U Minh (1)


Người đăng: misudon

Buổi tối, bầu trời vạn dặm không mây, trong xanh quang đãng, các ngôi sao đều
đã hiện lên, chiếu những tia sáng lấp lánh xuống trần gian. Lúc này, mặt trăng
đã lên giữa lưng trừng bầu trời. Hôm nay là ngày mặt trăng to tròn nhất, ánh
sáng vằng vặc chiếu xuống mọi ngóc ngách trong nhân gian. Lê Hoài Nam lúc này
đã đăng nhập vào trong trò chơi rồi, theo tình huống các bộ môn báo cáo thì
cũng đã có nhiều người chơi đạt đến cấp mười rồi, đã tiến về các đại chủ thành
để gia nhập môn phái, trong tập đoàn cũng có một số người đạt đến cấp mười
nhưng theo chỉ thị của Lê Hoài Nam nên án binh bất động.

Hôm này trong Vận Mệnh là ngày rằm tháng tám trăng tròn, ở đây mọi người cũng
có tết Trung Thu nhưng mục đích là để chúc mừng một mùa vụ thắng lợi. Ở trong
thế giới hiện thực của Lê Hoài Nam thì là ngày tết thiếu nhi – là ngày trẻ em
được tặng nhiều đồ chơi cùng bánh kẹo, ngoài ra nó còn mang một ý nghĩa khác
là tết đoàn viên. Ngày này mọi gia đình thường tụ tập, quây quần lại, cả nhà
cùng ngồi ăn uống, trò chuyện… nhằm thể hiện tình nghĩa gia đình như mặt trăng
tròn đầy đặn, đẹp đẽ mà vô khuyết kia. Trước đó, gia đình hắn cũng như vậy,
mặc dù có bận bịu đến đâu nhưng ngày này mọi người đều dành một chút thời gian
về với gia đình, nhưng theo sự kiện đó qua đi thì rất lâu rồi Lê Hoài Nam
không còn lại cảm xúc nhiều về ngày này nữa.

Bên người gió thoảng mang theo từng luồng hơi nước rất là mát mẻ, Lê Hoài Nam
bất giác chìm vào trong suy nghĩ. Thời gian dần trôi qua, lúc này cũng đã là
chính giữa đêm rồi, mặt trăng đã đến vị trí cao nhất, từ xa nhìn lại chỉ thấy
mặt trăng so với lúc tối đã nhỏ đi rất nhiều. Nhưng bỗng nhiên lúc này kỳ cảnh
hiện ra, ánh trăng chiếu xuống mặt hồ dường như mạnh mẽ hơn rất nhiều, tựa như
một chiếc đèn pin từ trên trời rọi xuống vậy. Đột nhiên cường độ ánh sáng tăng
mạnh khiến cho đôi mày của Lê Hoài Nam nhíu nhíu lại, sau đó hắn bỗng nhiên mở
to mắt, đúng vậy không biết từ lúc nào mà hắn ngủ quên mất, Lê Hoài Nam không
khỏi thầm mắng một tiếng:”chết tiệt, suýt nữa hỏng việc”.

Lúc này ánh sáng trăng chiếu xuống mặt hồ được mặt hồ phản quang lấp lánh lấy
đủ loại màu sắc trông rất huyền ảo. Thế rồi, từ giữa hồ bỗng nhiên hình thành
một vùng nước xoáy, lấy chính giữa hồ làm trung tâm, xoáy nước rất nhanh phát
triển ra xung quanh bờ. Lê Hoài Nam thầm hô một tiếng:”đến rồi” sau đó không
một chút ngại ngần tháo đi các trang bị đặt lại trong ba lô nhảy xuống hồ, rồi
nhanh chóng bơi đến trung tâm xoáy nước. Rất nhanh, xoáy nước cuốn theo tất cả
mọi thứ bên trong hồ rồi cuốn đi, bao gồm hết thảy lượng nước nơi đây. Chỉ
ngay sau đó, không biết một lượng nước từ nơi nào truyền đến, rất nhanh mặt hồ
lại đầy nước trở lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy, toàn bộ quá trình
xảy ra trong chưa đầy ba mươi phút.

Lê Hoài Nam lúc này được lượng nước cuốn đi hướng về phía dưới lòng đất, từng
luồng nước liên tục đập va vào trên người khiến cho hắn không biết đã uống bao
nhiêu ngụm nước nữa, chỉ thỉnh thoảng cố ngoi đầu lên hít thở lấy dưỡng khí.
Thời gian cứ thế trôi đi, Lê Hoài Nam cũng không biết mình bị cuốn đi bao lâu
rồi có chút cảm thấy cơ thể mất hết đi tri giác.

- Rào…

Cảm giác như bị hắt nước vào mặt, Lê Hoài Nam bỗng nhiên choàng tỉnh lại, chỉ
thấy mình đang nằm trên bãi cát, cả người ướt nhẹp, thỉnh thoảng có những con
sóng truyền vào bọt nước bay vào người. Lê Hoài Nam phát hiện mình nằm trên
một bờ biển, xung quanh bãi cát bao quanh rất rộng, nhìn không thấy điểm cuối.
Không gian ở đây rất đặc biệt, bầu trời rất âm u, trên không trung không hề
nhìn thấy mặt trời mà lại có ánh sáng lờ mờ, đây là lần thứ hai Lê Hoài Nam
nhìn thấy không gian này nhưng cũng không khỏi cảm thán chỗ này quái đản.

Cách Lê Hoài Nam không xa có một cánh cổng, gọi nó là cánh cổng đang dựng đứng
lấy. Nhưng nhìn kỹ thì lại thấy nó giống bức tường đá hơn, ngoài ở giữa bức
tường tường đá có một vệt dài chia đôi nó ra, mỗi bên đều khắc lấy đồ đằng
không giống nhau. Một nửa khắc lấy cuộc sống bình thường của con người không
giống nhau, có sinh, lão, bệnh, tử… Nửa còn lại khắc lấy rất nhiều hình ảnh ma
yêu mà quỷ quái… rất đáng sợ. Ở trung tâm của bức tường đó là một chỗ lõm
xuống, như kiểu ở đó từng có đồ vật gì bị lấy đi vậy, cũng chính vì có thứ này
nhìm giống ổ khóa nên mới gọi nó là cảnh cổng mà không phải tường đá.

Lê Hoài Nam đi lại gần cánh cổng, tâm lý của hắn lúc này cực kỳ phức tạp. Bởi
vì Lê Hoài Nam dường như cảm giác được mình đang tiếp xúc đến một bí mật cực
kỳ khủng khiếp, bao quát tất cả những thứ làm khó mình ngày hôm qua cùng với
nguyên nhân của mình sống lại. Bởi vì đời trước, Lê Hoài Nam đi đến nơi này,
cũng phát hiện ra cánh cổng, rồi không hiểu thấu bị năng lượng từ cánh cổng
kia phát ra đưa hắn quay trở lại quá khứ. Nhìn đến cánh cổng sừng sững uy
nghi, như từ hằng cổ nó vẫn ở đấy chưa hề thay đổi vậy, khiến cho tâm trạng
vốn đang trập trùng của Lê Hoài Nam bình tĩnh lại rất nhiều.

- Mình từ bao giờ đã trở lên nhút nhát như vậy rồi.

Cười khổ một tiếng, Lê Hoài Nam tự trấn an cho mình, rồi sau đó chầm chậm đi
đến gần cánh cửa. Thoáng nhìn qua đồ đằng ở trên cánh cửa, Lê Hoài Nam biết
những đồ đằng này đều ghi lại những chuyện đã xảy ra rồi. Từ bên trong ba lô
trang bị, Lê Hoài Nam lấy ra hoa bỉ ngạn rồi cầm nó trên tay.

Hoa bỉ ngạn

Miêu tả: đã được người dùng đại pháp lực cải tạo, rất khó để phá hủy.

Hiệu quả duy nhất: đây là chìa khóa mở cánh cửa U Minh.

Hướng về chỗ lõm kia đi đến, Lê Hoài Nam cầm lấy hoa bỉ ngạn đặt trong đó.
Hoàn mỹ, đây là lời đánh giá của Lê Hoài Nam, bởi theo hoa bỉ ngạn đặt vào chỗ
lõm đấy trở nên vô khuyết, không có bất kỳ một vệt nứt nho nhỏ nào.

- Xoẹt

Từ bông hoa làm trung tâm, những tia sáng lan tràn về bốn phương tám hướng,
những đồ đằng theo đó cũng phát ra ánh sáng, cả cánh cổng như đang sống lại,
ánh sáng vàng liên tục tỏa ra bốn phía. “Cạch” theo đó, cánh cổng từ từ hướng
hai bên mở ra, chỉ thấy không gian bên trong tối om không một tia ánh sáng nào
hoàn toàn đen kịt không có một tia tạp chất. Lê Hoài Nam không do dự chút nào,
tiến đến đi vào trong cánh cổng. Từ bên ngoài nhìn vào, hắn dường như là bị
bóng tối nuốt chửng mất vậy, ngay sau đó, cánh cổng cũng biến mất theo. Không
gian nơi đây lại quay trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ
thỉnh thoảng nghe thấy tiếng sóng xô vào bờ cùng tiếng những cơn gió mạnh
thoảng qua.


Không biết qua bao lâu, Lê Hoài Nam một lần nữa đạt được cảm giác, vừa rồi bên
trong cánh cổng kia, hắn như bị nuốt chửng vậy, không có một chút tri giác
nào. Đúng lúc này, tiếng của hệ thống vang lên trong đầu:

- Chúc mừng ngài phát hiện U Minh.


U Minh - Chương #20