Chương 72: Tiền bạc cùng tính mạng



Lý Tế Thâm ngồi bên trong văn phòng rộng rãi sáng ngời của mình, uống ly cà phê do thư ký xinh đẹp trẻ tuổi đưa tới. Từ trong văn phòng trên tầng hai mươi lăm nhìn xuống, những tòa lầu cao san sát giống như khu rừng rậm bằng bê tông cốt thép, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một cảm giác tự hào, nơi này ban đầu có một nửa do hắn nhận thầu xây dựng, mấy năm nay công việc kinh doanh xuôi gió xuôi nước làm cho hắn tích góp được đại lượng tài phú. Mà lần kinh nghiệm không tầm thường đó làm cho hắn càng tin tưởng có quỷ thần không chút nghi ngờ.



Cách đó không xa trên bàn thờ bày một pho tượng tài thần cung phụng, bên trong lư hương đầy ngập tro nhang cùng đồ cúng thật phong phú, đủ cho thấy lòng tôn kính cùng thành kính của hắn đối với tài thần, hắn rất tin, ngày đó nhất định là tài thần hiển linh.



Điện thoại trên bàn vang lên, truyền ra thanh âm của nữ thư ký trẻ tuổi khêu gợi:



- Lý tiên sinh, có một vị Phạm tiên sinh tìm ngài.



Lý Tế Thâm nhíu mày, từ ngày hắn phát đạt tới nay, luôn có một chút người không biết lai lịch chạy tới trèo quan hệ muốn hỏi tiền của hắn, những người này lúc hắn nghèo rớt mồng tơi chỉ hận không giẫm cho hắn thêm một cước mới chịu cam tâm, nhìn thấy hắn phát tài, lại muốn tới tìm chút lợi ích, làm gì có chuyện tốt như vậy.



- Nói tôi đang họp, không gặp bất cứ ai!



Lý Tế Thâm tự nhiên đem người họ Phạm kia xem như là những thân thích họ hàng xa muốn đến tìm chút tiền bạc, lúc nói chuyện với thư ký cũng có chút tức giận, tức giận thư ký không đủ cơ trí.



Cúp điện thoại còn chưa được bao lâu, thư ký lại gọi điện thoại tới lần nữa, điều này làm Lý Tế Thâm rất tức giận:



- Tôi đã nói không gặp ai hết!



- Dạ…thật xin lỗi Lý tiên sinh!



Thư ký có chút sợ hãi, cũng có chút làm khó:



- Vị Phạm tiên sinh này nói là anh trai của vợ cũ ngài, tìm ngài có chuyện trọng yếu về vợ cũ của ngài, muốn cùng ngài hàn huyên một chút.



Vợ cũ của Lý Tế Thâm tên Phạm Phương Phương, khi hắn nghèo rớt mồng tơi chưa từng bỏ rơi hắn, hơi có chút mùi vị cùng nhau đồng cam cộng khổ. Nhưng khi hắn bắt đầu đổi vận, hai người lại thường xuyên có tranh chấp, gây cãi, mà hắn cũng cảm giác càng ngày càng không hợp nhau, cuối cùng hai người quyết định ly hôn. Lúc Phạm Phương Phương ly hôn cũng không lấy bất cứ thứ gì, chỉ muốn lấy căn nhà cũ khi hai người còn nghèo khổ vay tiền mua lại cùng một ít quần áo của mình, không hề lấy một phân tiền của Lý Tế Thâm, về sau cũng chưa từng hỏi tiền của hắn một lần nào.



Trong nháy mắt ký giấy ly hôn, ánh mắt mang theo nước mắt của Phạm Phương Phương làm hắn không cách nào quên được, còn có vẻ đồng tình cùng bi ai trong ánh mắt nàng làm cho hắn xem không hiểu, cũng nghĩ không thông.



- Để cho hắn vào đi!



Lý Tế Thâm thở dài một hơi, đối với vợ cũ hắn luôn cảm giác thiếu nàng rất nhiều rất nhiều, chỉ mong nàng hỏi tiền của hắn cũng tốt, yêu cầu làm gì cũng được, hắn cũng sẽ cảm giác trong lòng thoải mái hơn một chút, nhưng vợ cũ của hắn chưa từng mở miệng, hắn luôn có cảm giác thua thiệt nàng, vì thế trong lòng hắn nàng vẫn luôn là tâm sự khó giải của hắn.



Có lẽ rốt cục mình có thể làm chút gì đó bồi đắp lại rồi – Trong lòng Lý Tế Thâm thầm nghĩ.



Cánh cửa phòng làm việc xa hoa nhẹ nhàng đẩy ra, một người đàn ông trung niên mà Lý Tế Thâm chưa từng gặp mặt đi vào, âu phục màu đen, mang kính mát, chỉ nhìn quần áo cũng đã thấy phong độ mười phần, nhưng râu mép cùng vẻ mặt lại không có vẻ gì thân sĩ, lại làm cho hắn có vẻ chẳng giống ai. Lý Tế Thâm nhíu mày, hắn chưa từng nghe vợ cũ của hắn nói qua có một người anh trai giống như thế tồn tại.



- Mời ngồi!



Lý Tế Thâm khách khí ý mời người kia ngồi xuống. Ở trong thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, hắn cũng đã gặp không ít người, Lý Tế Thâm cảm thấy người trước mắt nhất định không phải là người có thân phận gì lớn, một thân quần áo cùng đạo cụ chỉ sợ là vì gặp hắn mới đặc biệt lấy ra sử dụng tạm thời, bình thường rất ít ăn mặc chính thức như thế, nếu không sẽ không cho người ta cảm giác chẳng giống ai. Lý Tế Thâm cũng không biểu hiện ra ý nghĩ này, nếu đã tự nhận là anh trai của vợ cũ, như vậy xem như nể mặt nàng, hắn cũng không biểu hiện quá mức thất lễ.



Người đàn ông không xem ai ra gì ngồi xuống gác lên hai chân, hơn nữa còn châm điếu thuốc, bắt đầu không chút cố kỵ đánh giá chung quanh.



- Không tệ lắm, lại có được phòng làm việc xa hoa như vậy, phía ngoài còn có nữ thư ký trẻ tuổi xinh đẹp, xem ra ông thật rất có tiền!



Người đàn ông lỗ mãng huýt sáo một tiếng, bắt đầu mỉa mai châm chọc.



- Là Phương Phương bảo anh tới tìm tôi hay sao?



Lý Tế Thâm dằn nén sự khó chịu trong lòng xuống, động tác cùng giọng nói của người trước mắt cực kỳ giống như tên lưu manh ngoài đường. Hắn thật sự không muốn tiếp xúc với loại người này, mở miệng gọn gàng dứt khoát hỏi:



- Có phải Phương Phương gặp được phiền toái gì hay không?



- Phương Phương?



Người đàn ông sửng sốt:



- A, đúng là Phương Phương.



Người đàn ông gõ đầu của mình:



- Nhìn xem đầu óc của tôi, còn chưa kịp tự giới thiệu mình. Tôi tên là Phạm Đồng, là anh họ xa của Phạm Phương Phương.



Phạm Đồng đưa tay với Lý Tế Thâm.



Lý Tế Thâm cau mày, thoáng chần chờ một chút, vẫn vươn tay ra bắt tay Phạm Đồng. Bàn tay hai người vừa tiếp xúc, Lý Tế Thâm liền cảm giác tay mình giống như bị gọng kìm sắt nung đỏ siết chặt, có chút đau đớn, hắn đang muốn tránh thoát nhưng vẫn không thành công.



Phạm Đồng nhìn thấy trên mặt Lý Tế Thâm lộ ra vẻ thống khổ, khẽ mỉm cười, buông tay ra:



- Thật ngại quá, người thô kệch, đã quen tay.



Chỉ là một lần bắt tay đơn giản, trong lòng Phạm Đồng liền có chút nhận ra, Lý Tế Thâm trước mắt tuyệt đối có chút không giống người bình thường. Vừa rồi khi vừa nắm tay, Phạm Đồng vận dụng chút tiểu kỹ xảo ở trên tay, nếu là người bình thường nhiều lắm chỉ cảm giác tay mình hơi bị siết chặt nhưng sẽ không quá để ý, nhưng Lý Tế Thâm rõ ràng lại lộ ra vẻ mặt đau đớn, như vậy đã nói rõ trong thân thể của hắn nhất định đã có thứ gì đó, không giống như người bình thường. Mặc dù Phạm Đồng vẫn không thể xác định đó là vật gì, nhưng hắn tin tưởng nhất định sẽ tra ra được.



- Có lời gì nói thẳng đi, chỉ cần tôi có thể giúp được.



Lý Tế Thâm thu tay lại, để dưới bàn che khuất tầm mắt Phạm Đồng, nhu nhu bàn tay bị nắm đau đớn.



- Chỉ cần là chuyện của Phương Phương, tôi nhất định sẽ làm hết sức.



Lý Tế Thâm tăng thêm một câu phía sau, vì muốn phá hỏng ý đồ của những thân thích chỉ có mục đích chạy tới hỏi tiền.



- A, em họ của tôi sao, gần đây gặp phải chút phiền toái, chỉ là phiền toái rất nhỏ thôi, không phải rất lớn.



Phạm Đồng vừa hút thuốc, vừa chậm rãi nói:



- Cho nên cần một chút trợ giúp, mà nàng lại không muốn gặp ông, như vậy phải nhờ anh họ như tôi ra mặt vậy.



- Rốt cục là phiền toái gì, có phải vấn đề tiền bạc hay không, có lời gì xin nói thẳng, đừng nên quanh co lòng vòng nữa.



Lòng kiên nhẫn của Lý Tế Thâm sắp bị người đàn ông dáng vẻ lưu manh không ngừng thừa nước đục thả câu trước mắt xóa tan sạch sẽ, trong giọng nói tự nhiên mang theo một chút tức giận.



- A a, đừng nên tức giận nha!



Thái độ không nhanh không chậm của Phạm Đồng rất dễ làm cho người ta nổi giận:



- Tự nhiên không phải là vấn đề về tiền rồi.



- Rốt cục là vấn đề gì!



Lý Tế Thâm áp chế không nổi căm tức trong lòng, vỗ bàn đứng lên:



- Đừng nên quanh co nữa, có chuyện gì nói nhanh một chút, nếu không xin mời anh ra ngoài!



- Em họ của tôi đã bị bệnh nan y.



Vẻ mặt Phạm Đồng trở nên thật nghiêm túc:



- Là loại bệnh nan y mà y học giới hiện tại không cách



nào chữa khỏi!



- Phương Phương…nàng bị bệnh nan y…



Vẻ mặt Lý Tế Thâm kinh ngạc:



- Tại sao vậy, chuyện xảy ra khi nào? Tại sao tôi không hề hay biết tin tức?



- Chỉ mới kiểm tra ra được gần đây thôi.



Phạm Đồng thở dài một hơi, dụi tắt tàn thuốc:



- Ông dĩ nhiên không biết, kể từ ngày ông ly hôn với nàng, em họ của tôi đã quyết định sẽ không còn bất kỳ liên quan gì với ông nữa.



Lý Tế Thâm vô lực ngồi trở xuống ghế, có chút bất đắc dĩ. Đối với oán hận của vợ cũ, hắn không lời nào để nói. Nhưng có thể cùng nghèo khổ mà không thể cùng giàu sang, đây thật sự là nỗi tiếc nuối trong lòng hắn. Đối với vợ trước, mặc dù đã không có bất kỳ tình yêu, nhưng lòng áy náy vẫn không cách nào tránh khỏi.



- Tôi…tôi có thể làm gì?



Vẻ mặt Lý Tế Thâm áy náy:



- Đúng rồi, tôi tìm người đem nàng chuyển qua bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ giỏi nhất, quốc nội không được thì ra nước ngoài đi, tiền thuốc thang không cần lo lắng, một mình tôi lo hết.



Phạm Đồng lắc đầu:



- Bệnh này không phải là tiền có thể trị, bác sĩ đã xác định, em họ tôi không còn bất cứ hi vọng nào rồi.



- Như vậy tôi phải làm sao bây giờ…



Lý Tế Thâm nghe được điều duy nhất mà hắn có chính là tài phú cũng không thể sử dụng, cảm giác vô lực lại phát ra từ trong lòng.



Trầm mặc một hồi, Lý Tế Thâm đột nhiên kịp phản ứng, nếu chỉ đơn thuần tới báo cho hắn biết một tiếng, người đàn ông này vốn không cần đích thân tìm tới hắn. Có lẽ muốn lừa gạt ít tiền về đi – Lý Tế Thâm vừa nghĩ tới đây, liền khởi lên tinh thần, nhìn người đàn ông hỏi:



- Như vậy mục đích lần này anh tới là gì?



Phạm Đồng trầm ngâm một lúc, tựa hồ đang suy nghĩ làm sao mở miệng.



- Năm đó ông chỉ là một thầu khoán nghèo rớt mồng tơi mà thôi, nhưng năm năm trước ông tựa hồ gặp phải vận khí, làm gì cũng xuôi gió xuôi nước.



Phạm Đồng dừng một chút, thò đầu tới gần nhỏ giọng nói:



- Năm đó em họ tôi đã hoài nghi ông đã làm ra chuyện gì không nên, cho nên mới nhận được hết thảy những gì ông có hiện tại. Nói thí dụ như…chiêu quỷ vận tài gì đó…



- Rốt cục anh muốn hỏi cái gì?



Nghe được lời nói của Phạm Đồng, trong lòng Lý Tế Thâm thầm giật mình, đối với người đàn ông vừa suy đoán đã trúng này càng thêm đề phòng.



Thấy Lý Tế Thâm không phủ nhận cũng không xác nhận, Phạm Đồng cảm giác mình đã cách đáp án không xa:



- Nếu bệnh của em họ tôi nhân lực đã không còn cách nào, cho nên tôi liền nghĩ, có thể dùng lực lượng quỷ thần hay không…



- Không được!



Lý Tế Thâm không đợi Phạm Đồng nói xong liền cắt đứt lời của hắn.



- Tại sao?



Đối với lời phủ quyết của Lý Tế Thâm, Phạm Đồng có chút kỳ quái:



- Em họ của tôi chỉ bất quá muốn hỏi thăm phương pháp năm đó ông sử dụng để trị liệu bệnh của mình mà thôi, ông cũng đâu có bị tổn thất gì.



- Tôi không thể nói…



Lý Tế Thâm không khỏi lâm vào mâu thuẫn thật sâu. Trong lòng hắn biết chuyện này không thể nói ra, nếu như nói ra ngoài, hết thảy những gì hắn đang có sẽ hóa thành một giấc mộng xuân, không còn tồn tại, đó là lời năm xưa sứ giả tài thần chính miệng nói ra, nếu như hắn đem chuyện này nói cho người thứ ba nghe, như vậy hắn sẽ bị mất đi tất cả. Lý Tế Thâm đã mất đi hết thảy, nếu như hắn mất luôn tiền bạc hắn có trong tay, như vậy hắn sẽ hoàn toàn biến thành hai bàn tay trắng. Cuộc sống thống khổ nghèo rớt mồng tơi đã khắc sâu trong lòng của hắn, khiến cho hắn không khỏi phải nắm chặt kim tiền đang có trong tay. Chọn lựa giữa mất hết tiền bạc cùng mất đi tính mạng của người vợ trước, tham niệm của hắn đã thắng được lòng áy náy của hắn, hắn lựa chọn lòng tham.



- Thật xin lỗi, ngoại trừ điều này chuyện gì tôi cũng có thể đáp ứng.



Lý Tế Thâm suy nghĩ một lúc, lấy ra chi phiếu bên trong ngăn kéo, kéo xuống một tờ đưa cho Phạm Đồng:



- Dùng số tiền này mang nàng đi khám bác sĩ giỏi, hoặc để cho nàng có cuộc sống vui vẻ hơn một chút trong đoạn đường cuối cùng.



Nhìn một dãy số trong chi phiếu, Phạm Đồng không khỏi nhíu mày, huýt sáo một tiếng:



- Ông tình nguyện lấy ra một số tiền lớn như vậy cũng không nguyện ý đem phương pháp nói ra để cứu tính mạng vợ cũ của mình sao? Chẳng lẽ ông thật cho rằng tiền còn quan trọng hơn cả tính mạng của vợ mình?



- Thật xin lỗi!



Lý Tế Thâm cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt cười nhạo của Phạm Đồng:



- Tôi chỉ đủ khả năng làm được như vậy, mời rời đi đi.



- Tôi không cần tiền của ông!



Phạm Đồng khinh thường đem chi phiếu xếp thành một chiếc máy bay giấy, ném ra ngoài:



- Ông đã không muốn đem phương pháp nói ra, tôi cũng không miễn cưỡng, tôi chỉ cần ông làm một chuyện.



- Chuyện gì?



Lý Tế Thâm nghe được Phạm Đồng không tiếp tục ép hỏi chuyện kia, ngẩng đầu lên:



- Ngoại trừ sự kiện kia, chuyện gì tôi đều có thể làm.



- Đi theo tôi, tôi muốn ông đi gặp mặt em họ tôi lần cuối cùng.



Phạm Đồng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lý Tế Thâm:



- Tôi nghĩ đây là nguyện vọng cuối cùng trước khi nàng rời đi nhân thế.



Lý Tế Thâm suy nghĩ một chút, cầm lên điện thoại:



- Hủy bỏ toàn bộ cuộc hẹn chiều nay, tôi có việc gấp muốn đi ra ngoài.



Cầm lấy áo ngoài, Lý Tế Thâm cùng Phạm Đồng đi ra khỏi phòng làm việc, Phạm Đồng đi theo sau lưng Lý Tế Thâm, nhìn bóng người tràn đầy mùi vị kim tiền trước mắt, lạnh lùng cười cười.


U Minh Trinh Thám - Chương #83