn nát.
Thạch bích phá vỡ thời không, đem mọi thứ đâm thủng, nặng nề va chạm đến
chưởng mang trước mắt.
“Phanh! —“ khi đạo thạch bích đánh lên chưởng mang, Thiên Địa trong nháy mắt
phát sinh biến hóa, nứt ra từng mảnh vụn, không gian như bị túm lấy bóp nát,
ầm ầm nổ tung, rung động đại địa, lực lượng bạo tạc làm cho vạn dặm đất đai
như bị lật lên từng lớp, đáng sợ vô cùng.
“Oanh! —“ Đứng tại bên trong lực lượng bạo tác này, Diệp Hàm cũng không có né
tránh, bàn tay gã chợt nắm lấy thạch bích, trong nháy mắt đó bỗng thấy thạch
bích bị nắm lấy đến vỡ vụn, tại một tiếng nặng nề vang lên, Quan Thổ cũng bị
nắm đến.
- Ngươi hãy ở yên ở bên trong đi.
Diệp Hàm lãnh đạm lên tiếng, bỗng thấy quang mang vang lên từng tiếng “keng,
keng, keng”, từ bên trong quang mang phóng ra vô số sợi xích sắt, cứng rắn tại
trên Quan Thổ trói đến, ngay lập tức Quan Thổ cả ngươi bị trói chặt, không thể
nào nhảy nhụa được.
Dưới một tiếng nổ vang lên, Diệp Hàm đem Quan Thổ ném xuống bên dưới vết nứt,
đại địa bị một trận run rẩy, một lúc lâu sau mới dừng lại.
- Đến!
Diệp Hàm nhìn trời cao, khẽ quát một tiếngi, cuối cùng hóa thành đạo quang
phóng đến một nơi, tại đây sinh cơ bừng bừng, một đỉnh đại sơn cao lớn, đứng ở
đỉnh đại sơn này, có thể thấy hết trăm vạn dặm vào trong mắt.