Bí Ẩn (cuối)


Người đăng: misudon

Đem tất cả thu vào trong mắt, Lê Hoài Nam bỗng rất kính nể nhà sư Địa Tạng.
Đầu phải nói đến việc vì một người con gái mà nhà sư dám chất vấn phật tổ,
điều này cần bao nhiêu yêu cùng dũng khí? Thứ hai là cái cách nhà sư lựa chọn:
một bên là tình cảm dành cho cô gái, một bên là tình cảm dành cho chúng sinh,
cái thứ nhất là tình yêu nhỏ, cái thứ hai là tình yêu lớn. Cuối cùng nhà sư
Địa Tạng đau lòng gạt bỏ tình yêu nhỏ đó để dành tất cả mọi thứ cho cái tình
yêu lớn kia, đây lại là bao lớn đức hy sinh.

Theo thời gian dần trôi qua, tuân theo đại nguyện của mình, nhà sư Địa Tạng
phiêu lưu đi khắp mọi nơi trên thế giới giáo hóa mọi người cùng siêu độ sinh
linh. Càng ngày càng có nhiều truyền thuyết về nhà sư Địa Tạng, nhiều nơi bắt
đầu dựng lên những bức tượng thờ lấy nhà sư. Bởi vì đại nguyện to lớn nên dần
dần có mười người xin được đi theo để xin được chia xẻ phần nào, thế là nhóm
mười một người đó lữ hành khắp mọi nơi xây dựng lên rất nhiều sự tích.

Thời gian cứ thế dần trôi qua, không biết qua bao lâu, pháp lực của nhà sư địa
tạng nhờ vào ý nguyện của chúng sinh gần như trở lên vô hạn. Hôm đó, trời
giáng điềm lành, thụy khí vờn quanh, nhà sư Địa Tạng một tay cầm tích trượng,
một tay cầm ngọc như ý bước đi trong hư không, mỗi một bước ra đều xuất hiện
rất nhiều hoa sen đại biểu cho quyền năng vô tận của ngài. Đi đến giữa không
trung, Địa Tạng lớn tiếng nói:

- Vì những linh hồn chúng sinh không được siêu thoát hãy còn vu vơ nơi trần
gian khổ ải, ta – Địa Tạng mở ra một vực mới tách biệt hoàn toàn với thế giới
bên ngoài, nơi đây thu nhận tất cả những vong hồn trên thế gian để chuyển về
vòng luân hồi mong được siêu thoát. Ta gọi đó là U Minh, đồng thời tự mình đảm
nhiệm U Minh giáo chủ độ cho tất cả vong linh được siêu thoát.

Tiếng nói tràn đầy uy nghiêm vang đến toàn bộ thế giới, tất cả vạn vật đều có
thể nghe được. Cả thế gian đều vì điều này mà chấn động. Ma Chủ, Yêu Đế, Hồng
Quân cùng Phật Tổ đều hiện thân đứng đó, Địa Tạng cũng gật đầu xem như chào
mấy người, bởi vì hiện tại Địa Tạng đã cùng bọn họ ở cùng một cấp bậc nên như
vậy cũng không xem như thất lễ. Sau đó vung lên tích trượng, pháp lực theo
tích trượng phát ra mở ra một thông đạo. Địa Tạng liền theo con đường đó đi
vào, bên trong không gian tối om không một tia ánh sáng, bỗng nhiên từ lúc này
theo ngọc như ý bộc phát ra hào quang mãnh liệt chiếu sáng một vùng không gian
rộng lớn.

Nhìn đến thế giới mới này rất hoang xơ, Địa Tạng dùng pháp lực tạo lên một
vùng biển rộng lớn đặt tên là Vong Tình hải, sau đó không biết từ đâu lấy ra
một khóm hoa màu đỏ tươi như máu vậy, không có lá, nhụy hoa uốn cong ra ngoài
rất là diễm lệ, gieo trồng lên mặt đất. Sau đó triệu tập mười người lúc trước
theo mình đi lữ hành đến giúp đỡ, nhóm người này tự xưng là thập điện diêm la
cùng nhau giúp đỡ cai quản chốn U Minh này. Theo từng nhóm linh hồn tiến đến,
U Minh càng ngày càng phát triển, giống hoa mà Địa Tạng gieo xuống ở đây phát
triển rất tốt, hầu như bao trùm toàn bộ lục địa, Địa Tạng liền gọi nó là hoa
bỉ ngạn hoặc vong tình hoa.

Nhìn đến U Minh đang dần phát triển thịnh vượng, Lê Hoài Nam có chút cảm thán,
ai có thể đoán trước được ngày trước một nhà sư bình thường mà lại có thể làm
chủ một cõi riêng biệt như vậy. Nhưng lúc này, từ trên người Lê Hoài Nam liên
tục thoát ra lấy ánh sáng màu vàng nhạt. Lê Hoài Nam đoán cũng đến lúc mình
phải trở về rồi. Nhìn thoáng qua nơi đây một chốc, ánh sáng đã bao chùm đến eo
rồi, Lê Hoài Nam nhìn về phía Địa Tạng, đúng lúc này bỗng nhiên Địa Tạng hướng
phía hắn nở nụ cười thần bí, rồi gật đầu một cái. Lúc này ánh sáng cũng đã bao
hoàn toàn nuốt xuống Lê Hoài Nam rồi.

- Hô.

Kinh hô lấy một tiếng, Lê Hoài Nam lại trở lại bên người ăn xin. Cảm giác như
mình vừa sống qua một thế vậy, sau đó vội vàng uống lấy một ngụm trà để lấy
lại bình tĩnh. Người ăn xin nhìn đến Lê Hoài Nam sốt sắng hỏi:

- Sao rồi chàng trai trẻ, cháu nhìn thấy gì bên trong đó mà sao vừa nãy đột
nhiên khóc vậy?

Lê Hoài Nam không trả lời câu hỏi của người ăn xin mà hỏi:

- Thời gian đã qua bao lâu rồi bác?

Nghe vậy, người ăn xin lại càng tò mò nói:

- Mới qua được mười năm phút thôi.

Nghe vậy Lê Hoài Nam trái tim vốn bịch bịch nhảy có chút an tâm xuống. Bởi vì
trong đó thời gian quá lâu rồi, không biết bao nhiêu thế kỷ nhưng Lê Hoài Nam
biết là rất rất lâu, không phải bình thường có thể tưởng tượng được nên mới
phải vội hỏi như vậy.

- Chả nhẽ bác không nhìn thấy nội dung bên trong đó?

Lê Hoài Nam có chút hoài nghi nhìn về phía người ăn xin nói.

- Nhìn thấy gì, theo gia huấn thì ta không được phép xem thứ đó, nhưng tình
cảnh ta như vậy nên cũng xem qua rồi, trong đó có một cái đồ án rất thần bí,
xem ra chỉ có truyền nhân của U Minh mới có thể xem hiểu mà thôi. Mà vừa nãy
ta thấy cháu nhìn vào trong đó khóc sướt mướt còn tưởng cháu nhìn ra cái gì
cơ.

Người ăn xin nói liền một mạch. Lê Hoài Nam thấy vậy càng nghi ngờ, liền hỏi:

- Vậy U Minh là gì vậy bác?

Người ăn xin có chút sững sờ nói:

- Ta cũng không biết? Ta chỉ nhớ gia huấn là phải giữ gìn tất cả những thứ
này, chờ khi nào truyền nhân của U Minh đến thì đưa lại cho người ta. Nhưng
đời này của ta xem như đã phế rồi nên đành tìm người hữu duyên truyền lại để
bớt phần nào có lỗi với liệt tổ liệt tông thôi.

Nghe vậy, Lê Hoài Nam càng cảm thấy kỳ lạ, mình hoàn toàn là một người chơi mà
thôi, chắc chắn không phải truyền nhân gì gì đó của U Minh rồi, nhưng làm sao
mình lại nhìn thấy nội dung trong đó nhỉ, chả nhẽ người chơi mới nhìn thấy.
Cũng không phải, đời trước người chơi kia nhận được vật này nhưng cũng không
làm nhìn thấy gì, về sau đành phải post lên mạng để nhờ người chỉ dẫn rồi rất
nhiều người thử rất nhiều cách mà cũng không có kết quả gì nên phải bỏ cuộc.
Mà Lê Hoài Nam nhờ đạt được một di tích cổ xưa, mà trong đó tình cờ có một
cuốn sách miêu tả về nơi đó nên biết được chút ít thông tin, mặc dù không rõ
ràng lắm nhưng cũng biết hiểu nó rất khủng bố. Nếu nội dung trong tấm da kia
là đúng, thì U Minh hoàn toàn không phải là khủng bố có thể hình dung được.

Người ăn xin nói xong câu đó cảm giác có chút chán nản, sau đó từ trong bọc
lôi ra một vật, vật này hình bông hoa, Lê Hoài Nam nhìn cái là nhận ra ngay đó
là hoa bỉ ngạn nhưng bởi vậy sự hoài nghi của Lê Hoài Nam càng sâu sắc.

- Theo tổ tiên truyền xuống, ngoài tấm da kia thì còn mỗi bông hoa này. Lão
già ta cũng xem như gần đất xa trời rồi, ta cũng giao nó lại cho cháu.

Người ăn xin có chút cảm thán nói, rồi đưa bông hoa đó cho Lê Hoài Nam. Không
dám chậm trễ, Lê Hoài Nam vội vàng tiếp nhận. Nhưng điều kỳ diệu bỗng nhiên
xảy đến, bông hoa vừa chạm vào tay của Lê Hoài Nam bỗng nhiên bộc phát ánh
sáng vàng rất mãnh liệt, theo đó Lê Hoài Nam cảm thấy chỗ bên phải ngực của
mình bỗng nhiên nóng lên cùng bộc phát ra ánh sáng. Người ăn xin nhìn thấy
cảnh này kinh ngạc trợn tròn mắt há hốc mồm. Lê Hoài Nam nghĩ đến điều gì vội
tháo xuống chiếc áo cho vào trong túi để đồ.

Sau khi chiếc áo được tháo xuống, thân trên Lê Hoài Nam liền để phần trong
không khí, chỉ thấy bên ngực phải của Lê Hoài Nam có một đồ án hình bông hoa
giống hệt như bông hoa kia, cả hai lúc này đều bộc phát ra ánh sáng hướng về
phía nhau. Lê Hoài Nam càng là kinh ngạc mắt trợn tròn, bởi vì ở thế giới hiện
thật Lê Hoài Nam có vết bớt giống y hệt như vậy, không thể ngờ được là cái bớt
kia cũng theo vào trong trò chơi. Hai luồng ánh sáng chạm vào nhau xong, dường
như cùng một lúc biến mất, mọi thứ trở lại bình thường. Nhưng lúc này người ăn
xin đã kích động đứng lên khỏi ghế vui sướng phát khóc nói lớn:

- Ý trời, đây là ý trời.

Người ăn xin rất kích động nói, Lê Hoài Nam vội đứng lên an ủi lấy người ăn
xin đang rất là kích động lấy.

- Vết bớt hình bông hoa nơi ngực phải, đúng là nó rồi.

Người ăn xin có chút điên cuồng lôi từ trong bọc ra một tấm da nữa đặt lên bàn
nhìn kỹ, rồi giơ ra cho Lê Hoài Nam thấy:

- Chàng trai trẻ nhìn thấy nó không?

Lê Hoài Nam quay ra nhìn nó, chỉ thấy bên trong vẽ hình một bộ ngực đàn ông để
trần, phía ngực bên phải có một cái bớt giống y hệt bớt của Lê Hoài Nam. Bên
dưới còn có một đoạn chú thích nhỏ:”Nhìn thấy có người như này đến, tất cả mọi
con cháu đều lấy lễ tiết cao nhất tiếp đón, sau đó đưa những thứ ta truyền
xuống cho người đó. Nhớ lấy, nhớ lấy”.


U Minh - Chương #15