Chương 394 (b): Bùng nổ.



- Trên thế giới này không có bất cứ vật gì có thể chân chính giấu diếm được đôi mắt của tôi!



Minh Diệu cười cười chỉ vào đôi mắt của mình:



- Cho dù là chân thần cũng không ngoại lệ!



Bên trong thế giới chỉ có trắng và đen, đoàn hào quang hình người màu lam chẳng khác gì ngọn lửa trong đêm tối vô cùng chói mắt, làm cho Minh Diệu không muốn nhìn cũng phải nhìn thấy.



- Ngươi...không thể tha thứ...



Gabriel giãy dụa bò lên khỏi mặt đất, sau đó vỗ cánh bay lên không trung:



- Dám đối với người hầu của thần bất kính chính là bất kính đối với thần, tội lỗi của ngươi cho dù tan xương nát thịt cũng không thể tha thứ!



- Vậy thì không cần tha thứ!



Minh Diệu ngáp dài một hơi, hướng hư không vẫy vẫy tay nói:



- Nhanh lên đi, ta đang đuổi thời gian!



- Ngươi...



Gabriel quanh quẩn trên không trung hai vòng, chăm chú quan sát biểu tình cùng ánh mắt của nam nhân đứng bên dưới. Hắn hoàn toàn không biết vì sao Minh Diệu lại phát hiện ra được vị trí của mình, theo hắn xem ra, Minh Diệu dùng thính giác để phân biệt vị trí của hắn, hoặc chỉ là nhờ vận khí mà suy đoán ra được. Hắn cẩn thận điều chỉnh vị trí trên không trung vài lần, cố gắng không để cho đôi cánh mình khi phi hành phát ra thanh âm, cuối cùng dừng ngay đỉnh đầu Minh Diệu.



Lần này hắn cũng không tiếp tục thao thao bất tuyệt trước khi công kích, mà không nói một tiếng từ trên không trung đâm thẳng xuống.



- Đến vừa lúc!



Ngay trong nháy mắt thanh kiếm của Gabriel tới gần Minh Diệu chợt lui ra sau một bước, vừa lúc tránh thoát kiếm của hắn, sau đó nắm tay mạnh mẽ tung một quyền vào mặt phải của hắn, trực tiếp đánh văng hắn rơi xuống đất.



Lực đánh thật lớn khiến Gabriel trực tiếp ngã xuống ngay trước mặt Minh Diệu. Hắn cảm thấy thật sợ hãi, nếu như nói lần đầu tiên là vận khí hay trùng hợp, như vậy liên tục hai lần đã là không phải.



- Này...trong Thánh Kinh đã nói như thế nào nhỉ? Nếu như địch nhân đánh vào má trái của ngươi, vậy ngươi hãy đem luôn má phải cho hắn đánh!



Minh Diệu huy vũ nắm đấm của mình:



- Ngươi xem, ta rất phối hợp, ngươi hẳn nên cảm tạ ta!



- Tội...nhân...



Gabriel nằm dưới đất, hai quyền của Minh Diệu không nhẹ, hơn nữa đều đánh thẳng vào mặt, tiếng nói của hắn đã có chút hàm hồ.



- Ta ghét nhất là có người nói chuyện kiểu văn chương với ta!



Minh Diệu không đợi Gabirel đứng lên, lại một quyền trực tiếp oanh hắn chìm trên sàn nhà.



- Muốn hận, phải đi hận người đem ngươi chế tạo ra đi. Bình thường ta không đánh nữ nhân, nhưng đối với nhân yêu bất nam bất nữ thì ta không chút băn khoăn tí nào!



- Thu phục sao?



Mị bước nhanh tới bên người Minh Diệu, chứng kiến trong chiếc hố trên sàn nhà trống rỗng xuất hiện thật nhiều vết máu màu lam.



- Thu phục!



Minh Diệu lắc lắc cổ tay nói:



- Tiếp tục đi tới thôi, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian!



...



Trên người A Trạch đã tràn đầy vết máu, sớm không thể phân rõ là máu của địch nhân hay của chính mình hoặc là chiến hữu. Đối diện với đại quân La Sát vô cùng vô tận, hiện tại điều duy nhất ủng hộ nàng không bị ngã xuống chính là ý chí muốn sống.



Đội ngũ của bọn họ đã bị tách ra, những La Sát cao lớn ngăn chặn tầm mắt, cho dù muốn hội hợp với người khác cũng vô cùng khó khăn. La Sát rống to át cả tiếng hô hoán của chiến hữu, điều duy nhất a Trạch có thể làm chính là giết chết địch nhân bên người để giữ tròn tính mạng của chính mình.



- Kết thúc tại đây sao?



Cảm giác kiệt lực lan khắp toàn thân, đây chính là điềm báo linh lực đã khô kiệt. A Trạch lại vung lên băng kiếm chém La Sát trước mặt, nhưng thật không ngờ băng kiếm vừa cắt rớt được phân nửa đầu địch nhân cũng hóa thành từng điểm tinh quang tiêu tán bên trong không khí.



- Rống...



Một con La Sát nhấc lên thân thể đã vô lực phản kháng của A Trạch, giơ lên cao cao. Miệng rộng của nó tiếp cận với mặt của nàng gần sát bên cạnh, thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy rõ cả lỗ chân lông trên mặt nó.



- Ta sẽ chết hay sao?



Mí mắt A Trạch nặng nề không mở nổi:



- Hay là ta sẽ biến thành quái vật giống như Bạch Huyên đây? Có lẽ chết còn tốt hơn!



- Ha ha ha, buông tha cho chống cự sao?



Thanh âm Bạch Huyên vang lên bên tai a Trạch. Nàng cố sức mở mắt lại phát hiện tên La Sát cũng không trực tiếp xé nát mình lại đem nàng đưa tới trước mặt Bạch Huyên.



- Coi như từng là đồng học, để cho ta chết...



A Trạch suy yếu vô lực nói:



- Không để cho ta biến thành quái vật...làm ơn...



- Ngươi đang cầu ta sao? Ha ha ha ha, ngươi đang cầu ta!



Bạch Huyên ngửa mặt lên trời cười dài, trên mặt đắc ý nói không nên lời:



- Không nghĩ tới ngươi cũng có một ngày cầu xin ta. Ngạo mạn của ngươi đâu? Kiêu hãnh của ngươi đâu?



- Giết ta...



Thanh âm của A Trạch suy yếu cơ hồ không nghe thấy.



- Ha ha ha ha, A Trạch, A Trạch...



Bạch Huyên cười to thật chói tai:



- Thật buồn cười, gương mặt luôn cao cao tại thượng, ai cũng không để vào mắt, ai sẽ nghĩ tới ngươi lại rơi xuống kết cục này?



- Không, ta sẽ không để cho ngươi chết, cũng sẽ không biến ngươi thành quái vật. Ta muốn ngươi sống, biến thành đồ chơi của thủ hạ ta, cho ngươi nếm thử hương vị sống không bằng chết.



Bạch Huyên dùng tay nhấc lên cằm a Trạch:



- Đợi sau khi toàn bộ mọi người trên thế giới đều biến thành La Sát, cho toàn bộ nam nhân trong trường học đều nếm thử hương vị của ngươi, hương vị của một kẻ luôn mang theo bộ dáng cao cao tại thượng luôn tự cho là đúng!



A Trạch cúi đầu, đã sớm nói không ra lời, không biết đã hôn mê hay đã chết.



- A Trạch, A Trạch, cái tên thật buồn cười!



Bạch Huyên nắm tóc a Trạch, nâng mặt nàng ngẩng lên:



- Ngươi cho như vậy là xong sao? Cho mình một cái tên có thể làm cho không ai biết sao? Ta xem qua hồ sơ học tịch của ngươi, Mã Xuân Hoa. Thật buồn cười, cũng không biết cha mẹ ngươi đầu óc chứa đựng cái gì, lại còn có người đặt cho con mình cái tên khó nghe như vậy!



- Ngươi...tiếp tục kêu thêm một lần thử xem!



Ánh mắt A Trạch thoáng mở ra, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Bạch Huyên:



- Đây không phải tên mà ngươi có thể kêu ra!



- Mã Xuân Hoa, Mã Xuân Hoa, Mã Xuân Hoa!



Bạch Huyên cơ hồ là dùng thanh âm rít gào kêu lên:



- Ta vẫn kêu đó, thế nào, ta còn muốn xăm ba chữ kia lên trán của ngươi, làm cho mọi người đều biết tên của ngươi!



- Không thể tha thứ, không thể tha thứ!



Thân thể A Trạch run rẩy lên:



- Không ai có thể gọi ta như vậy, ta gọi là A Trạch!



- Ngươi chính là Mã Xuân Hoa, nơi này toàn bộ La Sát đều nghe được!



Bạch Huyên đắc ý cười ha hả.



- Chết...ngươi...



A Trạch cúi đầu, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi thật khó nghe.



- Ngươi nói cái gì?



Bạch Huyên tiến tới trước mặt A Trạch vảnh tai:



- Ta không nghe được...



- Ta nói chết dường như thật thích hợp với ngươi...



Hai mắt A Trạch trợn tròn, hung tợn nhìn chằm chằm mặt Bạch Huyên. Tên La Sát đang nắm lấy A Trạch bỗng nhiên phát ra tiếng gào thê thảm, hai tay nắm lấy A Trạch đã bị tước đoạn tận gốc.



A Trạch đánh ra một đạo phong nhận xuyên qua yết hầu nó, tiếng gào chợt dừng bặt. Mấy chục đạo cuồng lôi từ trên trời giáng xuống, đem những tên La Sát chung quanh đánh thành cháy sém. Trong tay nàng cầm một thanh băng kiếm sáng ngời, mũi kiếm chỉ thẳng vào mặt Bạch Huyên.


U Minh Trinh Thám - Chương #618