“Oanh! —” Khi sợi dây đại đạo vọt tới, thì Tinh Quyền của Dạ Ảnh cũng đã đánh
đến, một quyền như một thiên địa, giờ phút này, khi Tinh Quyền đánh lên sợi
dây đại đạo, trong nháy mắt đó, một tiếng nổ vọng cả vạn dặm, dường như mọi
người đều bị một tiếng nổ này làm ù tai, không nghe thấy được gì.
Lực lượng này mạnh hơn rất rất nhiều so với trước đó khi Dạ Ảnh cùng Cừu Thiếu
Lâm với Hạo Long gây ra, như vậy liền rõ ràng, kẻ mới tới này mạnh hơn hai
người Cừu Thiếu Lâm rất nhiều.
Lúc này, tất cả mọi người vốn cho rằng Tinh Quyền lại sẽ phá diệt sợi dây đại
đạo như lúc trước thì lại làm bọn hắn ngạc nhiên, đó là Tinh Quyền lại bị sợi
dây đại đạo quấn đến vỡ nát, cuối cùng hóa thành vô số ánh sáng như bụi phấn
rơi xuống.
Khi sợi dây đại đạo phá hủy Tinh Quyền, liền nghe một tiếng phốc vang lên,
bỗng vô số đại đạo phù văn bay lên, bầu trời ngập trong đại đạo phù văn, như
là thủy triều đại đạo tràn ra, tại phía trên tay hắn khắc vào.
"Oanh! —" một tiếng, tại khi đại đạo phù văn khắc lên, cánh tay Dạ Ảnh chấn
mạnh một cái, tinh quang ào ạt trào ra, lập tức chấn vụn hư không,
đánh một quyền lên sợi dây đại đạo này, trong nháy mắt Tinh Cầu lại ầm
ầm phá vỡ mọi thứ đánh tới, ánh sáng điên cuồng chói mắt, thấy
được vô sô bụi ánh sáng rơi xuống.
Lập tức sợi dây đại đạo bị đánh lên, quyền mang phá diệt Vạn Cổ,
lực lượng khủng bố để trời đất vì đó mà run rẩy, tựa hồ thấy
được thế giới đang muốn rơi xuống, Tinh Thần cũng bị đánh thành
từng mảnh vỡ sao băng!
Dưới một quyền này, sợi dây đại đạo vỡ nát, hóa thành từng khúc
dây đứt!
- Hừ.
Nhìn thấy sợi dây đại đạo bị đánh đứt, bóng người kia lạnh lùng
một tiếng.
Tiếng hừ này để không gian như muốn sập đổ, uy áp kinh khủng từ gã
tản ra mơ hờ để Thiên Địa run rẩy, vạn pháp có dấu hiệt đứt gãy,
đại đạo thì trực tiếp biến mất.
Đạo hải nổi lên sóng thần, mỗi một đạo sóng thần đều cao vạn trượng, che phủ
Thiên Địa, nuốt gọn vạn vật bên dưới, chỉ cần chúng đánh xuống, đó chính là
nhấn chìm thế giới vào trong.
Đạo hải sóng thần chia cắt thế giới ra hai phần, ngăn chặn mọi thứ bên ngoài.
Lúc này, đạo liên to lớn hiện ra, đại đạo chi khí mờ nhạt tản ra, che phủ bốn
bề, tựa hồ bên trên có đại đạo chi thụ rũ xuống đại đạo. Đạp lên đại liên bóng
người mang theo hai người Cừu Thiếu Lâm phóng mình biến mất, nhưng trước khi
đi ánh mắt gã lạnh lùng nhìn Dạ Ảnh.
Dạ Ảnh cũng không đuổi theo, mà dời ánh mắt đến một nơi, gần Thúy Vân lâu,
chầm chậm đi tới, Thần Thể cùng Thể Phách lần lượt biến mất, tinh quang cũng
tiêu thất.
Hắn không còn thực lực, bởi dùng nó để phong ấn thứ tà ác bên trong người, nên
hắn mới dùng đến Thần Thể cùng Thể Phách, cũng vì thế mà nếu so sánh tốc độ,
hắn không thể nhanh hơn bóng người này, mặc dù lực lượng hắn so với bóng người
này thậm chí là hơn.
Thời điểm hai người Cừu Thiếu Lâm cùng Hạo Long được đặt xuống đất, Hạo Long
nhìn bóng người cứu mình ra này, thấp giọng:
- Đại thúc...
Bóng người này chính là Hạo Tàn Phổ, là đại thúc của Hạo Long, cũng là đại
trưởng lão trong Hạo gia, thực lực chỉ dưới gia chủ, mạnh mẽ vô cùng.
- Hừ, còn định nói gì, gây chuyện như vậy còn chưa chịu sao.
Hạo Tàn Phổ nhìn qua Cừu Thiếu Lâm, nói:
- Còn ngươi, tiểu tử ngươi cùng với hắn lần sau chớ ra ngoài gây chuyện, hoặc
có gây chuyện thì cũng phải nắm chắc giải quyết được, đừng có để liên lụy đến
chúng ta, đám lão Cừu gia cũng không chịu nổi đâu.
Cừu Thiếu Lâm mặt đỏ bừng, vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, phẫn nộ là vì Dạ Ảnh đột
nhiên mạnh mẽ đánh bọn hắn không có chút phản kháng, hắn lại không cách nào
đem Dạ Ảnh lột da như dự tính ban đầu, còn xấu hổ chính là đánh không lại
người, còn bị giáo huấn, lại bị các trưởng bối nói toạc ra.
Hạo Long cũng không khác biệt lắm, trong đầu thì có ý muốn lên tiếng mắng một
câu, nhưng hắn không dám lên tiếng, phụ thân cùng các thúc thúc đều đi đến Tử
Châu có chuyện rồi, trong gia tộc chỉ còn có đại thúc Hạo Tàn Phổ, cũng là
người quản lý Hạo gia lúc này, nên không gây sự được.
- Còn không mau đi trị thương!
Hạo Tàn Phổ quát một tiếng làm bọn hắn xám xịt mà đi.
Đợi hai người Hạo Long đi, Hạo Tàn Phổ có chút nhíu mày, trong lòng bất an
càng lúc càng lớn, trước đó hắn bế quan trùng kích cánh của Thánh Hoàng, thế
nhưng không biết vì sao lại có cảm giác bất an, trong lúc đột phá, cỗ bất an
càng lúc càng lớn, cuối cùng khiến hắn sinh ra tâm ma, mà nửa đường thất bại.
Nói đột phá thất bại cũng không đúng, mà đúng hơn là chỉ đột phá được nửa
bước, hay nói gã lúc này là Bán Bộ Thánh Hoàng, chưa thật sự là Thánh Hoàng!
Thế nhưng, gã không quan tâm cái này, mà là cỗ bất an trong lòng, thường thì
khi sắp đột phá, có thể trong nháy mắt nắm bắt hoặc là suy diễn một chút tương
lai, bởi vì khi đột phá, đó chính là lúc đại đạo bản thân gần với đại đạo của
Thiên Địa nhất, cho nên trong lúc đó có thể nhìn thấy được một chút tương lai.
Vốn người khác đột phá, chính là thấy được tương lai sáng sủa, nhưng gã lại
thấy bất an, tương lai đầy hắc ám, khiến gã hoài nghi, cũng kinh sợ.
Gã chỉ mong, lần bất an này, đừng có liên quan đến Hạo gia, cũng đừng liên
quan đến gã!
...
Cuồng phong bạo vũ cuối cùng tan biến, đại đạo chi hải biến mất, tinh quang
cũng tan biến.
Hắc ám lui dần, Đại Nhật lộ ra, một đêm dài thay vào là một ngày tươi sáng,
ánh sáng chiếu xuống Vũ Huyền Đại Lục. Có thể là do bị tinh quang bao phủ nên
không biết ngày đêm, đợi khi tinh quang biến mất, thì cũng đã qua ngày mới.
Dạ Ảnh ngẩng đầu nhìn Đại Nhật, lại nhìn sang Mạc Huyền Nhi bên cạnh, cười
nhạt nói:
- Đi thôi, đừng nhìn ta như vậy, ta đây sẽ đỏ mặt a. Ta cũng không chạy đi
đâu, đừng nhìn ta chằm chằm như trông non như vậy.
- A!
Mạc Huyền Nhi kêu khẽ, đỏ mặt quay đi, nhưng nghe Dạ Ảnh nói vậy cũng cười
phì, bất an trong lòng cũng biến mất.
Khi nàng thấy Dạ Ảnh bỗng nhiên mạnh mẽ như vậy, cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng
thật ra nàng cũng từng có suy nghĩ qua, tại lần trước khi mua Úy Thiên Thuẫn
thời điểm, nàng đã mơ hồ đoán được điểm gì.
Dù sao, Dạ Ảnh luôn tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt của hắn thâm thúy, mà một thiếu
niên với độ tuổi như hắn thì không thể có được, vậy hắn chắc hẳn là gặp cái gì
đó nên mới trở thành như vậy, hoặc là hắn vốn có lai lịch, nhưng có thứ gì đó
khiến hắn phải che dấu đi.
Và cũng chỉ điều này mới giải thích được nhiều thứ, giống như Băng Lãnh Sương,
giống như khi nghe Cầm Nguyệt tiên tử đánh đàn, thậm chí, là chuyện mới đây.
Bất quá, nàng không quan tâm đến điều này, mà nàng bất an là Dạ Ảnh liệu có xa
nàng không? Hắn trước đó có phải vì che dấu nên mới ở cùng nàng, lúc này hắn
đã bại lộ ra, liệu còn ở lại bên nàng không?
Cùng với Dạ Ảnh ở chung một thời gian, nàng liền đã quen với hiện diện của Dạ
Ảnh, nếu như hắn rời đi, liệu nàng có chấp nhận được không? Tình thân ấm áp
bấy lâu nay liệu có biến mất không?
Đây là điều nàng bất an nhất, thế nhưng khi nghe được Dạ Ảnh trêu đùa như vậy,
tâm tình liền cân bằng lại, bất an liền biến mất.
Vừa về đến nhà, đã thấy Băng Lãnh Sương từ bên trong đi ra, nàng vẫn lạnh lùng
với mọi thứ, chỉ khi đứng trước mặt Dạ Ảnh, nàng mới thu hồi lại một chút vẻ
lạnh lùng của mình.
Nhìn thấy Dạ Ảnh cùng Mạc Huyền Nhi đều quay về, nàng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm,
có thể đến nàng cũng không phát hiện được điều này, Băng Lãnh Sương vốn muốn
nói điều gì, thế nhưng sau đó lại không biết phải nói gì.
- Muốn nói gì thì nói đi.
Dạ Ảnh nhìn thấy nàng thế này liền cười nói.
Băng Lãnh Sương càng lúc càng trở nên ôn nhu hơn trước kia nhiều, không còn là
một cỗ máy giết người vô tình nữa. Nói thật, hắn cũng không mong muốn nhìn
nàng ta trở thành một cỗ máy giết người vô tình như trước, hắn không muốn Băng
Lãnh Sương lại sẽ như tổ tiên của nàng, đi con đường của tô tiên nàng.
Đang muốn lên tiếng nói gì, chợt nàng nhướn mày nhìn lại một phương, ở nơi đó,
có ba đạo ánh lướt tới hướng này, khí tức từ ba bóng người này tản ra khá mạnh
mẽ, không gian xung quanh cũng run lên vì khí tức này.
Mạc Huyền Nhi nhìn ba đạo ảnh này, không khỏi thở dài, tại sao luôn có người
muốn gây sự như vậy chứ, một lần bị đánh một lần khôn, thế nhưng đám người
này, sao mãi không khôn ra vậy.
Đám người này, không ai khác mà chính là Lục Mặc Tâm, cùng với hai vị sư huynh
trong Thanh Vân Tông được hắn mời ra.
Ba người đạp không đi đến, khi thấy ba người Dạ Ảnh đều ở đây, một người trong
đó tên Lâm Tam liền cười gằn nói ra:
- Bọn hắn đều cùng ra để chịu chết kìa...
- Lục sư đệ, nên giải quyết ra sao đây...
Lăng Tiêu khinh miệt nhìn ba người Dạ Ảnh, rồi nói với Lục Mặc Tâm.
Đối với hắn, giải quyết tiểu tử này quá đơn giản, chỉ cần một chiêu nửa thức
là xong, cần gì phải chờ đợi lâu thế này.
Lục Mặc Tâm lắc đầu bảo chậm, sắc mặt lạnh lẽo nói:
- Ngươi lần trước nhục ta, hôm nay ta sẽ trả lại cho ngươi. Còn tiện nhân này
nữa, đợi một lát nữa, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là ác mộng, hừ, dám đánh ta,
không biết điều!
Băng Lãnh Sương sắc mặt không thay đổi, chỉ là khí lạnh đã muốn điên cuồng mà
ra, nếu là trước kia, đám người này đã chết, nhưng lúc này Dạ Ảnh chưa lên
tiếng, nàng sẽ không ra tay.
Mạc Huyền Nhi thì cảm thấy thương tiếc, thương tiếc cho đám này, chắc hẳn là
bọn hắn chưa biết tin đêm qua, nếu không bọn hắn cũng sẽ không tìm Dạ Ảnh gây
phiền toái. Dù là người đồng tông, thế nhưng đám người này đã muốn gây sự,
nàng sẽ không lên tiếng khuyên giải, bởi nàng không muốn làm khó Dạ Ảnh.
Dạ Ảnh cười nhạt, nói:
- Gây sự không đáng hận, đáng hận là đã gây sự mà còn liên lụy đến người
khác, cái này không phải là khí phách, mà là ngu!
- Đừng khoát lát!
“Oanh!” Lục Mặc Tâm phẫn nộ hừ một tiếng, phun ra khí tức Nhân Hoàng đỉnh
phong, đám người phía sau thấy vậy cũng dâng trào ra khí tức mạnh mẽ, không
gian run lên nhè nhẹ, từng đạo ánh sáng nhàn nhạt hiện ra quanh ngươi bọn hắn.
Trong đó, Lăng Tiếu có thực lực mạnh nhất, là Thiên Hoàng sơ kỳ đỉnh phong,
tiếp cận Thiên Hoàng trung kỳ, ánh sáng quanh người hắn mạnh nhất, khi lực
lượng hắn bạo phát ra, thấy được không gian chấn động, mơ hồ thấy được lỗ đen
hình thành, tại xung quanh hắn hiện ra.
- Lên!
Lục Mặc Tâm hét lớn, liền nháy mắt lướt đến, bàn tay chụm lại, như là lưỡi
kiếm sắc bén, cắt đứt không gian, tại yếu hầu Dạ Ảnh chém tới, muốn một kích
giết hắn.
Lăng Tiếu thì lại hướng đến Băng Lãnh Sương đánh tới, một tiếng “ông” vang
lớn, ánh sáng đâm thủng thời không, ánh sáng lóe lên, trở thành một ngón tay
khổng lồ, đem trời đất đâm thủng.
- Nhất Chỉ Kinh Thiên!
Hắn hét lớn một tiếng, đánh đến Băng Lãnh Sương, một chỉ rơi xuống, nghiền ép
không gian, tựa hồ là Thiên Sơn rơi xuống, có thể đem mọi thứ chấn thành cát
bụi.
...