“Keng Keng —” Ngục Ma Kiếm run lên, tản ra khí tức quen thuộc. Ngục Ma Kiếm
chính là thanh kiếm hắn dùng khi mới bước lên con đường tu luyện. Thanh kiếm
này ban đầu chỉ là một phàm vật mà thôi, chỉ là sau này từng bước đi lên. Từ
phàm vật đột phá tiên vật khó khăn rất nhiều, nhưng cuối cùng hắn vẫn thành
công a. Cũng chính từng bước đột phá đó, Ngục Ma Kiếm trong tay Dạ Ảnh đã
không biết dính máu của bao nhiêu người, Tiên Đế cũng không ít.
Ngục Ma Kiếm có thể nói là đã đi theo Dạ Ảnh hơn trăm vạn năm qua, sau này vì
bị Cát Tư lão đầu lấy đi nên hắn mới không dùng nữa, song lần nữa gặp lại, Dạ
Ảnh cũng hoài niệm không thôi.
Từ trong tay Dạ Ảnh, Ngục Ma Kiếm như nhảy ra khỏi Thiên Địa trói buộc. Chợt
từ Ngục Ma Kiếm, một tiếng hống chấn động thương thiên, tiếng hống từ Ngục Ma
Kiếm cứ như ức vạn yêu thú đồng loạt hống lên, làm vạn giới run rẫy.
“Hống” từ Ngục Ma Kiếm, một đầu Hồng Hoang Ma Thú hư ảnh hống giận khiến cửu
thiên vì nó mà rung động. Đầu Hồng Hoang ma thú này toàn thân đen sì, cơ thể
cứng như tinh thần, hai sừng trên đầu tản ra sương mù đen tối, đôi mắt hừng
hực cháy đỏ như Thần Ma. Đầu ma thú này toát ra khí thể bề trên, sánh cùng
Thiên Địa.
Đây là Xích Nhãn Ma Lang, nó là một loại ma thú Đế Tộc được Dạ Ảnh khi xưa bắt
vào làm Kiếm Linh khi Ngục Ma Kiếm đột phá Tiên Bảo.
Hơn mười vạn năm không gặp, Ngục Mà Kiếm hình như đã trở nên sắc bén hơn trước
rất nhiều, Xích Nhãn Ma Lang cũng khác lúc trước, nhìn tuy không thấy có gì
khác biệt nhưng thần uy tản ra lại khác biệt vô cùng, nếu trước đây là mặt hồ
thì lần này chính là biển rộng mênh mông.
- Lão đầu ngươi đúng là phiền, cứ ném đại đâu đó đi, cất dấu cái gì...
Ngón tay Dạ Ảnh bỗng nhiên gõ nhẹ lên thân kiếm của Ngục Ma Kiếm. Từng tiếng
như chuông ngân vang lên, mỗi lần ngón tay hắn gõ xuống thì tại nơi đó sóng
năng lượng gợn tròn ra xung quanh cứ như mặt nước đang tỉnh lặng thì bị một
hòn đá nhỏ thả vào.
Theo từng nhịp gõ càng lúc càng nhanh, sóng năng lượng càng lúc rõ, dùng mắt
thường cũng có thể thấy rõ ràng. Từng tiếng chuông ngân theo đó mà vang lên,
mỗi lần tiếng chuông ngân vang lên thì linh hồn lại như được thư nhản, thoải
mái vô cùng.
Bỗng nhiên tại lúc khi ngón tay Dạ Ảnh vừa gõ xuống, một tiếng “Ong” thật lớn
vang lên, Ngục Ma Kiếm đang yên bỗng chấn động mạnh lên một vài cái. Tiếp theo
liền thấy ngay tại nơi mà hắn vừa gõ xuống, một đạo ánh sáng từ chỗ đó hé dần
ra, lúc đầu chỉ là một tia sáng nhỏ bé như hạt cát, nhưng càng lúc về sau, ánh
sáng càng ngày càng mạnh, cả hang động bị nó chiếu sáng.
“Ong —” một tiếng vang lên, chợt một vật từ trong thân kiếm mang theo ánh sáng
vô ngần bay ra, lượn lờ trên không trung. Chỉ là ngay lúc đó, bỗng thấy nó hóa
thành một đạo ánh sáng hướng bên ngoài hang động phóng đi.
“Xẹt —” một tiếng, chỉ thấy không gian dường như bị cắt đứt, một thông đạo
không gian cũng như xuất hiện ngay lúc đó, đạo ánh sáng tốc đọ chính là nhanh
như vậy vượt qua không gian mà bay đi. Bất quá cho dù đạo ánh sáng tốc độ vượt
qua không gian, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua hết giới này đến giới khác
nhưng Dạ Ảnh lại không một chút tỏ vẻ gì, hắn vẫn như cũ cười cười.
Hắn vung tay một cái, không gian dường như bị phong bế, phía trước đạo ánh
sáng đó bỗng nhiên từng hắc khí như từ trong Thiên Địa hư không mà ra, chúng
kết lại với nhau tạo thành một lồng không gian hắc khí, nhốt đạo ánh sáng vào
trong.
Trong lồng hắc khí, không gian ở đây toàn bộ đều bị nghiền nát, thời gian cũng
đồng thời ngừng trôi, vạn đạo như bị lật tung, như thấy được cội nguồn vạn vật
bắt đầu ẩn hiện mà ra.
Một cái vung tay như đánh gãy vạn đạo, nối vạn pháp, như là đem một thiên địa
mới lật qua, Dạ Ảnh tay vung lên tùy tiện một cái, liền trong nháy mắt đã khóa
chặt đạo ánh sáng kia.
“Hưu” một tiếng, ngay lập tức đạo ánh sáng liền rơi vào trong tay Dạ Ảnh.
Lúc này mới nhìn rõ đạo ánh sáng kia là thứ gì. Đây là một con Vô Sắc Chi Long
đang cuộn tròn bao bọc lấy một quả cầu vô sắc. Quả cầu vô sắc nhìn vô cùng
huyền ảo, bên trong quả cầu từng đạo Cổ Văn chằn chịt ẩn hiện bên trong. Cổ
Văn này khác với Cổ Văn được khắc trên Thủy Tinh Tế Đàn rất nhiều.
Từ Vô Sắc Chi Long, một loại cổ lão khí tức tản ra, tựa như Long Thần thời
Viễn Cổ, khí tức cổ lão ẩn chứa như đem mọi thứ đều trở thành cỗ lão, khiến cả
trời đất cũng phải run lên.
Cầm lấy Vô Sắc Long Ấn, Dạ Ảnh lầm bẩm:
- Xem như là trả nợ ngươi vậy, nếu có thời gian ta sẽ đến đó đưa vật này lại
cho bọn hắn.
Thu hồi Vô Sắc Long Ấn cùng Ngục Ma Kiếm lại, Dạ Ảnh cũng thu lại tinh thần,
hướng bên ngoài đi ra.
Bên ngoài tiểu Long đang đứng đợi ở đó, thấy Dạ Ảnh đi ra liền lên cười nói:
- Chủ nhân, chủ nhân... ngài cuối cùng cũng ra, tiểu Long đợi ngài mà sốt
ruột. Ngài chính là cha mẹ tái sinh của ta, nếu ngài có chuyện gì ta biết phải
làm sao.
Hắn biết Dạ Ảnh đương nhiên sẽ không có chuyện gì nhưng vẫn làm vẻ này nọ vô
sỉ nói thế.
Dạ Ảnh đi ra ngoài, cũng không để ý đến hắn mà nói:
- Gọi là công tử được rồi.
- Vâng vâng, chủ... công tử muốn ra ngoài chưa, để tiêu Long đưa công tử ra
ngoài.
Tiểu Long thấy Dạ Ảnh gật đầu liền hóa thành bản thể Chân Long, đưa Dạ Ảnh ra
ngoài. Trên đường đi hắn không ngừng lảm nhảm:
- Công tử thấy ta thế nào, uy phong không, hử hử.
Dạ Ảnh mặc kệ hắn, đứng ở đỉnh đầu Chân Long, hắn lúc này tựa như trở lại
giống lúc trước. Hắn đứng tại đỉnh cao của Thiên Địa, hiệu triệu vạn giới, cả
Thiên Địa Hư KHông vì một câu của hắn mà nhuộm máu.
Chân Long gào thét hướng bên ngoài phóng tới, lần này tốc độ của hắn không
biết nhanh hơn lúc trước bao nhiêu lần. Cũng đúng thôi, Giao Long cùng Chân
Long tuy chỉ khác nhau một chữ đầu nhưng lại khác biệt như trời và đất.
Chân Long phóng đi làm cho mặt nước sục sôi lên, thế giới ngọc bích nhanh
chóng lướt qua. Phía trước ánh sáng chiếu xuống, làm cho màu ngọc bích càng
thêm lấp lánh, lung linh.
“Oanh — —!” Bỗng ngay lúc đó, một tiếng nổ lớn vang vọng. Phía trước mặt, một
chiếc thuyền bỗng không biết lúc nào hiện ra.
Chiếc thuyền này tương tự như chiếc thuyền mà Dạ Ảnh lúc trước dùng để đi
xuống nơi này, chỉ là chiếc thuyền này lại mĩ lệ hơn, khí chất cũng hơn chiếc
thuyền trước rất rất nhiều lần, phải nói là bỏ xa mười vạn tám ngàn dặm.
Chiếc thuyền vừa hiện ra liền kéo theo vô cùng vô tận quang mang, từng khóa
Nhật Nguyệt như ẩn chứa bên trong chiếc thuyền, chói sáng vạn cổ, mỗi khỏa
Nhật Nguyệt đánh ra vô hạn thần quang.
Lúc trước Dạ Ảnh đi xuống dưới nơi này, chiếc thuyền vốn không có như vậy thần
thánh. Nhưng lúc này, có lẽ gốc cây lúc trước đã biết thứ mình đối mặt là gì
rồi, vạn vật đều có linh, nó cũng vậy. Kẻ đáng sợ trước mắt này từng uy hiếp
qua Thiên Địa, đánh qua Hoang Cổ, chứ nói gì đến một phần Yên Mộng Đại Thụ như
nó. Bất quá, nói như thế cũng không phải là nó sợ hãi kẻ trước mắt này, mà là
nó ngạc nhiên khi biết kẻ này vậy mà ở đây.
Yên Mộng Chi Chu chính là Yên Mộng Diệp hóa thành, thần quang trên Yên Mộng
Chi Chu đánh ra vô hạn quang minh, khi thần quang chiếu vào người chính như
được thần thánh tẩy lễ, toàn bộ phần đen tối trong cơ thể như được độ hóa.
Dạ Ảnh mĩm cười, Yên Mộng Chi Chu này hắn cũng đã từng ngồi rồi, chỉ là lần đó
là do Yên Mộng Đại Thụ từng chiếc là hóa thành chứ không phải là một phần Yên
Mộng Đại Thụ như lúc này.
Mặc dù nghe qua có vẻ không khác nhau lắm nhưng một phần Yên Mộng Đại Thụ cùng
Yên Mộng Đại Thụ hoàn hảo nếu so sánh thì không biết cách bao xa mà tính.
Dù là vậy cũng không có nghĩa ai cũng có thể ngồi lên Yên Mộng Chi Chu do một
phần Yên Mộng Diệp hóa thành a.
Dạ Ảnh bước tới một bước, chính một bước vừa ra liền tại Yên Mộng Chi Chu đạp
tới.
Chỉ nghe “ông” một tiếng, thân ảnh Dạ Ảnh lập tức phiêu hốt bất định. Một bước
đó chính là vượt qua thần quang, xuất hiện tại trên Yên Mộng Chi Chu.
Tại trong Yên Mộng chi Chu, từng khỏa Nhật Nguyệt đang lơ lững trên đầu. Bên
trong từng khỏa Nhật Nguyệt này chính là một không gian riêng biệt.
Dạ Ảnh hướng một khỏa Nhật Nguyệt đi vào, liền nghe một tiếng “ông” vang lên,
ngay sau đó liền biến mất tại khỏa Nhật Nguyệt đó.
...
Tiểu Long nhìn Dạ Ảnh đi vào Yên Mộng Chi Chu cũng muốn đi vào nó nên phóng
tới. Tiểu Long tốc độ cực nhanh, mỗi bước đều là đạp qua một thé giới, như
xuyên qua hết thảy cản trở. Tất cả mọi trở ngại trước mắt đều bị nó xuyên
thủng mà qua.
Tiểu Long lướt tới, Long đầu hướng Yên Mộng Chi Chu mà rống, Long Nha cũng lộ
ra đầy vẻ dữ tợn.
Ngay khi tưởng rằng Chân Long to lớn này sẽ chọc thủng thần quang mà vào thì
chợt tại Yên Mộng Chi Chu, một đạo thần quang lóe lên.
“ Oanh —” liền ngay lập tức, đạo thần quang cùng Chân Long đánh vào nhau. đạo
thần quang thoạt nhìn nhỏ bé nhưng lúc này, đứng trước Chân Long to lớn gấp
ngàn vạn lần mình lại như một chiến thần bất bại. Chỉ nghe một tiếng “Phanh”,
Đạo thần quang đánh lên lồng ngực Chân Long.
“Ầm —” một tiếng, thân hình to lớn của tiểu Long bay ngược về sau, lồng ngực
nơi đó như bị xuyên thủng.
Mọi chuyện nói thì chậm nhưng diễn ra lại rất nhanh. Từ việc Dạ Ảnh đi vào Yên
Mộng chi Chu cho đến việc tiểu Long bị đánh bay thì chưa đến một phút.
Tiểu Long sau khi bị đánh bay về sau liền biến về dáng vẻ nhân loại, nằm ở đó
thở gấp.
- Thần quang thật đáng sợ, dù là Long Thể vẫn bị nó xuyên thủng qua, nếu như
không phải ta đã trở thành Chân Long mà còn là Giao Long như trước thì chỉ sợ
bị đạo thần quang này đánh chết.
Gã trung niên thở mạnh, hắn thật sự kinh sợ, trước đây vốn tưởng là chiếc
thuyền này tuy thần bí nhưng cũng không mạnh mẽ đến vậy, chỉ là ai biết đã
khinh thường nó.
Bất chợt, Chiếc thuyền bỗng run lên, thần quang tản ra càng mạnh mẽ, chỉ thấy
nó chấn động một cái về sau liền ngay lập tức hướng giếng đồng bay ra.
...