Chương 5: Nữ thi kỳ hoặc (hạ)



Cung pháp y nhìn vào hình X quang mới đưa tới.



- Gãy rất nặng, một người ngã nhào tuyệt đối sẽ không đem cổ mình gãy thành như vậy, đây là do ngoại lực tạo thành.



- Thấy dấu vết phun tung tóe trên tường không?



Từ Mẫn từ trong hồ sơ lấy ra một tấm hình chụp tại hiện trường.



- Ân, là thứ này.



Minh Diệu cũng không muốn cho Từ Mẫn biết hắn đã từng nhìn thấy hình ảnh này ngay tại hiện trường, Từ Mẫn là một người rất thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, tuyệt đối sẽ làm theo kiểu giải quyết việc chung giam hắn 24h để cho hắn ghi nhớ thật lâu, sau này không nên tùy tiện xuất nhập hiện trường phát sinh vụ án.



- Đúng, chính là nơi này. Đồng nghiệp đã làm mẫu ngay tại hiện trường, với tầm cao của người chết, muốn từ nơi này cắt cổ tay thật sự vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ khi anh tự sát lại giơ cao cánh tay lên để cắt à?



- Tôi đi xem bản báo cáo kiểm nghiệm máu một chút.



Cung pháp y nhìn ra Minh Diệu có mấy lời muốn hỏi lại không thể hỏi, nên tìm lý do rời khỏi phòng đặt xác.



- Cho nên vụ án này không phải là tự sát, mà là hắn giết, đúng không?



Minh Diệu giúp Từ Mẫn nói ra



đáp án.



Từ Mẫn đưa ánh mắt giống như ý tứ muốn nói là hắn nói nhảm.



- Những gì tôi biết thì đã nói hết rồi, vậy anh cũng đem những gì anh biết nói ra đi.



Minh Diệu xòe tay ra.



- Thật ra chuyện gì tôi cũng không biết cho nên mới tới hỏi cô thôi.



Từ Mẫn nhìn Minh Diệu, bộ dáng tôi không tin anh.



- Vậy tại sao anh lại tới hỏi vụ án này?



- Trực giác, trực giác của đàn ông.



Minh Diệu bắt đầu giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo.



- Cút sang một bên, để cho tôi biết anh đã biết gì mà gạt tôi xem tôi làm sao thu thập anh.



Từ Mẫn có chút tức giận.



- A, đúng rồi, tiểu Quất khỏe không?



Tiểu Quất là con gái của Từ Mẫn, năm nay năm tuổi, rất khả ái, Từ Mẫn luôn bận rộn công việc nên không quan tâm được con bé, sau khi ly hôn liền đem con gái giao cho ông bà nội chiếu cố.



- Ngày hôm qua còn gọi điện thoại nói nhớ mẹ.



Từ Mẫn nói đến con gái, trong mắt tràn đầy ôn nhu.



- Có rảnh rỗi nên về chơi với con bé đi, công việc làm hoài không xong đâu.



Minh Diệu rất hài lòng vì mình kịp thời đổi sang đề tài khác, nếu còn tiếp tục nhắc tới vụ án nói không chừng sẽ làm cho Từ Mẫn nổi giận.



- Tôi đi đây, có phát hiện gì tôi sẽ điện thoại cho cô.



- Được rồi, nhớ đó, không cho anh tự mình điều tra.



Từ Mẫn rất không yên tâm với Minh Diệu, theo nàng xem, người thanh niên mà nàng xem như em trai ruột thịt này luôn thích làm chuyện mạo hiểm.



- Có việc nhất định phải cho chúng tôi biết, chúng tôi là chuyên nghiệp, hiểu không, anh bất quá chỉ là một thám tử tư mà thôi.



- Biết rồi, đại tỷ dài dòng.



Minh Diệu đẩy cửa ra, lại đột nhiên dừng bước.



- Chồng của cô gái này tình huống như thế nào?



- Có được chứng cớ vắng mặt tại hiện trường.



Từ Mẫn rất ghét loại đàn ông có tình nhân ngoài giá thú. Ngủ một đêm ở nhà người khác lại lừa gạt vợ mình nói là phải làm thêm giờ.



- Được rồi, tôi đi đây.



Minh Diệu đi ra khỏi cục cảnh sát.



Ánh mặt trời chiếu sáng lên người thật sự thoải mái, mặt trời mùa thu giống như tình yêu của người đàn ông bốn mươi tuổi, ấm áp mà không mãnh liệt. Minh Diệu duỗi lưng, đem cảm giác trầm úc bên trong phòng xác quét sạch.



- Tiểu Ngọc, cảm giác được chút gì không?



Minh Diệu vỗ vỗ chiếc ngẫn ngọc trong túi áo.



- Mùi vị rất nồng liệt, cô gái này bị người dùng hắc ma pháp giết chết, nhưng là loại cụ thể nào thì tôi cũng không xác định, dù sao tôi đối với mấy thứ này cũng không quen thuộc lắm.



Hoài Tố hiển nhiên đã lười tranh luận với Minh Diệu về việc hắn gọi sai tên của nàng.



- Hắc ma pháp sao? Kỳ quái, đây không phải là đồ của người ngoại quốc, làm sao có thể chạy tới quốc gia chúng ta đây?



Minh Diệu suy nghĩ thật lâu.



- Không có biện pháp, chỉ đành tìm nàng hỗ trợ thôi.



- A, anh muốn đi tìm người đàn bà biến thái kia sao, tôi không đi, tôi muốn trở về.



Hoài Tố nóng nảy, xem ra đối với việc Minh Diệu muốn đi tìm người hỗ trợ có ý kiến rất lớn.



- Làm ơn, tôi không muốn thấy nàng, mỗi lần thấy nàng là nàng cứ nhìn chằm chằm tôi, để cho tôi về phòng làm việc trước đã.



- Được rồi.



Thật ra Minh Diệu cũng rất nhức đầu đối với việc đi gặp người kia, nhưng không có biện pháp, ở trong thành thị này chỉ có nàng hiểu rõ về ma pháp quái vật phương tây mà thôi.



Ngồi lên xe taxi quay về phòng làm việc cất kỹ nhẫn ngọc, Minh Diệu lại đi tới tòa lầu Di Hòa nằm tại Trung Lộ Hong Kong.


U Minh Trinh Thám - Chương #9