Ngay cả Mạc Huyền Nhi cũng cảm thấy vui mừng thay cho nàng ta, nàng dù không
biết Băng Thiên Thần Quyết này là gì, nhưng nàng từ Dạ Ảnh biết được khi muốn
đột phá nó lại khó khăn thế nào, nên khí biết được Băng Lãnh Sương đã đột phá
cánh cửa thứ hai của Thần Quyết, nàng liền vô cùng vui mừng, giống như đó
không phải là Băng Lãnh Sương mà là nàng đột phá vậy.
- Thật tốt quá rồi, không ngờ tỷ tỷ lại chỉ mới có một tháng ngắn ngủi đã đột
phá tới cánh cửa thứ hai của Thần Quyết rồi, thật lợi hại.
Mạc Huyền Nhi cười típ mắt, nói.
- May mắn.
Băng Lãnh Sương nói.
Dạ Ảnh nghiêm túc nói:
- May mắn cũng là thực lực, ngươi có thể trong bốn ngày luyện hóa được thủy
tính trong mảnh vỡ, nói rõ ngươi nghị lực kiên định, thiên tư hơn người, nếu
đổi lại kẻ khác, cho dù là vận khí tốt hơn, cũng không thể đột phá trong thời
gian ngắn như vậy.
Được nghe Dạ Ảnh nói như vậy, nàng bỗng cảm thấy có chút thành tựu lạ thường,
thường ngày Dạ Ảnh đều luôn nở nụ cười, rất dễ gần, tùy ý, nhưng ở cạnh hắn
cũng hơn một tháng, nàng biết hắn tuy là dễ gần, tùy ý như vậy, nhưng thật tế
lại vô cùng nghiêm túc, nghiêm khắc trong tất cả mọi việc.
Dạ Ảnh mặc dù bề ngoài chỉ là một thiếu niên mười tám mười chín, nhưng khí tức
hắn trầm ổn, lão luyện, đôi mắt thâm uyên đủ chứa đựng vạn vật, khiến cho
người khác không thể nào coi đây là một thiếu niên được. Nên nàng cũng không
thấy có gì là không thích hợp.
Cũng vì nguyên nhân này mà Mạc Huyền Nhi đem Dạ Ảnh gọi thành đại ca, dù rằng
nàng nhìn thế nào cũng lớn hơn Dạ Ảnh.
Vừa lúc này bên ngoài bỗng truyền đến hai luồng khí tức yếu ớt, khi Mạc Huyền
Nhi cảm nhận được hai luồng khí tức này có chút quen thuộc liền đi ra ngoài.
Mới ra ngoài thì đã thấy được ở đó có hai đạo thân ảnh, một nam một nữ, nhìn
thấy hai người này, Mạc Huyền Nhi liền đi tới gần, cười nói:
- Từ sư tỷ, Lục sư huynh, tại sao hai người ở đây?
Hai người này, người được gọi là Từ sư tỷ chính là Từ Lan Hoa, còn kẻ kia,
liền là Lục Mặc Tâm.
- Sao, muội không chào đón chúng ta?
Không đợi Từ Lan Hoa nói, Lục Mặc Tâm đã cười cười nói ra.
Từ Lan Hoa thấy vậy cũng không nói gì, chỉ cười cười nhìn nàng.
- Sao vậy được, mọi người có thể tới đây đương nhiên là vinh hạnh cho muội
rồi.
Mạc Huyền Nhi vội nói.
Nàng đương nhiên là chào đón bọn hắn rồi, dù sao ở trong tông nàng ít bằng
hữu, chỉ có vài người mà thôi. Nàng chỉ là nghi hoặc, không phải Thanh Vân
Tông phong bế lại không gian sao, tại sao bọn họ còn ra đây được? Hay cũng là
giống như nàng ở ngoài sẵn?
- Mọi người vào nhà đi.
Mời bọn hắn vào trong, nàng lại nói ra nghi hoặc của mình, đợi khi nghe Từ Lan
Hoa nói rằng Thanh Vân Tông không gian đã mở ra, mọi người có thể tự do ra
vào, liền minh bạch tất cả. Nàng cũng vui mừng khi có thể vào tông tu luyện,
dù sao ở đó thiên địa linh khí dày đặc hơn bên ngoài này nhiều.
Đúng lúc Mạc Huyền Nhi đang suy nghĩ, thì thấy Lục Mặc Tâm dừng người lại,
nhíu mày nhìn về phía trước, nàng liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Bởi vì phía trước là Dạ Ảnh đang tựa lưng trên ghế ngồi dưỡng thần, Mạc Huyền
Nhi cũng không thấy có gì là khó hiểu, thế nhưng người này lại làm sao vậy.
- Hắn là ai, tại sao lại ở đây?
Lục Mặc Tâm khó chịu nói ra.
- Ai?
Mạc Huyền Nhi chưa kịp hiểu ra điều gì, nói.
Mạc Huyền Nhi lúc này mới phản ứng lại, lại thấy ánh mắt đầy khó chịu của Lục
Mặc Tâm khi nhìn Dạ Ảnh, nàng mới hiểu ra, không khỏi bực mình nói:
- Dạ đại ca đương nhiên là ở đây rồi, Lục sư huynh quen biết Dạ đại ca sao?
Từ Lan Hoa cũng thấy Lục Mặc Tâm hơi kỳ lạ, nhưng khi nghe thấy Mạc Huyền Nhi
nói đến Dạ đại ca, nàng trong nháy mắt liền hiểu ra cái gì, cũng hiểu ra tại
sao Lục Mặc Tâm khó chịu như vậy.
- Đây không phải là... Dạ công tử sao?
Nàng nhìn tới phía trước, đúng là người kia, rõ là cái tên vỗ sĩ đó. Lại nhớ
tới mấy lời vô sĩ kia, bỗng đỏ mặt.
Lục Mặc Tâm vốn thấy mình hơi quá mức, ở trong nhà sư muội với trước mặt Từ
Lan Hoa làm vậy thì đúng là không nên, nhưng khi nghe Từ Lan Hoa gọi Dạ công
tử lại thêm mặt đỏ bừng bừng, hắn liền cảm thấy vô cừng tức tối.
Nhưng được Mạc Huyền Nhi gọi là đại ca, có lẽ chính là người thân của nàng ta,
hắn trước liền nén giận, nói:
- Hắn chính là đại ca muội? Không phải trước đó muội nói là không có người
thân sao, làm sao lại có đại ca rồi.
- À, Dạ đại ca chính là người khi đó bọn muội cứu từ trong rừng.
Mạc Huyền Nhi cũng không giấu cái gì nói ra, không phải nàng không muốn che
giấu chuyện không tốt đẹp này cho Dạ Ảnh, nhưng nàng biết có nói ra hay không
thì Dạ Ảnh cũng chẳng quan tâm, mà nàng cũng sẽ không bị xem là kẻ lừa đảo.
Chuyện nàng cứu một thiếu niên phàm nhân tàn phế từ trong rừng ra thì toàn bộn
Thanh Vân tông đều biết.
Quả nhiên, khi Mạc Huyền Nhi nói xong, Từ Lan Hoa bỗng kinh ngạc nói:
- Thì ra là thiếu niên kia, bảo sao ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy, không
ngờ đó thật sự là hắn.
Nàng kinh ngạc cũng đúng, ai mà tin được một thiếu niên giống như tàn phế lúc
trước được cứu kia lại là người cứu nàng, dù chỉ là gián tiếp, cũng đủ làm
nàng ngạc nhiên rồi. Hơn nữa, nàng cũng là một người trong lần đó.
Cũng chính nhờ hắn mà nàng có thể báo thù có những người sư huynh đệ, tỷ muội
chết trong Vạn Ma Động kia. Liệu đây có phải là thiện giả gặp thiện báo không?
Thế nhưng, Lục Mặc Tâm nghe vậy lại cười nói:
- Thì ra là thiếu niên được cứu trong rừng ra kia, thật sự là kỳ nhân dị sĩ,
ẩn cư chốn sơn lâm. Đúng là khiến người ta ngạc nhiên, không ngờ một kỳ nhân
dị sĩ như vậy lại ở nơi này.
Hắn tuy cười, nhưng nụ cười đầy khinh miệt, cứ như Dạ Ảnh không phải là người,
mà là một con chó sắp chết, con mèo bệnh, nhận lấy mọi sự ghẻ lạnh vậy.
Giọng điệu này làm mọi người chán ghét.
Đến cả Mạc Huyền Nhi thiện lương cũng không chịu nổi, ngay lúc nàng lên tiếng,
thì lại nghe thấy một âm thanh bình tĩnh vang lên:
- Miệng tiện, vã miệng!
Âm thanh bình tĩnh nhưng lại khiến Lục Mặc Tâm cười lên rất lớn:
- Haha, chết cười ta mất, ngươi nghĩ ngươi là ai, ngươi xem ngươi là thánh
nhân, tùy tiện là có thể vã mặt người khác? Hừ, ngươi phế vật này cũng muốn vã
mặt ta...
“Banh —” Một tiếng vang lên thật lớn, một tiếng này như khiến mọi thứ ngừng
lại, lập tức một cỗ lạnh lẽo cùng đau đớn xuất hiện trên mặt, khiến Lục Mặc
Tâm chết lặng không thể nói ra những lời còn lại.
Ngay cả Từ Lan Hoa cũng phải bịch miệng lại, kinh sợ không thốt ra một lời.
Tại khóe miệng hắn chảy ra một đạo máu tươi, nhưng lúc này hắn không quan tâm
đến nó, mà là run rẩy, cả người hắn run mạnh đến đáng sợ, hai mắt phun ra lửa
như có thể đốt cháy mọi thứ nhìn đến phía trước.
Trước mặt hắn là một gương mặt lạnh lùng đến cực hạn của một nữ tử, khí tức âm
lãnh khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo, thế nhưng khi cảm nhận sự đau nhức ở trên
mặt, hắn liền giận dữ quát lớn:
- Ngươi, đồ tiện nhân, ngươi dám đánh ta.
Dạ Ảnh lạnh lùng nói:
- Ta chưa nói ngừng.
“Banh, banh, banh...” lại vang lên từng tiếng rõ to, mỗi một tiếng vang lên,
lại thấy được trên mặt Lục Mặc Tâm hiện lên từng đạo vết máu, lúc này cho dù
là Lục Mặc Tâm muốn ngăn cũng không được.
Băng Lãnh Sương ra tay chính là không để cho Lục Mặc Tâm phản kháng, nàng
không dùng toàn lực, không dùng quá sức, nhưng nàng khống chế lực lượng cực kỳ
chuẩn, khiến cho Lục Mặc Tâm đau đến chết đi sống lại, nhưng lại không thể
chết.
Không biết đã đánh bao nhiêu cái, Lục Mặc Tâm vốn dĩ khá tuấn tú thì lúc này
đã trở thành đầu heo, hai bên mặt sưng lên chứa đầy dấu tay đỏ và vết máu, thế
nhưng lại không có dấu hiệu dừng lại nào cả.
- Aa!
Cuối cùng Lục Mặc Tâm cũng hét lên đau đớn, lực lượng bạo phát ra, muốn ngăn
cản lại không để Băng Lãnh Sương tiếp tục vã nữa.
Thế nhưng, lực lượng hắn thì được bao nhiêu, so với Băng Lãnh Sương, thật sự
không phải cùng đẳng cấp.
“Banh —” Một tiếng vang cực rõ, giống như là lôi đình đánh xuống, bàn tay
trắng trẻo của Băng Lãnh Sương tại trên mặt Lục Mặc Tâm mà đánh lên, tựa như
có thể đem cả răng đều đánh rụn.
Cuối cùng, tại một tiếng này vang lên, Lục Mặc Tâm cũng không chịu nổi nữa, bị
đánh đến ngất đi. Băng Lãnh Sương liền đem hắn ném xuống một góc.
- Tại sao lại như vậy?
Từ Lan Hoa ngơ ngác nhìn cảnh này, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Mạc Huyền Nhi lúc này chợt đi tới gần Băng Lãnh Sương, cũng không để ý tới Lục
Mặc Tâm đang bị ném ở một góc kia, chỉ lo lắng nói:
- Tỷ tỷ có sao không?
Băng Lãnh Sương lắc đầu.
Dạ Ảnh lúc này đi tới, ánh mắt liếc Từ Lan Hoa nói:
- Đem hắn về đi, nói với hắn, nếu còn có lần sau, sẽ không còn đơn giản là
như vậy.
Đây là hắn không muốn để máu làm bẩn căn nhà duy nhất của hắn lúc này, nếu
không thì hắn có thể giết chết kẻ này bất cứ lúc nào.
Từ Lan Hoa cũng bừng tĩnh, vội bế lên Lục Mặc Tâm đang ngất ở đó, rồi xoay
người rời đi.
Mạc Huyền Nhi nhìn Từ Lan Hoa bế Lục Mặc Tâm rời đi, nhẹ thở dài lo lắng, nàng
lương thiện nhưng không ngu ngốc, nếu như Lục Mặc Tâm mà tỉnh lại, đem chuyện
này nói với người trong môn, chắc chắn sẽ có phiền toái cho Dạ Ảnh, cùng Băng
Lãnh Sương.
Thanh Vân Tông sẽ không để đệ tử của mình bị ức hiếp, huống chi Lục Mặc Tâm
trong Thanh Vân Tông cũng được xem là tiểu thiên tài, chỉ hơn nàng vài tuổi
nhưng đã là thực lực Nhân Hoàng đỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Địa
Hoàng, được tông môn coi trọng.
Dạ Ảnh nhìn qua Mạc Huyền Nhi, thấy nàng có vẻ đang lo lắng, hắn biết nàng
đang nghĩ cái gì, nhưng hắn không giải thích, chỉ cười lạnh lùng, nếu như
Thanh Vân Tông không biết điều, hắn sẽ đem Thanh Vân Tông trên dưới thanh tẩy
một lượt, cũng không nên để cho lão đầu thất vọng a.
...
Ps: Mọi ngươi soi xem truyện của ta có lỗi chỗ nào hay không, cứ vào ném đá,
ta đây nhận hết, ta sẽ từ đó mà rút kinh nghiệm :)) đừng im lặng, bởi như thế
chỉ khiến ta càng lún càng sâu mà thôi !! mong mọi người cứ vào góp ý!! Thanks
Mọi Người!!!