Chương 81: Tấm hình cũ



Điều tra lại lần nữa lâm vào cục diện bế tắc, Từ Mẫn nhờ cậy đồng nghiệp tìm kiếm tư liệu hai người còn lại trong hình nhưng không có bất kỳ đầu mối nào, điều này làm Từ Mẫn không khỏi vô cùng ủ rũ.



Kéo thân thể mỏi mệt quay trở về nhà, nhìn thấy gương mặt đáng yêu của con gái, cuối cùng Từ Mẫn cũng lấy lại được chút tinh thần.



- Mẹ, ôm một cái đi!



Tiểu Quất thấy mẹ không chút tinh thần đi vào nhà, linh hồn vốn không hợp với thân thể hiện tại đương nhiên hiểu được nên làm gì giúp người khác lên tinh thần, thân tình cùng dời đi lực chú ý chính là phương pháp tốt nhất.



Từ Mẫn ôm lấy con gái, hôn lên gương mặt non nớt của Tiểu Quất:



- Như thế nào, hôm nay ở trong nhà trẻ có ngoan hay không con gái?



- Dạ, rất ngoan!



Bây giờ Tiểu Quất giả vờ nai tơ càng ngày càng lô hỏa thuần thanh, trên căn bản đã thích ứng với cách nói chuyện đúng với số tuổi bên ngoài của mình, chỉ khi ở chung với Minh Diệu mới bị lộ nguyên hình.



- Mẹ, có phải mẹ lại cùng tên mặt người dạ thú đi ra ngoài ước hẹn hay không a?



Nghe được câu hỏi của con gái, Từ Mẫn có chút dở khóc dở cười, từ sau khi lần trước Minh Diệu sửa lại hình tượng đi tới nhà bọn họ, mẹ của Từ Mẫn càng thêm ân cần đối với Minh Diệu, còn thiếu một chút đã trực tiếp gọi là con rể, mà Tiểu Quất lại trực tiếp đổi tên Minh Diệu thành – mặt người dạ thú.



- Không cho nói lung tung, loạn dùng thuật ngữ, cẩn thận thúc thúc nghe được sẽ không thích con nữa.



Từ Mẫn véo mũi nhỏ của con gái.



Tiểu Quất lắc lư hai chùm tóc của mình, không hề để lời nói của Từ Mẫn vào trong lòng.



- Còn thúc thúc sao. Rõ ràng là một tên biến thái có ham mê ngực lớn đặc thù!



Trong lòng Tiểu Quất rất có ý kiến đối với việc Minh Diệu bắt cóc mẹ mình.



- Đi tắm đi, tắm rửa xong là có thể ăn cơm.



Mẹ của Từ Mẫn ôm lấy Tiểu Quất, nhìn nàng nói.



Nước nóng từ trên đỉnh đầu chảy khắp toàn thân, Từ Mẫn không khỏi thoải mái rên rỉ thành tiếng.



Toàn thân mỏi mệt cùng tinh thần ủ rũ tựa hồ đã theo dòng nước chảy trôi đi mất tích.



Lau khô nước trên người, Từ Mẫn nhìn thân thể trần trụi của mình trong gương, thở dài một hơi. Nữ nhân trong gương tràn đầy vẻ đẫy đà mỹ cảm, cũng không làm cho người ta có cảm giác mập mạp, giống như một quả hồng chín mọng, cắn một ngụm miệng đầy ngọt nước.



Ba mươi ba tuổi, là thời gian rất dễ dàng tàn phai của phụ nữ, Từ Mẫn nhìn thân thể vẫn còn mê người trong gương, không khỏi có loại cảm giác khẩn trương, nếu qua thêm mấy năm, sợ rằng thực sự sẽ biến thành bà lão không còn cách nào hấp dẫn đàn ông mất rồi. Sau khi gặp mặt Ada, loại cảm giác khẩn trương này trong lòng Từ Mẫn còn thêm mãnh liệt. Ada đã là quả mật đào thành thục, màu sắc mê người cho dù là ai cũng không nhịn được muốn cắn một ngụm, hơn nữa tác phong phóng khoáng, sợ rằng bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chống cự.



Sau khi ly hôn, Từ Mẫn cũng từng nghĩ qua phải tìm một người đàn ông, nhưng một người phụ nữ có công việc luôn bận rộn như nàng, còn mang theo một đứa con gái, muốn tìm một người đàn ông đối xử tốt với mẹ của mình, lại đối xử tốt với con gái mình thật sự vô cùng khó khăn.



Đối với Minh Diệu, lúc trước Từ Mẫn chỉ đối đãi hắn như một đứa em trai còn chưa trưởng thành, mặc dù mẹ nàng rất thích Minh Diệu, nhưng đối với Từ Mẫn mà nói, nàng cũng không có quá nhiều tình cảm nam nữ với hắn, cho đến ngày nàng nhìn thấy Ada ôm Minh Diệu, từ đáy lòng Từ Mẫn liền phát ra một mùi vị ê ẩm, lúc này nàng mới tỉnh ngộ lại, thì ra Minh Diệu đã có vị trí trong lòng nàng, chẳng qua vì nàng chưa từng cảm thấy được mà thôi.



- Có lẽ, đây là một cơ hội cũng nói không chừng.



Trong lòng Từ Mẫn nghĩ:



- Bên phần mẹ không cần hỏi, hẳn nên hỏi cảm giác của Tiểu Quất như thế nào.



Sau khi tắm rửa ăn cơm xong, Từ Mẫn mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi nằm trên giường, dụ dỗ Tiểu Quất nằm bên cạnh đi ngủ.



Bộ đồ ngủ rộng rãi không che được bộ ngực ngạo nghễ, hơn phân nửa đều lộ bên ngoài, nếu có Minh Diệu tại đây, nhất định sẽ phun máu mũi mà chết.



Tiểu Quất nhìn bộ ngực đầy đặn của mẹ mình, trong mắt cũng lộ ra vẻ hâm mộ, không nhịn được đưa tay sờ soạng.



Từ Mẫn nhìn ánh mắt con gái, không khỏi cảm giác có chút buồn cười:



- Sao vậy, hâm mộ mẹ sao?



Tiểu Quất gật đầu:



- Của mẹ thật to, hơn nữa mềm mại, thật thoải mái.



Từ Mẫn sờ sờ đầu tiểu Quất:



- Con nghe lời ăn cơm thật nhiều, chờ con trưởng thành cũng sẽ lớn như mẹ thôi.



- Vậy cũng không nhất định.



Tiểu Quất bĩu môi:



- Trước kia con cũng chưa từng lớn như vậy.



- Trước kia?



Lời của con gái làm Từ Mẫn hoàn toàn không hiểu:



- Cái gì trước kia?



- Nga, là con nói lúc con nằm mơ đó.



Tiểu Quất biết mình đã nói sai lời, le lưỡi.



- Tiểu Quất nè!



Từ Mẫn cắn môi, suy nghĩ chốc lát mở miệng hỏi:



- Con cảm thấy chú Minh Diệu như thế nào?



- Minh Diệu?



Tiểu Quất suy nghĩ một chút:



- Cũng không tệ lắm, mặc dù có chút háo sắc, có chút lôi thôi, có chút ba hoa, còn có chút biến thái, luôn thích véo mặt con, còn luôn khi dễ con, cho tới bây giờ cũng không nhường cho con, thích chọc con tức giận, còn luôn tới lừa gạt cơm để ăn, nói tóm lại cũng không tệ lắm.



Câu trả lời của con gái làm Từ Mẫn có chút dở khóc dở cười, còn nói là không tệ, rõ ràng vô cùng kém cỏi được chưa.



- Ý của mẹ muốn nói, nếu để Minh Diệu làm ba ba của Tiểu Quất, con có thích hay không?



- Không thích!



Tiểu Quất lắc đầu:



- Hắn luôn khi dễ con!



Từ Mẫn thở dài một hơi, nếu con gái đã không thích, nàng dĩ nhiên không thể miễn cưỡng.



- Nhưng mà…



Tiểu Quất nói tiếp:



- Nếu như so sánh với người đàn ông khác, con vẫn chọn tên biến thái kia cũng được, dù sao so với đàn ông khác hắn vẫn hợp khẩu vị của con hơn.



Nghĩ một lát, tiểu Quất đột nhiên thần thần bí bí tiến tới bên tai Từ Mẫn hỏi:



- Mẹ, không phải mẹ đang muốn trâu già gặm cỏ non chứ?



Từ Mẫn bị con gái làm dở khóc dở cười, không trách được Minh Diệu lại nói nàng còn nhỏ như quỷ lớn, lời này từ một cô bé năm tuổi nói ra nghe thế nào cũng cảm giác không đúng lắm.



Cuối cùng dụ được Tiểu Quất ngủ, đối với đứa con gái này, Từ Mẫn cũng có chút bất đắc dĩ. Cô bé này luôn luôn nói ra những lời nói vốn không cân xứng với tuổi tác của mình, phối hợp với gương mặt non nớt, luôn làm người ta có cảm giác buồn cười.



Từ Mẫn ngồi trên sô pha trong phòng khách, trên ti vi đang phát phim truyền hình khóc khóc cười cười, mà tâm tư Từ Mẫn cũng không nhìn lên ti vi.



Trong lòng nàng có chút thấp thỏm, đối với việc biến chuyển trong tình cảm với Minh Diệu làm Từ Mẫn có chút không thích ứng, cũng có chút không biết làm sao.



- Mẫn Mẫn!



Mẹ của Từ Mẫn từ trong phòng đi ra, ngồi trên sô pha nhìn Từ Mẫn:



- Gần đây con hay cùng Tiểu Minh đi ra ngoài, quan hệ giữa hai đứa rốt cục như thế nào rồi?



- Mẹ, làm gì có, đừng nên nói lung tung.



Câu hỏi của mẹ làm Từ Mẫn không khỏi đỏ mặt:



- Con chỉ xem hắn như em trai, không phải như mẹ nghĩ đâu.



- Con đó!



Mẹ Từ Mẫn vươn tay đẩy trán nàng:



- Không tranh thủ thời gian chuyện gì cũng sẽ muộn màng thôi. Con không còn ở thời điểm hai mươi mấy, tùy tiện là có thể tìm được bạn trai. Bây giờ con đã hơn ba mươi, lại ly hôn, còn có đứa con gái. Thật khó có được người như Tiểu Minh thật không tệ, mặc dù không có tiền, nhưng dù sao cũng có sự nghiệp, đối nhân xử thế cũng thật hào phóng, quan trọng nhất là đối xử tốt với Tiểu Quất, người đàn ông tốt như vậy ngàn vạn lần không nên buông tha, nếu không sao này con muốn hối hận cũng không kịp.



- Ai nha, biết rồi biết rồi mà mẹ!



Mặt Từ Mẫn càng đỏ hơn, lời của mẹ nói không phải nàng không nghĩ tới, nhưng nếu thật sự muốn phát triển quan hệ tình lữ với Minh Diệu, tựa như lời tiểu Quất nói “trâu già gặm cỏ non”, Từ Mẫn cũng cảm thấy ngại ngùng.



- Dù sao mẹ đã nói rõ rồi, con tự mình nghĩ đi.



Mẹ Từ Mẫn cũng không dài dòng, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng ngủ, vừa đẩy cửa, đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó.



- Đúng rồi, khi mẹ thu dọn phòng con có thấy dưới gầm giường có một xấp ảnh chụp, những vật đó tự mình con thu dọn đi, có hình gì nên ném thì ném, nên quên thì quên đi con!



Mẹ Từ Mẫn nói xong thì khép lại cửa phòng.



Từ Mẫn sửng sốt, nghĩ một lát mới nhớ ra những thứ kia hẳn là lúc ly hôn với chồng cũ vì không muốn tiếp tục hồi ức nên nhét xuống dưới gầm giường. Ly hôn đã hơn ba năm, người đàn ông kia cũng không điện thoại, cũng không lộ mặt, thậm chí cả con gái cũng không đến thăm một lần, Từ Mẫn đã sớm tuyệt vọng với người đàn ông này.



Từ dưới gầm giường lôi ra một chiếc hộp, Từ Mẫn ngồi trên giường lật từng tờ ra xem. Có rất nhiều hình, hơn nữa phần lớn đều là hình chụp chung với người chồng cũ. Nhìn vẻ mặt mang theo nụ cười hạnh phúc cùng mình và người đàn ông ôm chặt nàng, Từ Mẫn không nhịn được cảm thấy mũi chua xót, những lời thề non hẹn biển đến chết không thay đổi, đều hóa thành mây khói. Mới vừa ly hôn, Từ Mẫn nhìn thấy những vật này cũng có khóc, có tức giận, nhưng bây giờ lấy ra xem đáy lòng chỉ còn lại bi ai, đối với người đàn ông từng vứt bỏ mình cũng không còn tức giận. Có, chẳng qua là sự hoài niệm. Thời gian là thuốc chữa vết thương tốt nhất, dù vết thương sâu sắc thế nào, cũng sẽ nhạt dần theo thời gian, dần dần biến mất không còn nhìn thấy.



Còn có một ít là hình ảnh chụp thời còn đi học ở trường cảnh sát, Từ Mẫn không khỏi thở dài một hơi. Khi đó nàng vẫn còn là thiếu nữ không buồn không lo, mỗi người đều thẳng tính, nên khóc thì khóc, nên cười thì cười, thích chính là thích, chán là chán, mà bây giờ mỗi người đều mang theo mặt nạ, cuộc sống dối trá, mỗi ngày đều đang diễn trò, toàn nói lời trái lương tâm, làm chuyện mình không muốn, còn mang theo nụ cười trên mặt.



Nhìn vào những tấm hình này, Từ Mẫn không khỏi nghĩ tới Dương Bội Gia đã chết. Khi đó quan hệ giữa Từ Mẫn và Dương Bội Gia thật thân mật, hai người được xem như bạn tốt. Nữ sinh xinh đẹp cười ngọt ngào trong hình bây giờ đã rời đi nhân thế, Từ Mẫn càng thêm cảm thấy nên làm gì đó cho nàng.



Trong đó có một tấm hình đưa tới sự chú ý của Từ Mẫn, đây là một tấm hình chụp lần tụ hội nào đó với bạn bè.



Trong hình, Dương Bội Gia cùng một người thanh niên ôm nhau thật chặt chẽ, cười thật rạng rỡ, mà người thanh niên kia chính là người đàn ông trong tấm hình vụ án mà Từ Mẫn không biết thân phận.



Từ Mẫn nhớ tới, người đàn ông này là bạn trai cũ của Dương Bội Gia, sau không biết vì chuyện gì hai người lại chia tay. Người đàn ông này Từ Mẫn chỉ gặp qua mấy lần, không trách được lúc nhìn chỉ cảm thấy quen mắt mà không thể nhớ ra.



Hai mắt Từ Mẫn tỏa sáng, không nghĩ tới vụ án lâm vào cục diện bế tắc lại có chuyển biến mới, nàng vội vàng gọi điện cho Minh Diệu.



- Tôi biết người đàn ông kia là ai!



Từ Mẫn không đè nén được hưng phấn trong giọng nói:



- Người đàn ông kia là bạn trai cũ của Dương Bội Gia, chính là người chia tay nàng nhiều năm trước.



- Vừa lúc!



Minh Diệu cười cười bên điện thoại:



- Tôi cũng mới biết ở đâu có thể tìm được người đàn ông kia.


U Minh Trinh Thám - Chương #92