Thanh Vân Tông.
Tại nơi đây, phong bạo loạn lưu, hỗn độn đến cực điểm.
Thương Khung không còn là Thương Khung, đại địa cũng không còn là đại địa,
quang minh cùng hắc ám cũng lẫn lộn với nhau.
Nói Thương Khung không còn là Thương Khung, là bởi vì trên bầu trời đã ngập
trong lôi đình, thời không bị lôi đình đánh đến nứt toạc ra, không còn gì là
Thương Khung nữa.
Nói đại địa không còn là đại địa, cũng bởi đại địa sau khi trải qua một trận
chiến lúc trước mà đại địa đã bị phá hủy thành từng vết nứt, từng cái hố sâu
liên miên trải dài ra.
Quang minh cùng hắc ám cũng không còn là của một cái nào nữa, mà là bị sát khí
kinh thiên oanh bạo, quang minh một nửa, hắc ám một nửa, lộ ra bầu trời hai
màu, đương nhiên nếu tính cả lôi đình bên trên thì có cả ba màu.
Bầu trời ba màu!
Đẹp tựa Tiên Cảnh!
Đáng tiếc lúc này không ai có tâm tư thưởng thức.
Lúc này đây, toàn bộ đệ tử kinh ngạc há mồm, mà cả đám trưởng lão cũng ngẩn
ra, một lời của Dạ Ảnh quá bá đạo rồi.
Bọn hắn không biết Dạ Ảnh là ai, có thân phận gì, nhưng bọn hắn nhận biết được
một điều, đó là tiểu tử này quá ngạo, ngạo đến cực điểm.
Thanh tẩy Thanh Vân Tông?
Ngươi xem chúng ta là yêu ma? Muốn thanh tẩy chúng ta sao?
Thanh Vân Tông truyền thừa vài vạn năm, là quang minh chính đại tông môn, từng
là thiên địa kiêng kỵ tông môn, vậy mà trong miệng ngươi chúng ta là đám tà
ma, yêu quái sao?
Ngươi rõ ràng mới là tà ma, là ác ma giết người không chớp mắt mới đúng!
Có thanh tẩy cũng là thanh tẩy chính ngươi a.
Lời này để vô số kẻ phải giận dữ, vừa ngạo vừa cuồng, lại không sợ chết, quả
thật không để bọn hắn sống nữa mà. Làm gì có kẻ như vậy, mà cho dù có chắc
cũng đã chết không biết tại mấy kiếp rồi.
Lời này nếu như là kẻ nào khác nói ra, có thể đã bị cả đám đệ tử đi lên hội
đồng đánh chết. Thế nhưng đáng buồn là, kẻ này lại là tà ma có thực lực kinh
khủng, đến cả Thánh Nhân cũng bị giết trong nháy mắt, thì còn có ai dám lên
nữa?
Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của nhưng đệ tử bên dưới đang khóc ròng giận
dữ kia.
Còn đám trưởng lão thì kinh hãi nhìn vào trong tay Dạ Ảnh, không biết phải nói
gì.
Còn Quan Thổ thì ngơ ngác, lắp bắp, gã không hiểu cái gì đang xảy ra:
- Rốt cuộc chuyện là thế nào...?
Dạ Ảnh liếc nhìn gã, lạnh nhạt nói:
- Có nhiều kẻ, làm người không làm, lại đi làm chó.
Quan Thổ nhíu mày lại, rơi vào trầm tư.
- Tiểu tử chớ khinh người quá đáng!
“Oanh! —” Bỗng vang lên một tiếng quát lớn, âm thanh ầm ầm đánh nổ cả không
gian, từng đợt cuồng phong bạo nổ quét đến, chợt thấy quang mang đâm thủng
trời đất mà ra, liên tiếp vang lên từng tiếng nổ lớn, thấy được bầu trời nứt
toạc ra, vô số vết nứt bắt đầu lan ra.
- Hôm nay ta không giết chết ngươi thề không làm người!
Lưu Phong phẫn nộ hét dài, tay phải kéo ra, toàn bộ bầu trời nứt vỡ, quang
mang điên cuồng phá không đánh xuống, quang mang như thiểm điện, ngàn vạn tòa
đại sơn lôi đình đánh đến Dạ Ảnh.
- Động thủ!
Thấy được Lưu Phong đã giết lên, đám trưởng lão còn lại cũng quát lớn, hai mắt
phóng ra sát cơ kinh khủng.
“Keng keng! —” một tiếng, chợt thấy Tam Phong từ hư không rút ra song kiếm,
quang mang mạnh mẽ tại song kiếm quấn quanh, khi song kiếm ra, kiếm mang dâng
trào lên, to lớn tại trên trời rạch xuống, chém đến Dạ Ảnh không chút do dự.
Vạn dặm bị bao phủ trong kiếm mang, trời đất bị chém ra làm hai nửa, lúc này
thấy được song kiếm cắt vụn thời không chém tới, toàn bộ pháp tắc trong nháy
mắt bị cắt đứt.
Trong chớp mắt đó, Tam Phong cùng Lưu Phong đánh đến, lực lượng nghiền nát vạn
dặm không gian, một cỗ uy lực từ trên rơi xuống, tựa hồ có thể đem toàn bộ đều
trấn áp!
Đối với song kích này, Băng Lãnh Sương cũng cảm thấy nguy hiểm, vốn muốn đưa
kiếm chém lên, thế nhưng nghĩ tới Dạ Ảnh, nàng liền đặt kiếm xuống, cả người
chớp ẩn chớp hiện rời khỏi nơi này.
- Các ngươi lại dám phản bội Thanh Vân Tông?
Quan Thổ nhìn thấy vậy cũng đã chứng minh được suy nghĩ trong đầu, ngay lập
tức sắc mặt gã lạnh xuống, hơi thở kinh khủng bạo phát ra, gã với thực lực
Thánh Nhân hậu kỳ, ngoài Quỳ Lai thì gã mạnh nhất trong Trưởng Lão Hội rồi.
Thế nhưng lúc này đã không đợi gã kịp làm gì thì đã thấy Dạ Ảnh lóe lên tinh
quang.
- Đã muốn chết sớm ta liền giúp các ngươi thành toàn!
Dạ Ảnh lạnh lùng nói một câu, bỗng nghe thấy “oanh” một tiếng vang lớn, trên
bầu trời chợt lóe lên tinh quang mãnh liệt, tinh quang đem Thiên Địa bao phủ
vào trong.
Huyễn Dạ Tinh Thần Thể!
Trong tức khắc này, tinh quang điên cuồng trút ra, dạ quang lấp lóe, cả người
hắn như là một Thiên Đại sơ thành, bỗng ngay lúc này, thấy được vô số Tinh
Thần, Nhật Nguyệt hiện lên, từng khỏa Tinh Thần, Nhật Nguyệt như là Tinh Hà
chảy ngược, tại bên trên bầu trời nhảy nhót.
Giờ khắc này Dạ Ảnh hóa thành Sáng Thế Thần, chưởng quản tất cả!
Khí tức kinh khủng từ người hắn tản ra, khí tức này để Thương Khung chấn động,
Thánh Nhân đỉnh phong cũng phải run lên trước uy áp tản ra này.
Thời điểm này, tại hai người Tam Phong cùng Lưu Phong đánh xuống, một quyền
của hắn đánh ra, một quyền bình thường, duy chỉ có tinh quang tại tay hắn lưu
chuyển mà ra, hướng lên trên đánh tới.
Một quyền này, phải nói là vô cùng bình thường. Thế nhưng chính vì bình thường
cho nên mới ẩn chứa vô tận ảo diệu, tựa hồ tại một quyền này, khai thông vạn
pháp!
Nhất quyền ra, phá vạn pháp!
Dưới một quyền này đánh lên, hai người Tam Phong sắc mặt đại biến, trước mắt
bọn hắn như hiện lên một mảnh trời mênh mông, vạn giới rộng lớn, bên trong là
Tinh Hà ngược dòng trôi qua, bọn hắn nhỏ bé đứng ở mảnh tinh không này, lập
tức bị cỗ uy áp này dọa sợ thất kinh.
“Oanh! —” Tinh Quyền đánh ra, vạn đạo trong chớp mắt bị ép diệt, thiên địa bị
tinh quang bao phủ, vô số Tinh Cầu như ẩn như hiện va chạm lên, ngay lập tức
thấy đại sơn vỡ nát, kiếm mang vỡ vụn, một mảnh thiên địa bị đánh thành hư
không.
Tại dưới Tinh Quyền, cả hai người Lưu Phong bị đánh bay, đầu rơi máu chảy, cả
ngươi đụng nát bầu trời, đem không gian rạch một đường nứt đen dài.
Chợt Dạ Ảnh đạp xuống, thấy được không gian biến đổi, vốn Lưu Phong cùng Tam
Phong bay lên bầu trời thì đột nhiên xuất hiện tại dưới chân hắn, bị hắn đạp
lên người.
‘Rắng rắc —” từng tiếng vang lên, hai người bị Dạ Ảnh đạp lên, lực lượng như
là của trăm vạn Tinh Cầu điệp gia mà lên, nặng nề tại bên dưới giẫm xuống,
trong một tiếng liền thấy từng đốt xương bị giẫm nát, lồng ngực vỡ ra, máu
tươi diên cuồng phun ra.
- Aaa!
Hai người kêu lên từng tiếng gào thét, tiếng thét thê thảm vang cả vạn dặm,
chợt thấy Dạ Ảnh lại đưa chân, giẫm xuống.
“Ầm!” Đại địa rung chuyển, thế giới vang vọng, tại một giẫm này vừa rơi xuống,
ngàn vạn khỏa Tinh Thần, Nhật Nguyệt như muốn rơi xuống, lực lượng nặng nề đem
hai người Lưu Phong giẫm thành thịt vụn, vũng thịt ghê tởm khiến ai nhìn thấy
cũng nôn ra.
Ngay lúc Dạ Ảnh vừa giẫm xuống, chợt thấy sau lưng một bóng người lóe lên, Quỳ
Lai trưởng lão sắc mặt âm trầm đánh tới, một quyền như Khai Thiên, mạnh mẽ vô
cùng.
“Ầm! —” Một quyền nặng nề như Thái Sơn, vô tận lực lượng phá vỡ thời không
đánh đến, toàn bộ hư không bị đập nát, cả bầu trời như bị một quyền này đánh
vỡ, không gian hiện ra từng hố đen, toàn bộ đại đạo pháp tắc như phủ xuống
đồng dạng.
“Oanh! —” Lúc này ba vị trưởng lão khác cũng lướt đến, quang mang phóng tận
trời, lực lượng mạnh mẽ hủy thiên đánh tới, trong lúc này như thấy núi lửa
phun trào, một cỗ nóng rực truyền trời khiến hư không phải chấn động.
Dưới những kích mạnh mẽ này, trời xanh cũng thất sắc!
- Hủy diệt cho ta!
Dạ Ảnh quát lên, thân ảnh thoát ẩn thoát hiện, trên tay bỗng nhiên chớp lóe
lên tử quang, hai tay hắn mang theo hai đạo tử quang đánh về hai phía, không
gian bị hai đạo tử quang này làm tan rã, như thấy được không gian biến mất,
tất cả đại đạo pháp tắc bị tử quang lướt qua, liền mất trật tự, tại hư vô tan
biến.
“Xuy, xuy, xuy...” Tử quang như hình thành một thế giới, tại vạn dặm bao phủ
vào trong, trời đất bị tử quang đảo ngược, như là trở về bản nguyên, trong
nháy mắt đó, vặn dặm xung quanh, tất cả mọi thứ đều như biến mất, mọi thứ
không còn trật tự gì.
Ngay cả đám trưởng lão đánh tới cũng không thoát được, lực lượng vô tận đi vào
bên trong phạm vi của tử quang liền hóa thành vô số hạt tử sa rơi xuống, sau
đó liền biến mất vô tung, mọi lực lượng đều bị ăn mòn sạch.
Duy chỉ có Quỳ Lai là thực lực Thánh Nhân đỉnh phong, nên lực lượng mạnh mẽ
đem tử quang đục khoét một lỗ thủng, xuyên tới đánh lên Dạ Ảnh.
Chỉ là vừa định đánh lên người hắn, chợt thấy Dạ Ảnh quay đầu nhìn tới, đôi
mắt hừng hực tử quang, khi hắn nhìn tới, ngay lập tức cả thời gian như biến
mất, tử quang mãnh liệt đi ra, tại Quỳ Lai chiếu rọi đến.
Quỳ Lai xoay tay, cả người lật ngược lại, thoát khỏi tử quang này, thế nhưng
vừa mới đứng yên lại thì Dạ Ảnh đã xuất hiện trước mặt.
- Không! Cứu ta!
Đầu gối nâng lên, một cỗ lực lượng đánh vào ngực Quỳ Lai, đem lão đánh bay lên
trời, Dạ Ảnh lại nhanh chóng xuất hiện trên đầu hắn, giẫm mạnh xuống đầu lão.
“Xuy —” một tiếng vang lên, chợt thấy đầu Quỳ Lai bị tử quang đánh lên, hóa
thành vô số điểm sáng tím rơi xuống, cả người cũng nhanh chóng biến mất, không
một chút dấu vết gì để lại.
- Đi!
Thấy Quỳ Lai trưởng lão với thực lực mạnh mẽ cũng đã chết, đám trưởng lão lập
tức sợ hãi, cùng nhau quát một tiếng, ba người hướng bên ngoài lướt đi.
Bọn hắn thực lực chỉ là Thánh Nhân trung kỳ cùng sơ kỳ mà thôi, đến cả Quỳ Lai
cũng chết thì bọn hắn cũng khó mà sống được nếu tiếp tục ở lại nơi này.