5


Người đăng: ultramannoa231998

" Ting.....Tong......Ting.....Tong "

" Ủa ,mẹ đi ra ngoài sao ? " Đợi ngoài cửa chừng 15 phút không thấy Ayumi
xuống mở ,Dương thầm nghĩ ,nhưng tay thì vô thức cầm lấy nắm đấm cửa vặn ngược
, " Cạch " cánh cửa không hề khóa nhưng mà bên trong không hề có ai chỉ có
tiếng nước sôi đang kêu reo réo.

" Mẹ ơi, con về rồi " Dương gọi to nhưng vẫn không có tiếng Ayumi đáp lại ,
tắt bếp đang đun nước, Dương ngả người ra ghế sô pha cầm lấy cái điều khiển
TV bật lên, màn hình chiếu lên là cảnh Ultraman(Dương) đang chiến với GLOZA.

" Đúng là phóng viên, nguy hiểm đến mấy vẫn đi lấy tin được " Dương cười lắc
đầu về cái nghề phóng viên nguy hiểm này chết lúc nào cũng chẳng hay.

Ngồi xem TV đến tận 6h tối mà hắn nằm thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay ,tiếng
chuông đồng hồ cổ vang lên, hắn tỉnh dậy hai mắt lờ mờ nhìn bên cửa sổ, trời
đã dần chuyển sang tối.

" Mẹ chưa về sao ? " Nhận ra Ayumi giờ này chưa về Dương bắt đầu cảm thấy bất
an mặc dù không là huyết thống nhưng mà dù sao hắn cũng đã cướp đoạt cái thân
thể này nên phải có trách nhiệm . Dương vùng dậy đi cửa thì cũng là lúc cánh
cửa mở ra ,hắn nghe thấy tiếng khóc Ayumi vang nho nhỏ,

Ayumi thấy Dương đang ở nhà vội quên cả tháo dép ôm chầm lấy hắn khóc nức nở
làm hắn không hiểu chuyện gì mãi lúc sau mới biết chả là lúc chiều này TV
truyền hình trực tiếp GLOZA tấn công thành phố chỗ mà Dương đi chơi, Ayumi
thấy vậy hoảng sợ quên cả khóa cửa chạy vội đến đó tìm kiếm trong đám người bị
thương nhưng không thấy Dương.

Nghĩ đến cảnh người thân duy nhất rời bỏ mình, nàng như chết lặng, bước đi
thất thần trong nước mắt, về đến nhà thấy Dương đang đứng ở đó, Ayumi vỡ òa
vui sướng khi thấy con trai đang ở nhà.

" Ryu, con, con không sao chứ, có bị đau ở chỗ nào ? " Hai tay Ayumi cứ sờ
khắp người Dương để xem có bị gì không.

" Mẹ, con không sao cả, đây mẹ nhìn con xem " Dương vung vung hai tay để
chứng tỏ mình vẫn còn khỏe.

" Nhưng mà sao con thoát được chỗ đấy ? "

" Thì con chạy theo đám người đến tầng hầm ga tàu, may mà có người khổng lồ
tới giúp "

" Thôi ,con không sao là may rôi ,lần sau mẹ không cho con đi chơi xa nữa "

" Ôi trời ,mẹ cứ lo xa quá, mẹ yên tâm con biết phải làm gì mà "

" Mẹ đi nấu cơm không lại muộn "

" Con nấu xong rồi mẹ "

" Con nấu ? " Ayumi nghe xong lời con trai mình nói dương như không có chút
tin

" Thật mẹ, mẹ cứ vào đi "

Ayumi và Dương đi vào phòng bếp, ở trên bàn đã có vài món ăn rất đẹp mắt còn
ngon không thì phải thử ,Dương nhanh nhanh lấy nồi cơm bát đũa xới cơm đưa cho
Ayumi

" Itadakimasu "

" Oa, ngon thật " Ayumi mắt sáng lên bởi miếng thức ăn đưa vào miệng, nàng
nhận rằng mình còn không nấu ngon như thế này,không ngờ rằng con trai nàng lại
biết nấu ăn lại còn ngon nữa chứ.

Dương thấy Ayumi khen ngợi cũng mừng vui trong lòng, từ rất lâu rồi hắn ao
ước có được một bữa cơm cùng với người thân của mình và bây giờ cũng đã thành
hiện thực mặc dù không đúng lắm.

-----------------------------------------------------------------------------------

" Reeng...... "

" Oáp......Rắc.....Rắc.........thoải mái thật "

Đi xuống nhà một mùi hương thức ăn thơm phức từ dưới phòng bếp bốc lên, Dương
đi vào thấy Ayumi đang thái cái gì đó trên thớt bên cạnh là nồi nước đang sôi
ùng ục.

" Buổi sáng tốt, mẹ "

" Dậy rồi đó hả, mau ngồi xuống đi mẹ có nấu mì udon đấy "

" Vâng mẹ " Dương ngoan ngoãn kéo ghế ngồi bàn chốc lát sau Ayumi bưng một bát
mì nóng đặt trước mặt hắn . Hít một hơi Dương thầm tấm tắc khen ẩm thực Nhật
Bản đã sáng tạo ra nhưng món ăn quốc hồn quốc túy .Dương cầm đũa chiến đấu bát
mì mà chỉ cần có ba phút là đã hết sạch.

" Ryu con chuẩn bị đồ để đi học chưa ? "

" Đi học ? " Dương cũng hơi ngạc nhiên.

" Ừ, con nghỉ hai ngày rồi cũng nên đến trường chứ "

" À vâng con lên thay đồ đây "

Khoác trên người bộ đồng phục trung học Nhật Bản, Dương đứng trước gương soi
tự YY " Đẹp trai ".

" Không nghĩ cậu nhóc này lại soái ca đến vậy, chắc ở trường cũng có nhiều
bạn nữ thầm thương trộm nhớ đây "

" Ryu, con xong chưa " Ayumi nói vọng lên tầng đánh thức Dương đang tự YY.

" Con xuống ngay đây "

Nhanh chân chạy xuống nhà vớ lấy đôi giày đi vào, Ayumi đi đằng sau mang theo
một cái hộp được bọc khăn đưa cho Dương

" Ryu, đây là bento cho bữa trưa, nhớ ăn hết đấy "

Cầm lấy hộp Bento, Dương cảm nhận được sự quan tâm của Ayumi, hắn cười gật
đầu rồi chào mẹ đi học . Vừa đi vừa huýt sáo theo trí nhớ của Ryu thì đường
đến trường cũng khá gần, 8h mấy vào lớp mà đang là 7h25 nên hắn vừa đi chậm
chậm vừa huýt sáo nói chung là vừa đi vừa ngắm cảnh thỉnh thoảng lại gặp một
số người quen của Ryu đi qua đường chào hỏi, Dương cũng gật đầu chào lại mặc
dù không biết.

Bất chợt ánh mắt hắn sắc bén lạ thường, hắn cảm nhận được có một cánh tay
chuẩn bị đập vào lưng hắn, cánh tay như có phản xạ bắt chụp lấy cái tay của
người đằng sau . Dương nghe thấy tiếng của con gái kêu lên.

" Á đau quá "

Dương quay lại nhìn, đó là một cô gái rất xinh ngực to mông nở, khuôn mặt
thiên thần giờ đang nhăn lại vì đau ,nhìn đồng phục giống mình nên Dương đoán
là học cùng trường.

" Baka, còn không buông " Cô gái gắt nhẹ làm Dương tỉnh lại trước vẻ đẹp.

Thấy mình thất thố làm con gái người ta đau nên vội buông xuống, mắt cô gái
này hơi có chút nước, nếu nói Dương sợ nhất cái gì nhất trên đời thì thứ nhất
là người thân mình bỏ đi, thứ hai là nước mắt phụ nữ . Dương vội cúi đầu

" Xin lỗi bạn "

Cô gái thấy hành động của Dương hơi khựng lại nhìn hắn

" Này đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt xa lạ chứ "

Nghe cô gái nói vậy Dương nghĩ cô gái này là bạn của Ryu, vội lục lọi ký ức
trong đầu hóa ra cô gái này là Misuki bạn từ nhỏ với Ryu lại còn là hàng xóm
.Thấy Dương cứ nhìn thẳng vào mặt mình ,Misuki mặt bỗng có rặng mây hồng, gắt
nhẹ lần hai

" Này Ryu-kun, cậu không sao chứ "

" À không, tớ không sao " Dương lắc lắc cái đầu cười nói.

" Tớ nghe mẹ cậu nói hôm kia cậu phải vào viện "

" Chỉ là đau đầu thôi giờ tớ khỏe lắm "

" Vậy sao, tớ mới ở quê lên nên tớ mới biết định tối nay sang nhà cậu, giờ
thấy cậu khỏe tớ cũng yên tâm "

" Cảm ơn "

" Cảm ơn ? Sao tớ thấy cậu cứ như người khác vậy ? " Misuki nhìn Dương với ánh
mắt quái lạ bởi vì Ryu thường không nói chuyện với ai cả chứ đừng nói là cảm
ơn chỉ một số người thân may ra mới có.

" Tớ vẫn vậy mà, thôi đi học nhanh kẻo muộn " Dương nhanh chóng đổi chủ đề
đánh lạc hướng Misuki.

" Ừm "


Ultraman - Chương #5