Chương 69: Tụ hội



Theo Từ Mẫn giới thiệu, Minh Diệu mang theo nụ cười bắt tay những người bạn học của Từ Mẫn. Cử chỉ tiêu sái, nói năng nho nhã, điều này không khỏi làm Từ Mẫn trợn mắt, vốn trước khi đến nàng đã chuẩn bị xong tâm lý giải thích với bạn bè vì sao Minh Diệu không thích nói chuyện, nhưng thật không nghĩ tới biểu hiện của Minh Diệu lại vượt ngoài sự dự liệu của nàng thật lớn.



Đối với người đàn ông mà nàng vẫn luôn xem như chưa trưởng thành này, bây giờ Từ Mẫn thật cảm giác có chút xem không hiểu hắn, bình thường lôi thôi lếch thếch, nhưng có thể sửa sang lại hình dáng bên ngoài, thay đổi tạo hình để đền bù vào. Nhưng bây giờ trên người Minh Diệu biểu hiện ra phong độ cũng phải cần có thời gian dài hun đúc lắng đọng.



Minh Diệu phát giác ánh mắt Từ Mẫn nhìn chằm chằm hắn đến sững sờ, hỏi:



- Sao vậy? Có vấn đề gì? Sai chỗ nào sao?



Từ Mẫn lắc đầu:



- Không phải là sai lầm, mà là quả thật tốt quá, nếu không phải ngày đó tôi cùng cậu đi mua quần áo cùng cắt tóc sửa sang, tôi thậm chí đang hoài nghi cậu có phải là đồ giả mạo hay không. Chẳng lẽ một người sau khi thay đổi quần áo, nội hàm cũng sẽ gia tăng hay sao?



Nghe xong lời nói của Từ Mẫn, Minh Diệu chỉ cười không đáp.



Ngoại trừ công việc hiện tại, chính là đàm luận cuộc sống, phụng bồi một ít tiêu điểm đàm luận ngẫu nhiên, Minh Diệu tìm cái cớ đi lên sân thượng châm điếu thuốc hút.



Nhìn vào những nam nữ tham gia tụ hội, Minh Diệu cảm giác mình tựa hồ đưa thân vào trong buổi dạ vũ hóa trang, không riêng gì chính hắn, tất cả mọi người đang tham gia tụ hội đều mang theo mặt nạ. Sau lưng những khuôn mặt hòa ái dễ gần, có lẽ trong lòng còn đang oán thầm, làm bộ khiêm tốn trước lời thổi phồng của người khác, lại ỡm ờ tiếp nhận, đây đều là những kỹ xảo thường dùng. Có chút bực mình, Minh Diệu hít sâu một hơi không khí lạnh băng, cảm giác không khí như vậy mới là chân thực.



Buổi liên hoan bắt đầu, Từ Mẫn lại cảm thấy lo lắng không biết Minh Diệu có bêu xấu hay không. Không vì điều gì khác, đơn giản bữa tối lại dùng cơm tây, điều này làm Từ Mẫn thật không thích ứng. Dù nàng cũng chưa từng dùng qua mấy lần, ngay cả dao nĩa có dùng tay cũng không cách sử dụng, huống chi là bộ dạng cà lơ phất phơ của Minh Diệu.



- Là người Trung Quốc lại ăn cơm tây làm gì chứ!



Từ Mẫn nhỏ giọng lẩm bẩm, không cầm lên dao nĩa, cũng không phải nàng không đói bụng, nhưng nàng không muốn gây ra chê cười trước mặt những người bạn học ngày trước. Nếu bàn về công việc thành tích, ngoại trừ Dương Bội Gia thì tới nàng, nhưng chính bởi vì như thế, nàng cơ hồ không có thời gian riêng tư để đi hưởng thụ chút sinh hoạt nhân sinh thường ngày.



- Nhìn tôi đây, làm theo tôi!



Thấy Từ Mẫn ngồi bên cạnh không nhúc nhích, Minh Diệu đoán ra đại khái, nhỏ giọng nói.



Nghe được lời nói của Minh Diệu, Từ Mẫn ngẩng đầu nhìn Minh Diệu, thì ra đêm nay chuyện khiến cho nàng có thể mở rộng tầm mắt cũng không ít, Từ Mẫn thật sự có chút hoài nghi người trước mắt có phải đã giả mạo Minh Diệu hay không.



Động tác ưu nhã mà thành thạo của Minh Diệu không riêng gì là Từ Mẫn, mà còn hấp dẫn ánh mắt của những người khác. Điều này không còn là động tác đơn thuần để điền đầy bụng, cơ hồ đã trở thành một loại nghệ thuật.



- Cậu…thường xuyên ăn thứ đồ này sao?



Từ Mẫn ở một bên nhỏ giọng hỏi.



- Đùa sao, sao được ăn chứ?



Minh Diệu nhíu mày:



- Bữa ăn này đủ cho tôi ra ngoài ăn cơm một tuần lễ.



- Vậy tại sao…



Minh Diệu cười thần bí:



- Có một số việc chỉ là nhìn hoàn cảnh thôi.



Ăn uống no đủ, tới thời gian nói chuyện phiếm, đặc biệt là những người phụ nữ, líu ríu nói mãi không xong, mấy người đàn ông cũng gia nhập vào, tràng diện thật náo nhiệt.



Minh Diệu cảm giác có chút không thú vị, liền đứng dậy đi dạo chung quanh.



Ngôi nhà của Dương Bội Gia xác thực rất lớn, nghe nói là do cha mẹ của nàng để lại cho nàng. Trên một vách tường phòng khách treo thật nhiều hình, cũng không thiếu đủ loại văn bằng, Minh Diệu thật hứng thú chậm rãi đi qua quan sát.



Đánh giá đủ loại huy chương treo trên tường, Minh Diệu không khỏi cảm thán, thì ra Dương Bội Gia thật đúng là có chút bản lĩnh thật sự, có nhiều thứ không phải chỉ dựa vào việc vuốt đuôi cấp trên hay vóc người gương mặt là có thể lấy được.



- Đây là thành tích vài năm nay của tôi!



Dương Bội Gia đi tới:



- Nhìn những thứ này tôi mới có thể xác định mấy năm qua tôi không hề nằm mơ.



- Những vật này đúng là chân tài thực học!



Minh Diệu nhỏ giọng huýt sáo, cũng không lộ ra vẻ mất lịch sự:



- Nhìn không ra cô gái xinh đẹp như cô lại có thể từ tầng dưới chót đánh lên từng bước!



Dương Bội Gia cười cười:



- Năm đó ở trong trường cảnh sát, thành tích của tôi không tính là kém cỏi nhất, nhưng không tốt lắm, cơ hồ mọi người đều không tin tưởng tôi, bao gồm huấn luyện viên, bạn học, cha mẹ, bạn bè, thậm chí có lúc chính mình cũng cảm thấy cả đời này mình chỉ có thể đánh máy trong văn phòng hay pha trà pha cà phê cho lãnh đạo…Nhưng thật sự không hề nghĩ đến, tôi lại đột nhiên giống như đi đại vận, mỗi khi có vụ án lớn, cũng sẽ cho tôi tham gia, hơn nữa còn hết sức đúng dịp để cho tôi phát hiện chút ít điều mấu chốt. Thật ra nếu nói rõ ràng, tôi có thể ngồi vào vị trí bây giờ, chỉ có thể nói vận khí của tôi thật sự là quá tốt.



- Có nhiều thứ cũng không phải có vận khí thì có thể lấy được!



Minh Diệu lắc đầu:



- Chỉ có thể nói đây là vật của cô, tự nhiên cô sẽ nhận được, nếu không phải vật của cô, dù cầm trong tay cũng sẽ bay đi.



- Đây là tôi nên được sao?



Dương Bội Gia nhỏ giọng lẩm bẩm, Minh Diệu không nghe thấy được.



- Cái gì?



- Không có gì!



Dương Bội Gia lắc đầu:



- Từ Mẫn là người có thành tích tốt nhất năm đó, cũng là người chăm chỉ nhất, nàng có thành tích bây giờ mới đúng là tài năng thật sự.



Minh Diệu cũng không tiếp lời, trong giọng nói của Dương Bội Gia có chút hâm mộ, điều này làm cho Minh Diệu có chút không giải thích được. Nàng đã làm được chuyện mà cả Từ Mẫn cũng không làm được, còn có điều gì đáng để cho nàng phải hâm mộ?



- Bội Gia!



Bạn học ở xa xa nhìn Dương Bội Gia vẫy vẫy tay:



- Mau tới đây, các nàng nói tìm người mai mối cho cô đây!



- Xin lỗi không tiếp được, mời tùy ý!



Dương Bội Gia nhìn Minh Diệu cười xin lỗi, bước nhanh đi tới.



Trên tường có một bức ảnh hẳn là chụp lúc tốt nghiệp của nhóm bạn Từ Mẫn hấp dẫn ánh mắt Minh Diệu, hắn không uổng sức lực tìm được Từ Mẫn năm xưa còn mang theo khí tức ngây thơ thiếu nữ, mà Từ Mẫn hiện tại đã vô cùng thành thục.



- Ân, xem ra bộ ngực năm đó của Từ Mẫn cũng đã là lớn nhất!



Minh Diệu so sánh một chút, gật đầu.



- Nhìn gì đó?



Từ Mẫn thấy một mình Minh Diệu đứng đó xem hình, liền đi tới.



- Đi về hỏi bác gái một chút, xem thử bà ấy mỗi ngày đã cho chị ăn thứ gì mà nuôi lớn chị!



Minh Diệu làm ra vẻ lạ lẫm nói.



- Tại sao?



Từ Mẫn có chút kỳ quái.



- Tôi nghĩ hẳn nên đổi sách nấu ăn cho Tiểu Manh thôi.



Hai người đi tới sân thượng, Minh Diệu châm một điếu thuốc. Từ Mẫn cũng lộ ra chút mệt mỏi, không nghĩ tới buổi tụ hội với bạn học thuở xưa hẳn phải thật ấm áp trong bất tri bất giác lại biến thành đại hội đeo mặt nạ ganh đua so sánh, mà Từ Mẫn vốn có chút thẳng tính không quá thích ứng những thứ này.



- Thành thật nói đi, cậu còn có bao nhiêu chuyện gạt tôi?



Từ Mẫn nhìn lên bầu trời đầy ánh sao, đột nhiên hỏi một câu.



- Gạt chị? Chuyện gì?



- Cậu cứ nói đi?



Từ Mẫn thấy không ai chú ý, níu lấy lỗ tai Minh Diệu:



- Những động tác kia của cậu, nói năng, còn có phương pháp ăn cơm tây, cũng là học được hay sao?



- Nhẹ chút nhẹ chút, đau!



Minh Diệu tránh khỏi ma chưởng của Từ Mẫn:



- Trên ti vi thôi, trên ti vi thường biểu diễn, nhìn nhiều sẽ có lợi cho chị đó.



- Cậu cứ tiếp tục lừa gạt đi!



Từ Mẫn hiển nhiên không tin lời của Minh Diệu.



Nhìn những nam nam nữ nữ đang đàm luận vui vẻ bên trong phòng, Minh Diệu cảm giác mình có chút không thích hợp, hoặc là nói, hắn và những người này không phải cùng một đường.



Mấy người phụ nữ đang vây quanh Dương Bội Gia, hẳn đang giới thiệu bạn trai cho nàng.



- Dương Bội Gia vì sao tới giờ này vẫn chưa có bạn trai?



Minh Diệu hỏi Từ Mẫn.



- Tại sao? Cậu có ý nghĩ rồi sao?



Từ Mẫn nghiêng đầu nhìn Minh Diệu:



- Tôi có thể suy nghĩ để giới thiệu cho cậu thế nào?



- Không cần!



Minh Diệu lắc đầu:



- Chức vị của lão bà nếu cao hơn lão công, sẽ dễ dàng sinh ra mặc cảm tự ti.



Từ Mẫn nhìn vẻ mặt của Minh Diệu, che miệng nở nụ cười.



- Lúc ấy khi còn ở trong trường cảnh sát, người theo đuổi nàng cũng không ít, hơn nữa cũng có nghe nói qua nàng quen một bạn trai, thậm chí đã đến mức sắp cưới, nhưng về sau lại không biết vì sao hai người chia tay, nghe nói còn do Bội Gia chủ động yêu cầu, về sau khi nàng đi lên cương vị, cũng có không ít thanh niên tương lai hứa hẹn theo đuổi nàng, đáng tiếc nàng không tiếp nhận ai.



Từ Mẫn nói tới đây, lại nghĩ đến người chồng đã ly hôn, không khỏi cảm thán:



- Công việc này của chúng tôi, muốn tìm một người đàn ông biết bao dung thật khó khăn vô cùng.



- Yên tâm đi, chị sẽ còn gả ra ngoài được thôi.



Minh Diệu an ủi Từ Mẫn:



- Điều kiện của chị không tệ, chắc chắn sẽ có người biết nhìn, nói không chừng có thể làm bà lớn.



- Tiểu tử, cậu biến đổi cách nói muốn cho tôi làm vợ bé người ta sao?



Từ Mẫn níu lấy lỗ tai Minh Diệu.



- Đau đau đau đau…



Minh Diệu bịt lỗ tai, lại không dám lớn tiếng la lên:



- Tôi sai lầm rồi sai lầm rồi, nếu thật sự không ai muốn không phải còn có tôi sao?



Từ Mẫn đột nhiên sửng sốt, Minh Diệu nhân cơ hội trốn thoát tay nàng.



- Wow, đau chết tôi rồi, chị làm cảnh sát chứ không phải làm đồ tể a!



- Lời đã nói phải nhớ giữ đó!



Từ Mẫn cúi đầu, bước nhanh vào phòng.



- Nhớ giữ? Nhớ giữ cái gì?



Minh Diệu đứng một mình xoa xoa lỗ tai sững sờ tại chỗ.



Có lẽ thật sự không chịu được các bạn học cuồng oanh loạn tạc, Dương Bội Gia mượn cớ đi vệ sinh trốn vào phòng không thấy đi ra.



Minh Diệu duỗi lưng mệt mỏi, nhìn đồng hồ, đã 12h đêm, là lúc nên trở về. Minh Diệu châm một điếu thuốc, dự định hút xong sẽ lôi kéo Từ Mẫn về nhà.



Một hương thơm ngát bức người bay vào trong mũi Minh Diệu, mặc dù không nồng đậm nhưng lại làm người ta có cảm giác thấu triệt nội tâm, chẳng qua hương thơm kia mang theo khí tức huyết tinh làm Minh Diệu không khỏi nhíu mày.



Trong lúc Minh Diệu còn đang suy tư, Từ Mẫn từ trong phòng đi ra:



- Đã muộn rồi, chúng ta về đi thôi.



- Chị có ngửi được hương thơm hay không?



Minh Diệu cau mày hỏi.



- Ngửi được.



Từ Mẫn gật đầu:



- Tựa hồ là hương thơm hoa quỳnh, rất dễ chịu.



Minh Diệu còn định mở miệng hỏi thêm, bên trong nhà lại truyền đến tiếng thét chói tai của nữ nhân, thanh âm bén nhọn gần như có thể chấn vỡ thủy tinh.



- Chuyện gì?



Minh Diệu bước nhanh vào phòng, hỏi người phụ nữ vẻ mặt kinh hoảng đang chạy ra khỏi phòng vệ sinh.



- Bội Gia…Bội Gia…



Người phụ nữ bởi vì hoảng sợ cùng sợ hãi, nói chuyện cũng đã lắp bắp:



- Bội Gia chết rồi…


U Minh Trinh Thám - Chương #80