Thế nhưng hắn nào có quan tâm, chỉ là lạnh nhạt mà thôi.
Đúng lúc này, Linh Tâm cũng bước tới một bước, áp xuống tiếng ồn, nhìn Cao
Dương Lập, mặt không đổi, nói ra:
- Lão tiền bối nói thật đúng, thế nhưng...
Dừng một chút, nói thêm:
- Cầm khúc này thật sự không hoàn hảo, nó thật là có một lỗi sai, đây chính
là lời Cầm Nguyệt tiên tử nói, không thể giả được.
Mọi người mới còn vỗ tay, giờ phút này đều như sét đánh ngang tai, có chút
phản ứng không kịp, vậy ra đó thật sự là sai, không phải là Cầm Nguyệt tiên tử
khiêm tốn?
Lúc Dạ Ảnh đang nhàn hạ nhấm nháp chén trà trong tay, Linh Tâm lại hướng đến
hắn, cười nhẹ nói:
- Vị công tử này, lúc trước công tử nói rằng trong khúc Giai Nhân Lệ này có
sai sót, không biết là sai sót ở đâu, có thể nói ra để mọi người thỉnh giáo
hay không? Cầm Nguyệt tiên tử bên trong cũng rất muốn biết.
Bởi vì ở đây chỉ có thiếu niên này là nhìn ra được điểm sai kia, lỗi sai mà
đến cả nàng cũng không biết là thứ gì, cho nên giờ phút này nàng có chút chờ
mong xem, lỗi sai đó là gì.
Dạ Ảnh không động, đợi khi Mạc Huyền Nhi lay tay hắn, hắn mới ngẩng đầu nhìn
lại, lười nhác nói:
- Được rồi, ngươi dẫn ta vào trong kia đi.
- Dẫn vào trong?
Linh Tâm suy nghĩ một hồi, chợt cười khổ nói:
- Công tử có thể hay không trước tiên nói ra lỗi sai kia, rồi lại đi vào cũng
không muộn mà.
Nàng có chút hoài nghi, không biết là thiếu niên này muốn tỏ ra thần bí, là
biết được lỗi sai trong cầm khúc kia, hay thật sự là không biết, chỉ đơn giản
là nói mò đoán bậy, lại lợi dụng lúc này mà vào trong?
- Vạn vật có linh, thiên địa có hình, người có bản ngã...
Dạ Ảnh chỉ nói tới đó.
Linh Tâm cũng là người có đàn đạo rất cao, nghe tới đó như minh bạch điều gì,
không khỏi hít một hơi, ngay sau đó nàng lại hướng hắn ra thế mời.
Dạ Ảnh gật đầu, nhìn qua Mạc Huyền Nhi bên cạnh, ánh mắt lóe lên một tia quang
mang, rồi nói:
- Ngươi ở đây chờ ta.
- Ân.
Mạc Huyền Nhi biết lúc này không phải là lúc lẽo đẽo theo sau hắn, mà nhu
thuận gật đầu.
Trước sự kinh ngạc, đố kỵ, ghen ghét của toàn bộ mọi người, Dạ Ảnh chậm rãi
đứng dậy, cùng với Linh Tâm bước đi.
Nhìn cảnh này ai cũng biết được, Dạ Ảnh đã chỉ ra được lỗi sai kia, thế nhưng
mà bọn hắn vẫn không hiểu, rốt cuộc thứ đó là thứ gì.
- Vạn vật có linh, thiên địa có hình, nhân có bản ngã... đây rốt cuộc là cái
gì?
Bọn hắn không hiểu, cũng không ai hiểu, chỉ có vài người có tọa hóa về đàn đạo
mới cảm nhận được chút gì đó tinh tế, nhưng mơ hồ bất định.
- Chậm đã!
Ngay lúc Dạ Ảnh cùng Linh Tâm đi được nửa đại sảnh, chợt một âm thanh như
thiên địa gào thét vang lên, sau đó là khí tức ùng ùng kéo tới, hư không run
rẩy, lực lượng mạnh mẽ như nghiền nát thời không hiện ra.
Một tiếng vang lên khiến mọi người giật mình, vội đưa mắt nhìn lại nơi đó,
thấy được một vị thanh niên khí chất bất phàm đang đứng ở chính giữa đại sảnh,
cả người bọc trong quang mang nhàn nhạt bức người, hai tay chắp sau lưng.
Thanh niên này chính là người vừa nói câu kia, hắn như là hào quang rọi sáng
đêm trăng, quang mang chớp lóe như là tự thành thế giới.
Nhìn thanh niên này, rất nhiều người hít một hơi, ở đây có không ít tu sĩ có
thực lực, khi nhìn thanh niên liền biết đây là cường giả Thánh Nhân, khí tức
Thánh Nhân áp xuống khiến bọn hắn tránh ra xa.
- Cừu công tử, mong nể mặt Linh Tâm, không nên làm chuyện không hợp lý.
Linh Tâm mặt không đổi sắc, nhưng trong con ngươi linh động quang mang, khí
tức trên người nàng cũng biến đổi.
- Linh Tâm cô nương không nên để ý, tại hạ chỉ muốn hỏi một chút, tại sao một
kẻ như hắn có thể đi vào trong gặp Cầm Nguyệt tiên tử?
Một kẻ như hắn? Con mẹ nó, khinh thường người sao?
Thanh niên mở miệng chính là gọi Linh Tâm phụ nhân là cô nương, không biết là
lý do nào a, thế nhưng không ai còn quan tâm đến cách hắn xưng hô, chỉ đưa mắt
nhìn xem Linh Tâm, lại xem thanh niên họ Cừu này.
- Cầm Nguyệt tiên tử đã nói, chỉ cần là ai có thể chỉ ra điểm sai trong cầm
khúc, thì sẽ được mời vào gặp nàng, Linh Tâm chỉ muốn đưa vị công tử này vào
trong theo ý của tiên tử mà thôi.
Linh Tâm vẫn cười nói.
- Đúng là ta cũng có nghe như vậy, thế nhưng, hắn đã chỉ ra điểm sai? Hắn đã
nói cái gì? Hắn chỉ là nói bậy nói bạ trúng mà thôi, không thể xem là đã chỉ
ra được.
Cừu Thiếu Lâm gật đầu nói, hắn đã rất lâu muốn gặp Cầm Nguyệt tiên tử rồi,
nhưng không lần nào gặp được, thế nhưng tiểu tử này lại có thể, cái này khiến
hắn khó chịu vạn phần, như là món ăn trước miệng lại bị cướp mất.
- Mong Cừu công tử không nên tiếp tục gây sự, ta chỉ là theo lời của Cầm
Nguyệt tiên tử mà làm, đó là dẫn hắn vào gặp nàng mà thôi.
Dạ Ảnh nghe chút cũng đau đầu, hắn lạnh nhạt liếc Cừu Thiếu Lâm, nói:
- Ngươi thật sự rất phiền, ngươi biết không?
Oa!
Mọi người nghe Dạ Ảnh nói vậy, đều trở nên náo động, không ngờ tên nhà quê vận
khí cứt chó này lại có thể nói ra lời kinh người như vậy.
Nên biết là người thanh niên kia chính là Thánh Nhân cường giả, là cường giả
vạn người kính sợ, thanh niên này không có đem hắn đánh đã may, vậy mà còn có
thể nói ra lời kia, đây đúng là không xem Thánh Nhân cường giả ra cái gì.
Cuồng!
Đúng vậy, Dạ Ảnh rất cuồng!
Cừu Thiếu Lâm nghe thấy được lời này, liền nổi lên một cục khó chịu, ánh mắt
sắc lạnh như giết người nhìn Dạ Ảnh, uy áp Thánh Nhân lập tức bao trùm lấy Dạ
Ảnh.
“Uỳnh, uỳnh...” không gian như gợn sóng, hóa thành vô số cơn sóng vỗ tới, đem
mọi thứ đánh vỡ, mạnh mẽ hướng tới Dạ Ảnh áp lên, như là muốn đem hắn ép thành
cặn bã, chấn thành thịt vụn để đỡ giận.
Thế nhưng Linh Tâm bên cạnh sao có thể để hắn thành công được, chỉ thấy tay
nàng đánh ra từng đạo thủ ấn mơ hồ, ngay sau đó, thấy được quang mang như linh
lung rơi xuống, tại toàn bộ Thúy Vân lâu tỏa sát, rực lên mạnh mẽ, đem uy áp
kia đánh vỡ.
- Ngươi... Linh Tâm cô nương, ngươi thật sự muốn đưa hắn vào trong? Thúy Vân
lâu thật sự có thể chịu được không a?
Cừu Thiếu Lâm thấy không làm được gì Dạ Ảnh, thẹn quá hóa giận, uy hiếp nói
ra.
Hắn có gia thế, không sợ Thúy Vân lâu trả thù, nên hắn cũng không ngại khi nói
ra lời uy hiếp này.
- Cừu công tử... Linh Tâm chỉ đưa người vào trong theo lời Cầm Nguyệt tiên
tử, nếu công tử muốn biết gì, có thể vào gặp nàng mà hổi!
Âm thanh nặng dần, nghe thấy bị uy hiếp như vậy, Linh Tâm cũng rất tức giận.
- Hảo, đã vậy là liền trực tiếp vào gặp nàng để hỏi.
Cừu Thiếu Lâm xoay người, hướng tại phía rèm hoa bên trong lướt tới, thân ảnh
hắn lóe lên vài cái đã biến mất, tốc độ cực nhanh.
Dạ Ảnh chỉ cười cười nhìn hắn, không biết là cười cái gì, nhưng đúng là có
chút quỷ dị.
Một vị cường giả Thánh Hoàng lúc này đã ở ngoài Thúy Vân lâu, thế nhưng ánh
mắt vẫn luôn tập trung tại đó, muốn nhìn xem một chút chuyện vui.
Tất cả mọi người khi thấy Cừu Thiếu Lâm bay vào trong đã được một lúc, vậy mà
còn chưa ra, không khỏi hai mắt nhìn nhau, hắn thật sự là vào gặp Cầm Nguyệt
tiên tử để hỏi?
- Vào thử xem?
Một tu sĩ lên tiếng nói.
Nhiều tu sĩ khác nhìn nhau, ai cũng muốn vào xem một hai, nên khi nghe thấy
vậy đều rất động tâm.
Thế nhưng...
Chưa kịp để bọn hắn quyết đinh xong...
“Phanh —” một tiếng vang lên, trên bầu trời bỗng nhiên ập xuống đạo quang
mang, quang mang mờ nhạt như là sương khói mờ ảo, đang không ngừng tại bầu
trời phá không rơi xuống, quang mang này rơi xuống, tựa như từng khỏa Tinh
Thần rơi xuống, vạch một đường sáng trên bầu trời.
“Ầm! —” một tiếng, đột nhiên thấy được đạo quang mang này đánh mạnh lên đại
địa, khiến đại địa chấn động, quang mang dần biến mất, bỗng thấy một đạo thân
ảnh quen thuộc, trong nháy mắt nhìn thân ảnh này, vô số âm thanh bạo phát mà
ra.
- Đây, đây không phải là Cừu công tử mới vào sao?
- Kẻ này không phải là Thánh Nhân cường giả kia sao? Tại sao?
Thân ảnh nằm trên đại địa này đúng là Cừu Thiếu Lâm. Cái này cũng nằm trong
suy nghĩ của Dạ Ảnh, nhưng hắn lại không nói ra, mà để Cừu Thiếu Lâm tự ăn quả
đắng.
Vị cường giả Thánh Hoàng bên ngoài cũng kinh nghi nhìn cảnh này, nhưng sau đó
lại hiểu ra cái gì, không khỏi hít một hơi sâu, vội quay người rời đi.
Linh Tâm nhìn cảnh này, lại chỉ cười nhạt, sau đó quay người nhìn Dạ Ảnh, thấy
hắn lạnh nhạt ở đó, liền khá ngạc nhiên, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Dạ Ảnh gật đầu, theo nàng ta đi, lúc này không ai ngăn, cũng không ai dám ngăn
cản.
Đi tới một căn phòng mỹ lệ, xung quanh là bốn miếng Dạ Minh Châu to lớn, trong
bóng đêm, ánh sáng của bốn miếng Dạ Minh Châu này rọi ra, làm cảnh thêm lung
linh huyền ảo.
- Xin mời!
Linh Tâm dừng lại, khom người nói.
Đợi nàng đi, hắn lại bước vào trong căn phòng này, vừa mới đi vào, minh quang
chiếu rọi lên người, sau đó, hắn chợt biến mất.
Khi vừa đi vào, ngay lập tức cảm thấy bốn phương truyền đến khí tức mãnh liệt,
cỗ khí tức này khóa chặt lấy hắn, uy áp vô hình như áp xuống trên người, tựa
như là vô pháp chống cự.
Nếu là người vừa bước vào, bị cỗ khí tức này cùng uy áp này khóa chặt, có khi
sẽ cảm thấy thiên địa sập xuống, hai chân không thể chống đỡ nổi mà ngã quỵ
xuống a.
Đáng tiếc người bước vào này là Dạ Ảnh, khí tức tuy mạnh mẽ, uy áp tuy bá đạo,
thế nhưng Dạ Ảnh chỉ lắc người là đánh tan hết thảy.
- Ồ...
Bỗng một tiếng kinh ngạc từ bên trong truyền ra.
Dạ Ảnh cười nhạt, hướng ánh mắt tại nơi đó, chân vẫn không nhanh không chậm
bước đi. Tựa như không có thứ gì có thể làm hắn bước nhanh, cũng như bước
chậm. Cho dù là gặp Cầm Nguyệt tiên tử cũng như vậy.
...
Ps: Quăng NP, Vote 5* ủng hộ tác đi Mọi người... Thanks !! Thanks !! Thanks !!