Người đăng: misudon
Theo tiếng của hai người vang lên, mọi người đều tập trung nhìn về phía một
người thanh niên. Người thanh niên này còn khá trẻ, nhìn qua cũng chỉ bằng
tuổi Triệu Thanh Tuyết khoảng hai mươi tuổi thôi, nhưng thực chất người này đã
hai mươi sáu tuổi rồi. Dáng người thanh niên này khá gầy trông có chút đơn
bạc, nhưng từng cử chỉ rất nhẹ nhàng lễ độ, đường nét gương mặt hài hòa đậm
chất thư sinh. Thấy mọi người đang nhìn mình, người thanh niên cũng không mất
bình tĩnh, thoáng điều chỉnh lại một chút hơi thở do vừa uống rượu, sau đó
người thanh niên mới từ tốn nói:
- Mọi người có biết quy tắc mười ngàn giờ?
Giọng nói của người thanh niên Cơ Thiên này như có ma lực vậy, đưa bầu không
khí đang có chút sôi nổi về bình tĩnh. Nhìn đến mọi người đang suy nghĩ, Cơ
Thiên cũng không làm phiền, chỉ chầm chậm cắn một miếng thịt nướng từ từ nhai.
Một lúc sau, hầu như tất cả mọi người đều suy nghĩ không ra, một người trong
đó không nhịn được nói:
- Suy nghĩ không ra, Cơ Thiên ngươi nói luôn đi, đừng có thừa nước đục thả
câu.
Những người còn lại cũng gật đầu, Lê Hoài Nam cũng suy nghĩ không ra, bởi quy
tắc này rất là lạ lẫm. Ngay khi Cơ Thiên chuẩn bị nói ra thì bỗng nhiên âm
thanh của Triệu Thanh Tuyết vang lên:
- Mười ngàn giờ là con số kỳ diệu của sự vĩ đại. Nguyên tắc này cho rằng mười
ngàn giờ luyện tập có chủ đích là điều cần thiết để để trở thành bậc thầy
trong lĩnh vực của họ.
Không gian hiện tại là khá yên ắng, bởi vậy âm thanh của Triệu Thanh Tuyết hấp
dẫn tất cả ánh mắt của mọi người. Gương mặt của Cơ Thiên đang rất bình tĩnh
bỗng nhiên ngập tràn hứng thú nhìn lấy Triệu Thanh Tuyết. Thấy mọi người đều
đang nhìn mình, Triệu Thanh Tuyết mặc dù có chút không có ý tứ nhưng nói về
kiến thức thì nàng rất nghiêm túc, chỉ thấy Triệu Thanh Tuyết tiếp tục nói:
- Bởi vì nguyên tắc này vốn xuất phát từ một nhà tâm lý học bình dân của gần
một thế kỉ trước, vốn không được xem là quy tắc nhưng được rất nhiều người tán
đồng nên có tên gọi như vậy. Không biết điều này có đúng không Cơ Thiên?
Dưới ánh sáng của ngọn lửa phập phù, tiếng cương phong liên tục thổi qua, cùng
thỉnh thoảng vang lên tiếng tí tách của củi bị đốt hết, mọi người đều tập
trung vào cuộc trò chuyện này nên tạo ra một không khí khá đầm ấm. Nghe Triệu
Thanh Tuyết hỏi mình như vậy, Cơ Thiên tự rót cho mình một cốc rượu sau đó
uống lấy một hớp rồi hứng thú tràn đầy nói:
- Đúng rồi Thanh U, cô nếu như có thể nói ra như vậy thì chắc cũng đã hiểu vì
sao mà Vận Mệnh lại thiết lập độ thuần thục như vậy rồi chứ? Ít nhất theo tôi
nghĩ là như vậy, nếu không thì cũng không có cách trả lời nào khác.
Triệu Thanh Tuyết cũng không trả lời nữa, bởi vì đến đây tất cả mọi người đều
hiểu rồi. Khả năng đúng như vậy, mặc kệ kỹ năng có khó đến bao nhiêu thì sử
dụng rất nhiều lần thì người ta cũng sẽ dần lắm được một chút kỹ xảo cùng bí
quyết, cho nên thời nguyên tắc mười ngàn giờ này đều được tất cả mọi người tán
đồng. Lê Hoài Nam cũng là vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn xem Triệu Thanh Tuyết,
không nghĩ đến cô nàng này còn rất bác học đây, quả thật tất cả những thứ tốt
đẹp đều bị một người con gái nắm giữ rồi. Bị mọi người nhìn kỹ như vậy, gương
mặt Triệu Thanh Tuyết cũng có chút nóng lên, gấp gáp nói mọi người đừng nhìn
nàng kỹ như vậy nữa, khiến cho mọi người đều cười phá lên.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mười người đều vui vẻ cộng ẩm uống rượu nói
chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, đặc biệt là Triệu Thanh Tuyết cùng Cơ Thiên
dường như tìm thấy nhiều điểm chung, nói chuyện đều là học thức cùng triết lý
gì gì đó, điều này khiến cho mọi người đều có ý muốn đuổi hai người ra một chỗ
trò chuyện riêng, toàn nói những thứ khó hiểu. Hơn hai giờ nữa qua đi, lúc này
hầu như mọi người đều có chút say rồi, Lê Hoài Nam cũng là như vậy, đã rất lâu
không có uống nhiều rượu, lúc này chỉ thấy hắn nói:
- Cơ Thiên, không biết cậu thấy tình hình của U Minh giáo chúng ta hiện tại
như nào.
Mọi người thấy vậy không khỏi đều nhìn về Lê Hoài Nam bằng ánh mắt ngạc nhiên,
bởi vì vừa đang nói chuyện trên trời dưới biển vui vẻ, đột nhiên lại lôi tình
hình hiện tại ra nói rồi. Triệu Thanh Tuyết càng là nhìn về Lê Hoài Nam bằng
ánh mắt phức tạp. Cơ Thiên cũng trong men say, hơi thở có chút gấp gáp nói:
- Khó, rất khó.
Lần này mấy người lại càng nhìn về Cơ Thiên bằng ánh mắt kỳ quái, không phải
hiện tại U Minh giáo đang phát triển rất có khí thế sao? Làm sao qua miệng Cơ
Thiên lại thành khó rồi? Triệu Thanh Tuyết lúc này cũng nhìn kỹ về Cơ Thiên,
ánh mắt mang theo một chút ngoài ý muốn. Chỉ riêng Lê Hoài Nam là nhìn về Cơ
Thiên ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.
- Hiện nay nhìn chung là U Minh giáo chúng ta đang phát triển rất tốt, nhưng
đây cũng chỉ là đối với chúng ta mà thôi. Nếu như so với tình hình chung của
Nam Quốc thì chỉ có ba chữ “không thể nhìn” để hình dung.
Cơ Thiên lại tiếp tục nói, đến đây mọi người đều là nghiêm túc nhìn về hắn. Cơ
Thiên không thừa nước đục tả câu nói tiếp:
- Nếu như xét về một giáo phái, đầu tiên phải nhìn đến sức mạnh của cao tầng.
U Minh giáo chúng ta trừ mười vị lão nhân thực lực thâm bất khả trắc ra thì
chiến lực càng là thiếu thốn rất nhiều. Thứ hai là tài nguyên, U Minh hiện tại
hoàn toàn là một nơi hoang vu không có tài nguyên gì đáng nói, đánh đến du hồn
thì được nhiều điểm kinh nghiệm hơn trên nhân gian thì cũng không còn gì cả,
trang bị thiết yếu càng là thiếu rất nhiều.
Cơ Thiên liền nói ra một mạch, tất cả mọi người đều tập trung nắng nghe, theo
đó suy nghĩ sắc mặt đều khá ngưng trọng, khiến cho bầu không khí bỗng nhiên có
chút ngột ngạt. Cơ Thiên liền cầm lên cốc rượu uống một hơi hết, “khà một hơi”
lại nói tiếp:
- Vấn đề thứ ba là nhân tài, giáo chủ ngược lại là đi một nước cờ rất tốt,
nhờ khai môn điển lễ mà hấp dẫn được rất nhiều người chơi, nhưng những điều
này hoàn toàn là không đủ. Không nói đến những môn phái khác có rất nhiều ưu
thế, bọn họ đứng sừng sững tại địa phương này rất nhiều năm, trong môn phái
đến cùng là ẩn dấu bao nhiêu cao thủ cùng nội tình. Những người dân bản địa
chúng ta cũng không phải không gặp qua, hầu như bọn họ đều khá mạnh mẽ. Ngoài
ra còn nhiều nguyên nhân khác nữa, nhưng đây là ba nguyên nhân quan trọng
nhất, nên tôi mới nói hiện tại tình thế của U Minh chúng ta là rất khó, thậm
chí là cực kỳ khó.
Cơ Thiên nói xong thở dài ra một hơi, mặc dù vừa rồi nói ra nhiều vấn đề
nghiêm trọng như vậy nhưng nét mặt của hắn lại dễ dàng hơn rất nhiều. Lúc này
mọi người đều không nói gì cả, không khí càng thêm có chút trầm trọng, Triệu
Thanh Tuyết nét mặt có chút lo lắng nhìn Lê Hoài Nam gương mặt hiện đang không
có biểu tình gì. Thực ra lúc này trong lòng hắn khá khó chịu, bởi vì những vấn
đề vừa rồi Cơ Thiên nói ra hắn là người nắm rõ nhất, nhiều lúc cố gắng quên nó
đi để tiếp tục phấn đấu nhưng đến khi đối mặt thì vẫn nhất thiết phải đối mặt.
Khó, thật sự quá khó, Lê Hoài Nam hai bàn tay có chút nắm thật chặt, bởi đây
là con đường hắn chọn nên nhất định phải đi đến cùng, không phải vì mình mà
còn rất nhiều người khác.
- Hừ vứt bỏ mẹ hết những thứ đó đi. Những người khác thì tôi không biết,
nhưng tôi Cửu Ca rất thích nơi này, yêu cuộc sống hiện tại này. Hiện tại chúng
ta có thể không bằng bọn họ nhưng chưa chắc sau này ai đã hơn ai. Thật sự có
người tới phá hoại, cho dù liều cái thân này tôi cũng phải từ trên người bọn
họ cắn xuống một khối thịt.
Một người trong đó tên Cửu Ca bỗng nhiên lớn tiếng nói, khiến mọi người đều
rất sửng sốt.
- Cửu Ca nói đúng đó, nếu có người dám đến phá hoại nơi này, thì dù có liều
cái mạng tôi cũng phải tháo nó ra thành tám khối.
- Đúng rồi, tháo bọn chúng thành tám khối.
…
Mọi người đối với điều này đều là rất tán đồng, sau đó kích động nói, sau đó
tất cả mọi người đều kích động lên, rót ra đầy một cốc rượu, cụng ly rồi uống
một hơi hết rất là sảng khoái. Lê Hoài Nam nhìn lấy cảnh này không khỏi rất
kích động, ai nói hắn hiện tại không có gì, không phải còn có bọn họ sao, chỉ
cần một thân nhiệt huyết chưa cạn, thì trên đời này làm gì có thứ gì đáng sợ.