Chỉ Điểm Sai Lầm


Tất cả mọi người ở đây đều vỗ tay, thế nhưng chỉ có Dạ Ảnh lại không, hắn ngồi
ở đó uống trà, ánh mắt cũng không đổi một chút nào.

Bởi vì cầm khúc này không hoàn hảo, và hơn hết, hắn tại sao lại phải vỗ tay?

Mọi người im lặng trở lại, chợt thấy một người thanh niên đột nhiên đứng dậy,
tay chỉ về hướng Dạ Ảnh, nói:

- Ngươi tại sao lại không vỗ tay?

Tất cả quay đầu lại nhìn Dạ Ảnh có vẻ bất thiện.

- Tại sao ta lại phải vỗ tay?

Dạ Ảnh vừa ngáp vừa nói, nhìn dáng vẻ của hắn có chút bất cần đời.

- Hừ!

Lời Dạ Ảnh vừa nói xong lập tức nghe được rất nhiều người hừ lạnh bất mãn. Vô
số luồng khí tức mạnh mẽ áp xuống người hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có
thể đồ sát Dạ Ảnh.

Lúc này vị cường giả có đàn đạo có chút bản lĩnh chợt đứng dậy, nói:

- Lão phu Họ Dương, tên Cao Lập, làm bạn với đàn đã gần trăm năm, đàn đạo
cũng có chút thành tựu. Vị công tử này không biết danh là gì?

Dạ Ảnh nhìn lão, lười nhác nói:

- Dạ Ảnh.

- Dạ Ảnh tiểu hữu, nghe nói tiểu hữu khi nghe xong khúc nhạc này lại không vỗ
tay, không biết là trong khúc Giai Nhân Lệ này không hay ở đâu, hay sai sót ở
đâu, tại sao tiểu hữu lại làm vậy?

Dương Cao Lập thân là người chơi đàn, đàn đạo thành tựu cũng đủ để người người
kín ngưỡng, hôm nay phát hiện có người đánh đàn còn giỏi hơn bản thân, đàn đạo
cũng cao hơn mình nhiều, liền sinh lòng nể nang, kính trọng.

Vậy mà thiếu niên này lại khinh thường, thật sự khiến lão khó chịu.

Mạc Huyền Nhi lo lắng lay tay Dạ Ảnh, nàng thấy Dạ Ảnh không biết chơi đàn,
bởi nàng chưa từng nghe hắn đánh đàn bao giờ, nên không muốn hắn cùng người
khác gây sự.

Thế nhưng nàng thật sự quá xem thường Dạ Ảnh, đàn sao, hắn cũng biết, dù không
so được với mấy người Cầm Tiên Cầm Đế bên trên, nhưng so với những lão già này
thì thật sự không phải cùng đẳng cấp.

Dạ Ảnh không nhìn lão, lãnh đạm nhìn vào bức rèm hoa phía trước, nói:

- Một khúc không sai biệt lắm, luân hồi ý cảnh, cũng rất tuyệt. Thế nhưng,
ngươi lại thiếu sót thứ, khiến cho một tuyệt khúc trở thành mất hoàn hảo, trở
nên bình thường.

Thiêu sót?

Đúng vậy, là thiếu sót.

Một khúc Giai Nhân Lệ này thật sự rất hay, cùng với Luân hồi ý cảnh, dù không
thể so với những Cầm Tiên Cầm Đế trên kia, nhưng so với bên dưới này, tuyệt
đối là đỉnh phong. Đàn đạo của nàng đăng phong tạo cực, đưa người khác vào thế
giới do mình tạo ra, đó đã là cực ghê gớm rồi.

Đến cả Dạ Ảnh tình cảm ẩn sau trong ngàn vạn năm, ba lần luân hồi, thế nhưng
vẫn bị tiếng đàn gợi lên, đủ thấy trình đột đăng phong tạo cực cực hạn như thế
nào.

Thế nhưng có một điểm thiếu sót, đó chính là nàng ta đánh ra hồn, nhưng lại
không đánh ra bản ngã!

Cầm khúc là chết, người là sống...

Trong khi đó, nàng ta chỉ đánh ra hồn của cầm khúc, nhưng lại không đánh ra
được bản ngã của mình.

Đây cũng là thiếu sót của Dạ Ảnh muốn nói.

Dạ Ảnh vừa nói ra lời này, toàn bộ mọi người chấn kinh một lần, nhưng sau đó
thì toàn bộ bọn hắn đều như ong vỡ tổ, ào ra.

- Kẻ nhà quê này là ai vậy, cầm âm tuyệt như vậy, mà lại nói là tàn tạ, ngươi
có hiểu không vậy, người đâu, mau đuổi hắn ra ngoài đi, đừng để hắn ở đây,
thật sự là thúi.

- Mọi người chớ vội, cũng không nên trách hắn được, nhìn hắn đi, chỉ là một
tên nhà quê, chỉ sợ trước kia chưa bao giờ nghe được một khúc nhạc tuyệt diệu
thế này. Hắn chỉ là nghe nhạc đám ma mà thôi, đó mới là thiên cổ tuyệt xướng
đối với hắn.

- Ha ha ha...

Mọi người lập tức cười lên ha hả, có vô số người khinh thường nhìn Dạ Ảnh.

Cao Dương Lập cũng nói vài câu bất mãn, nhưng thấy hắn không để ý, lại bực
mình ngồi xuống.

Phía trong một góc của đại sảnh, có vài người ngồi ở đó, ánh mắt nhìn qua Dạ
Ảnh, mang theo tia kinh ngạc, cũng có kẻ vui khi người gặp họa.

- Lục sư đệ, ngươi đây là kêu chúng ta đi đối phó với tên quê mùa này hả?

Một người mặc trường bào, có chút tuấn tú, khí tức nội liễm, nhưng một cỗ tàn
bạo trong máu như ẩn như hiện lóe lên.

Lục Mặc Tâm từ đầu đã để ý thấy Dạ Ảnh đi vào đây, hắn liền cùng các sư huynh
đệ mới tới đi theo, hắn chọn nơi này để tiện quan sát, cũng như dễ ra tay. Sau
khi nghe được thanh niên kia nói với giọng khinh miệt, hắn cũng cười nói:

- Lăng sư huynh khoang nóng vội, ta mời các huynh tới đối phó đúng là hắn,
nhưng cũng không phải là hắn, thật chất là một ả tiện nhân bên cạnh hắn, chỉ
là không ngờ tiện nhân kia không đi theo, chắc là đang ở trong nhà kia rồi.

Bên cạnh hắn là những sư huynh đệ được hắn mời từ trong tông môn ra, có người
nói:

- Vậy tại sao chúng ta còn không tới đó, mà còn ngồi đây đợi hắn?

Lục Mặc Tâm cười tàn nhẫn nói:

- Trước sau gì cũng sẽ tới gặp ả tiện nhân kia, lúc này lại gặp được hắn, sao
không trước đối phó hắn, rồi lại tới đối phó nàng ta sau.

- Thế nhưng cứ đợi thế này thật sự tốn thời gian, không bằng để ta đi bắt hắn
tới đây cho sư đệ người muốn làm sao thì làm.

Một vị sư huynh khác nói.

- Đừng manh động, nơi này là Thúy Vân lâu, lại là lúc Cầm Nguyệt tiên tử đánh
đàn, người ở đây quá đông, chúng ta làm việc không nên để người ta thấy. Bất
quá, nói chung là cứ chờ đợi, đến lúc tự nhiên sẽ để các sư huynh ra tay. Yên
tâm, xong việc thì cứ tới gặp phụ thân ta để lấy đan dược.

Lục Mặc Tâm cười nói:

- Trước tiên ngồi xem kịch hay đi đã, có khi không cần chúng ta ra tay.

Những người khác cũng im lặng, bọn hắn được Lục Mặc Tâm dùng đan dược để mời
ra đây đối phó người, tự nhiên mọi chuyện đều do hắn quyết định.

Ngay lúc này, bỗng thấy Linh Tâm phụ nhân cười tươi như hoa bước ra, sau đó
nàng ta lại hướng mọi người gật đầu, cười cười nói:

- Các vị, Cầm Nguyệt tiên tử có lời muốn nói.

Vô số người như biết cái gì, vội quay sang trừng mắt Dạ Ảnh.

Chẳng lẽ Cầm Nguyệt tiên tử nổi giận, muốn đem tên nhà quê này đuổi ra ngoài.

- Các vị, Cầm Nguyệt tiên tử có lời muốn nói, mong mọi người yên lặng một
chút.

Linh Tâm lần nữa lặp lại lời kia.

Tất cả mọi người lúc này mới yên tĩnh trở lại, những người trước đó còn đang
hung hăng trừng mắt Dạ Ảnh cũng yên ổn lại, chờ đợi Linh Tâm nói tiếp.

- Cầm Nguyệt tiên tử muốn nói, chỉ cần ai chỉ là được lỗi sai ở trong cầm
khúc, sẽ có thể vào trong cùng nàng thỉnh giáo một hai.

- Oa, thật sự sao?

- Đây là sự thật sao trời, có thể gặp được Cầm Nguyệt tiên tử, ta cho dù chết
cũng mãn nguyện.

Từng tiếng vang vọng cả Thúy Vân lâu, dù sao Cầm Nguyệt tiên tử cái danh này
quá thịnh, lại thêm dung mạo thần bí cùng đàn đạo đăng phong tạo cực, ai mà
không muốn một lần diện kiến, một lần đối diện trò chuyện?

Thế nhưng khi mọi người suy nghĩ kỹ lại câu nói này, càng làm người khác khó
tin đó là, thật sự bên trong này có lỗi sai sao, cũng giống như lời tên nhà
quê kia nói.

- Nhưng mà cầm khúc này đã tuyệt diệu rồi, lấy đâu ra điểm sai?

Có người nghi hoặc đứng dậy nói ra.

Mọi người cũng lập tức ngồi yên chờ đợi câu trả lời.

Linh Tâm ánh mắt thâm ý đảo qua Dạ Ảnh, nói:

- Thật ra, trong cầm khúc này, đúng như lời vị công tử kia nói, có một số
điểm sai sót.

Lời nàng vừa nói xong, ngay lập tức toàn bộ đại sảnh như chấn động, vô số
người không tin nổi, bọn hắn không ngờ Cầm Nguyệt tiên tử lại nói như vậy,
chẳng lẽ tên nhà quê kia nói đúng.

Có người nhìn Dạ Ảnh, lại thấy hắn chỉ nhàn nhạt ngồi ở đó, không có cái gì là
vui mừng khi nói đoán đúng cả.

Hắn là giả vờ, hay vẫn là thật sự a.

- Không phải là thật chứ, Cầm Nguyệt tiên tử chớ nghe tiểu tử này hồ ngôn
loạn ngữ, hắn chỉ là một tên nhà quê, biết được cái gì là đàn đạo chứ.

- Tiên tử chớ khiêm tốn, Giai Nhân Lệ cầm khúc này đã tuyệt diệu, kỳ ảo rồi,
làm sao có thể còn sai sót được chứ.

Vô số người còn chờ mong Cầm Nguyệt tiên tử thu hồi lại câu nói kia a, dù bọn
hắn thật sự muốn gặp nàng ta, nhưng nếu thật sự trong đó có lỗi sai, mà bọn
hắn lại không nhận ra được, thì đó không phải là quá mất mặt sao.

Mỗi người ở đây đều có danh tiếng nhất định, đến lúc đó mặt mũi ở đâu nữa?

Mạc Huyền Nhi cũng có chút kinh ngạc nhìn qua Dạ Ảnh, không ngờ Dạ Ảnh thật sự
biết chơi đàn, biết âm luật sao?

Chủ nhân của những tiếng nghị luận đó lại chỉ lạnh nhạt uống trà, cũng không
để ý đến những ánh mắt khó chịu của đám người kia.

- Mọi người có ai tìm ra được lỗi sai trong cầm khúc kia không?

Linh Tâm lại lên tiếng nói.

Không ai lên tiếng.

Đại sảnh im lặng.

Bởi vì bọn hắn thật sự không tìm ra được lỗi sai nào trong cầm khúc tuyệt diệu
đó.

Đúng lúc một người đứng dậy, người này chính là Cao Dương Lập, lão lên tiếng
nói:

- Lão phu muốn nói.

- Mời!

Linh Tâm mời lão nói.

- Một khúc nhạc này, thật sự đã đăng phong tạo cực, một khúc như luân hồi,
thấy được kiếp trước của mình, thật sự rất tuyệt. Ý cảnh cũng tuyệt vời, một
khúc mỹ diệu như vậy, lão phu chưa từng nghe qua.

Cao Dương Lập lại nói tiếp:

- Đúng vậy, lão phu chưa từng nghe qua khúc mỹ diệu như vậy, trong cuộc đời
lão phu, đây như là thiên cổ kỳ âm. Còn về lỗi sai trong cầm khúc, lão phu
thật sự không tìm ra, cũng không nghe thấy. Lão phu cho rằng, đây chính là
không có lỗi sai nào, chính là hoàn hảo.

Tiếng nói của hắn mới dứt đã vang lên vô số tiếng vỗ tay, không biết là do Cao
Dương Lập nói hay, hay là đúng ý bọn hắn, mà tất cả mọi người đều vỗ tay mừng
rỡ.

Thậm chí có người còn nhìn Dạ Ảnh đầy khiêu khích, muốn xem Dạ Ảnh phản bác
thế nào


Vạn Cổ Ma Thần - Chương #105