Hồ Điệp Lam


Người đăng: misudon

Trong một gian phòng bí mật tại Hà Nội, Quốc thiếu gia nhìn đến một trang dài
báo cáo, khóe miệng không khỏi giương lên một chút, tiếng ngón tay cộc cộc đều
đặn vang lên, thể hiện chủ nhân của nó hiện tại đang rất cao hứng:

- Vô Ngân cùng lão Lâm, mọi người làm tốt lắm.

Phía dưới bàn làm việc, hai người đàn ông đang nghiêm cẩn đứng trước đó, nghe
đến lời công nhận của Quốc công tử, hai người đều lộ ra vẻ tươi cười rồi nịnh
nọt nói:

- Lấy đâu ra à, tất cả đều do kế hoạch của Quốc công tử cao tay. Hiện tại
toàn bộ U Minh đã hoàn toàn nhốn nháo rồi. Phía bên kia cũng nhận được tin tức
nói là mấy vị thủ trưởng cũng đã đem vấn đề hợp tác với U Minh bàn lại.

Quốc công tử nghe vậy, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, sau đó tiếp nói:

- Được rồi, các mọi người cứ như dựa theo kế hoạch mà làm. Chờ thêm hai ngày
nữa thời cơ chín muồi, chúng ta đem bước thứ hai kế hoạch thực hiện. Được rồi,
hiện tại lui ra ngoài đi.

Tiếng cửa phòng được đóng lại, bên tròng phòng chỉ còn lại Quốc công tử, lúc
này hắn khá cao hứng, liên tục hát lấy tiểu khúc.


Buổi tối mùa thu Hà Nội, từng cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo nồng nặc mùi
hoa sữa. Tại cửa một tòa nhà sang trọng, một chiếc xe sang trọng đỗ ở trước
cửa, Lê Hoài Nam liền từ trên xe bước xuống. Nhìn đến địa chỉ thấy hoàn toàn
chính xác, Lê Hoài Nam liền nhấc chân tiến vào rồi. Theo Lê Hoài Nam bước
xuống, bên trong nhà hàng đi ra hai nữ nhân viên lễ tân nhanh chân đến tiếp
đón, sau đó liền dẫn Lê Hoài Nam đi vào trong nhà.

Tòa nhà được trang trí rất hiện đại cùng xa hoa, lại nói đến nơi đây danh
tiếng rất lớn, chỉ có những người có thẻ hội viên mới có thể tiến vào. Mà có
thể đạt được thẻ hội viên nơi này thì ngoài việc chi tiêu rất lớn thì cũng
phải có một chút thân phận mới được. Tòa nhà này chia ra năm, mỗi một tầng đều
bao gồm phòng ăn, phòng nhạc, phòng trà, cùng quầy bar… nhưng quy cách lại là
không giống nhau. Tầng một, tầng hai là dành cho hội viên thanh đồng cấp (thẻ
hội viên màu thanh đồng), tầng ba cùng tầng bốn là dành cho thẻ hội viên cấp
bạch ngân (thẻ hội viên màu bạc), cuối cùng tầng năm là dành cho những hội
viên cao quý nhất, những người này không phải con cháu của lãnh đạo cấp cao
thì cũng là chủ tịch của những tập đoàn lớn… Cho nên nói thẻ hội viên nơi này
cũng có thẻ coi như là một thứ chứng minh thân phận của mình.

Lê Hoài Nam theo nhân viên lễ tân bước vào trong nhà, bên trong không khí điều
hòa rất mát mẻ kèm theo một chút thoang thoảng hương thơm, trong đại sảnh lúc
này số người cũng không phải rất nhiều, chỉ có hơn hai mươi người đang ngồi
uống trà, nói chuyện phiếm… thỉnh thoảng còn có thể thấy được những cô gái
trang điểm xinh đẹp ăn mặc hở hang đến bắt chuyện cùng những vị nam tính một
mình.

Thấy Lê Hoài Nam một mình đi vào, một cô gái xinh đẹp đang chuẩn bị tiến lên
bắt chuyện. Nhưng bỗng nhiên lúc này, một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, phong
vận thành thục gương mặt quyến rũ rất nhanh đi đến. Thấy vậy cô gái xinh đẹp
kia có chút kinh ngạc nhìn lấy người thanh niên có chút đẹp trai này. Bởi
người đến là Thẩm tỷ, là quản lý lấy tầng năm, có thể được vị này đón tiếp thì
thân phận cũng là rất đáng sợ, không phải nàng có thể nhúng chàm được.

- Chủ tịch Nam, hiếm khi thấy ngài đại giá quang lâm. Lần này phải để Thẩm tỷ
chiêu đãi ngươi thật tốt một phen mới được.

Người phụ nữ Thẩm tỷ nhẹ nhàng uốn éo đi tới, dáng người cao gầy thon thả,
phong vận thành thục khiến cho rất nhiều người đàn ông trong này thầm nuốt
nước miếng. Những người phụ nữ thì là vừa tức giận vừa ghen ghét trong lòng
thầm mắng lấy ba chữ “hồ ly tinh”. Lúc này nàng liền hướng về Lê Hoài Nam nói.
Lê Hoài Nam cũng là khách quen của nơi này, mặc dù nhìn đến vị Thẩm tỷ này,
trong lòng cũng thoáng chút động lòng. Nhưng nghĩ đến vị chủ nhân nơi này, Lê
Hoài Nam liền bỏ đi ý nghĩ trong lòng đối với vị Thẩm tỷ này.

- Thịnh tình của Thẩm tỷ tất nhiên ta không thể chối từ rồi, thật ra ta cũng
không ngại hướng chúng ta phát sinh một thoáng quan hệ thân mật. Nhưng điều
kiện tiên quyết không phải ở nơi này mới được.

Lê Hoài Nam cúi đầu thì thầm nho nhỏ vào trong tai Thẩm tỷ, sau cùng còn
thoảng thổi lấy một luồng hơi nóng vào tai người đẹp, ánh mắt lại càng là tỏ
ra rất ái muội. Thẩm tỷ bị hắn một phen trêu chọc gương mặt có chút nóng lên,
nhìn đến xung quanh ánh mắt mọi người khác lạ, không khỏi thầm hận hận mắng
một tiếng chết tiệt, bàn tay nhỏ nhắn không khỏi hướng bộ phận thịt mềm dưới
eo xoắn một vòng ba trăm sáu mươi độ rồi nói:

- Hiếm khi thấy chủ tịch Nam có hứng thú như vậy, nhưng bây giờ tiểu thư đang
chờ sẵn rồi, cũng không thể để nàng chờ đợi lâu được. Chủ tịch Nam, ngài nói
đúng không?

Nói đến câu cuối cùng, Thẩm tỷ có chút gằn giọng. Lê Hoài Nam cảm giác thấy
vùng eo rất đau liền thầm hút một ngụm khí lạnh, cũng không dám lên tiếng.
Thầm cảm thán một tiếng, nữ nhân quả nhiên là không dễ chọc. Sau đó hắn gượng
cười nói:

- Vậy làm phiền Thẩm tỷ dẫn đường.

Nghe Lê Hoài Nam như vậy, Thẩm tỷ cũng nguýt lấy một tiếng sau đó uốn éo lấy
bờ mông đi trước dẫn đường. Tiến vào trong cầu thang, hai người bọn họ đi một
mạch đến tầng năm, sau đó Thẩm tỷ dẫn hắn đến trước cửa một căn phòng, gõ gõ
cửa ba tiếng rồi nói gì đó vào trong bộ đàm. Rất nhanh cửa căn phòng được mở
ra, một cô gái tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi đứng ở trước cửa, gương mặt
xinh xắn, quyến rũ, nàng có một mái tóc dài đến eo rất dày cùng mượt mà, một
thân chiều cao 1m75 chỉ so với hắn thấp tầm 5 phân, trong nữ giới hoàn toàn là
rất cao. Dáng người nàng cao nhưng rất cân đối khỏe mạnh, không hề có nửa điểm
gầy, dưới bộ váy màu lam là một đôi chân dài rất đẹp, mặc dù không đi tất chân
nhưng cũng không thể từ chân nàng nửa điểm tỳ vết. Lúc này nàng đứng trước
cửa, gương mặt xinh đẹp tự nhiên, mặc dù có chút ít trang điểm nhưng cũng chỉ
tôn thêm một chút vẻ đẹp của nàng. Nhìn đến Lê Hoài Nam, cô gái liền nở một nụ
cười rất tươi, sau đó gương mặt có chút e ấp nói:

- Hoài Nam, rất lâu rồi không gặp anh, mau vào phòng thôi.

Nhìn đến dáng vẻ nhu nhược e ấp của nàng, Lê Hoài Nam không khỏi nổi lên từng
đợt da gà. Người khác có thể bị dáng vẻ của nàng cho lừa, nhưng hắn làm có
thể, bởi hai người bọn họ cũng không phải người xa lạ gì. Nếu như ngươi có thể
che chở cho một trong tứ công tử Hà thành, thì hắn cũng không còn gì để nói
rồi. Thẩm tỷ một bên thấy vậy khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ một chút vào lưng của
Lê Hoài Nam ra hiệu hắn bình tĩnh, sau đó nàng liền rời đi rồi.

Lê Hoài Nam cũng rất phóng khoáng đi vào trong phòng, nhìn đến bên trong đã có
đầy đủ mọi thứ, rượu, nước, đồ ăn… hắn liền tìm một chỗ ngồi xuống. Mở ra chai
rượu tự rót cho mình một chén, sau đó uống ực một hơi hết, từ đầu tới cuối cô
gái kia cũng không có phản ứng gì, nàng cũng tìm cho mình một chỗ ngồi đối gần
hắn. Khà một hơi, Lê Hoài Nam thầm hô một tiếng sảng khoái, sau đó liền nói:

- Hồ Điệp Lam, thiếu đi cho ta dạng này. Chúng ta cũng không phải là lần đầu
gặp gỡ. Nói đi, tìm ta có chuyện gì?

Hồ Điệp Lam nghe vậy liền thầm hận hận mắng một tiếng đúng là đồ không hiểu
phong tình, sau đó nàng liền tức giận nói một tiếng:

- Hừ còn nói là không phải lần đầu quen biết, lại còn gọi ta là Hồ Điệp Lam.
Không phải ta để ngươi gọi tên của ta rồi hả, còn nữa không có việc gì thì
không được tìm ngươi đúng không?

Lê Hoài Nam thấy vậy liền cười khổ một tiếng, đối với cô gái này hắn đúng là
không có cách nào. Hồ Điệp Nam cũng không phải tên là họ tên của nàng, chỉ là
danh hiệu của nàng thôi, bởi vì trời sinh quyến rũ sinh đẹp cùng với nàng có
một sự yêu thích đặc biệt với màu Lam lên có một vị thanh niên văn nghệ theo
đuổi nàng đặc biệt gọi như vậy. Sau đó được rất nhiều fan của nàng tán đồng
cho nên danh hiệu này dần dần trở thành cách người ta gọi thay cho tên của
nàng.

Nói về gia thế của Hồ Điệp Lam cũng không phải đơn giản, họ tên chính xác của
nàng là Nguyễn Bảo Điệp là cháu gái của gia chủ nhà họ Nguyễn tại Hà Thành.
Lại nói về nhà họ Nguyễn thì hoàn toàn là một gia tộc truyền thống trong quân
đội, người kế nhiệm ông nội của Lê Hoài Nam hiện nay là một người bác của
nàng, còn lại người nhà họ cũng đều lắm giữ nhiều cương vị khác nhau trong
quân đội.

Mà trong nhà họ Nguyễn, thì Nguyễn Bảo Điệp lại là một sự tồn tại khác biệt,
ngay từ nhỏ nàng đã thể hiện ra thiên phú kinh doanh không thầm thường, đến
hiện tại dựa vào năng lực cùng với tài nguyên gia tộc khiến nàng nắm giữ chuỗi
cửa hàng giải trí lớn nhất đất nước hiện nay, khắp nơi đều có chi nhánh. Hoàn
toàn là một đại phú bà, bởi vậy tại Hà thành các vị công tử, con ông cháu cha
đều muốn giành được trái tim của nàng nhưng chưa ai có thể thành công cả. Bởi
vậy danh khí của nàng càng lớn hơn, khiến cho chính bản thân nàng cũng có một
nhóm lớn fan hâm mộ.

- Tất nhiên là không có gì không được rồi? Chỉ cần Bảo Điệp hô một tiếng, ta
tin tưởng không có chàng tài tử, tài tuấn nào có thể cưỡng lại được.

Lê Hoài Nam không khỏi nịnh hót nói, bởi vì dù sao người ta cũng là phụ nữ,
nam khôn không cùng nữ đấu, Lê Hoài Nam rất hiểu điều này. Thấy vậy Nguyễn Bảo
Điệp liền bật cười một tiếng, sau đó có chút u oán nói:

- Vậy mà có người cũng không đưa ta để vào trong mắt đó. Hẹn bao nhiêu lần
rồi mới may mắn nể mặt đến được một lần.

Lê Hoài Nam thấy nàng lại bắt đầu liền không khỏi cười khổ một tiếng rồi chầm
chậm thăm dò:

- Thật sự hôm nay chỉ nói chuyện phiếm, không bàn công việc?

Nghe vậy Nguyễn Bảo Điệp liền hứ hắn một tiếng, đúng là một tên đầu gỗ, rồi
nàng liền giận giữ nói:

- Thời gian của chủ tịch Nam đáng giá ngàn vàng, tiểu nữ làm sao có thể phí
phạm như vậy. Đúng là hôm nay có công việc tiểu nữ mới dám mời chủ tịch Nam
đại giá quang lâm, chứ không thì tiểu nữ quả là tội đáng muôn chết.

Nhìn nàng hoàn toàn trở mặt, Lê Hoài Nam trên trán bốc lên từng chút mồ hôi
hột. Biết tính khí của Nguyễn Bảo Điệp, xem ra bị nàng ghi hận rồi. Mà bị một
cô gái, đặc biệt cô gái rất xinh đẹp ghi hận là một việc rất là đáng sợ.

Ps: Viết đến chương 43 rồi, mà không có một chút nào đánh giá làm ta có một sự
lo lắng không hề nhẹ. Mọi người đọc qua cho chút nhận xét để ta còn mạnh dạn
tiếp tục làm chứ không sợ hoàn thành xong toàn bị chửi quá :v


U Minh - Chương #43