Chương 394 (a): Bùng nổ.



- Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, muốn thừa dịp nói chuyện giết chết ta, đúng không?



Bạch Huyên lập tức hiểu được ý đồ của a Trạch, liền lẻn vào trong đại quân La Sát.



- Ngươi không có cơ hội, ở trong này cùng đám người mà ngươi gọi là bằng hữu biến thành thực vật của bộ hạ ta đi!



Đối diện với đại quân La Sát vây quanh tràn tới, điều duy nhất mà tiểu đội Ada có thể làm chỉ là mở một con đường máu.



- Bắc Đẩu Thao Cân Tự Tại Cước!



Thiên Tướng tung một chân đá con La Sát thành mảnh nhỏ, lại tiếp tục hô to:



- Bắc Đẩu Thập Tự Trảm!



Lại xoay người dùng thủ đao chẻ một con La Sát thành hai đoạn.



- Bắc Đẩu Kích Trụy Chỉ!



Trong nháy mắt rơi xuống đất hắn dùng ngón tay cắm vào thân thể một con La Sát tới gần, thân thể La Sát lập tức mãnh liệt nổ tung.



- Đừng tiếp tục gọi tới gọi lui, đánh đàng hoàng một chút cho ta!



Alie dùng cánh dơi liên tục đâm chết bốn con La Sát, phẫn nộ hướng Thiên Tướng hô to:



- Tùy tiện đánh một quyền đá một cước lại hô một tên ngươi không cảm thấy mệt mỏi sao?



- Không mệt, nguyên tác chính là như vậy!



Thiên Tướng vung tay hung hăng vỗ vào mặt một con La Sát.



- Bắc Đẩu Hữu Tình Phá Nhan Quyền!



Băng kiếm trên tay A Trạch đã thu nhỏ như một thanh chủy thủ, cũng không phải nàng không muốn cố gắng, mà là linh lực đã hoàn toàn cạn kiệt.



- Bạch Huyên, ngươi đang ở đâu?



A Trạch dùng băng kiếm cắt rụng đầu một con La Sát:



- Bất kể như thế nào ta cũng phải giết ngươi trước tiên...



...



- Lại là một đại sảnh!



Sử dụng thanh kiếm cắt cửa kim loại, Minh Diệu nhìn vào bản đồ trên tay.



Cả đại sảnh bị huỳnh quang bên trên chiếu sáng rực rỡ, thậm chí có chút chói mắt. Mị nhíu mày, trường hợp này là thứ mà nàng ghét nhất, bị ánh sáng chiếu rọi không chút che giấu, ảnh tử có thể cho nàng dung thân cũng chỉ có Minh Diệu mà thôi.



- Xem ra không có ai, đi nhanh đi!



Mị nhìn quanh mọi nơi, bên trong đại sảnh không một bóng người, liền thúc giục Minh Diệu nói:



- Tôi chán ghét địa phương như vậy, đi nhanh lên!



- Chỉ sợ không dễ dàng như thế!



Nghe được Mị thúc giục, Minh Diệu vẫn không di chuyển bước chân:



- Tôi cảm giác được có một cỗ khí tức bên trong đại sảnh này.



- Có người?



Mị híp mắt lại nhìn chung quanh:



- Ở nơi nào?



- Ta vốn là đại thiên sứ Gabriel, chân lý chi tử, khải kỳ chi thiên sứ.



Thanh âm uy nghiêm vang lên bên trong đại sảnh trống trải, so sánh với Michael trước đó thanh âm này càng giống nữ nhân.



- Tội nhân, ở bên trong hỏa diễm chân lý tẩy đi tội lỗi của các ngươi mới có thể quay về vòng tay của thần!



- Minh Diệu, có người nói chuyện.



Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng thanh âm nữ nhân đột nhiên truyền ra làm Mị nhảy dựng.



- Cô ta tránh ở đâu?



- Kẻ ngu muội tội lỗi, hai mắt của ngươi bị tội ác che đậy, làm sao nhìn thấy được chân lý!



Thanh âm Gabriel quanh quẩn bên trong đại sảnh rộng lớn, làm cho người ta căn bản không cách nào phân biệt được truyền tới từ phương nào.



- Ước chừng là một tên có thiên phú tương tự như cô, có thể dùng phương pháp đặc thù nào đó che giấu được thân thể của chính mình.



Minh Diệu thoáng suy nghĩ nói:



- Đại sảnh này có chút không bình thường, sáng quá. Nói thế này, cô có thể che giấu ảnh mị của mình bên trong ảnh tử, như vậy tên kia đại khái có thể là thiên sứ ẩn thân bên trong ánh sáng đi...



- Là một tên có thể ẩn thân bên trong ánh sáng sao? Như vậy thì cứ đem ánh sáng tắt rụng là tốt lắm!



Nghe xong Minh Diệu phán đoán, Mị cao cao nhảy lên, mục tiêu chính là những ánh đèn bên trên trần đại sảnh.



- Không cần, trở về!



Minh Diệu thật không ngờ động tác của Mị lại nhanh như vậy, vội vàng nhảy vọt theo túm lấy mắt cá chân của Mị kéo nàng trở xuống.



- Anh làm gì thế...



Mị bị Minh Diệu ngăn cản hành động của mình liền cảm thấy có chút hoang mang, nhưng chỉ sau tích tắc nàng liền hiểu được dụng ý của Minh Diệu.



Một đạo kim sắc quang mang như trống rỗng hiện ra, nếu như không cẩn thận quan sát sẽ không thể phát hiện. Loại hào quang này khi giao thủ cùng Michael, hắn đã sử dụng thanh kiếm màu vàng công kích nàng cũng phát ra quang mang giống như đúc. Bây giờ Mị mới hiểu được, tên Gabriel có thể che giấu hành tung trong ánh sáng đã sớm theo dõi chính mình, nếu không phải có Minh Diệu ngăn trở, chỉ sợ hiện tại nàng đã bị đánh trúng một kiếm.



- Tội nhân, ở trong trần thế bị tội ác che phủ hai mắt, cần gì phải tận lực giãy dụa!



Thanh âm Gabriel quanh quẩn bên trong đại sảnh, trống trải và trong suốt:



- Thả lỏng ngu muội trong lòng, an tâm nhận đến tử thần thẩm phán đi!



- Ngượng ngùng, yêu ma quỷ quái ta đều đã từng gặp qua, cũng đã từng gặp ma đám nhân yêu bất nam bất nữ các ngươi, nhưng còn chưa thấy qua thần!



Minh Diệu thản nhiên nói:



- Cho nên muốn cho ta nhận thẩm phán, thì bảo hắn tới nói chuyện với ta!



- Tên hèn mọn tội lỗi, ngươi có tư cách gì!



Thanh âm Gabriel mang theo vẻ phẫn nộ:



- Ngươi phạm phải tội xúc phạm thần linh, ta ban cho ngươi tội tử hình!



- Tội chết? Tốt!



Ánh mắt Minh Diệu không chút tiêu điểm nhìn về phía trước, hai tay mở ra đi tới giữa đại sảnh:



- Đến a, tới giết ta a!



Ẩn thân bên trong ánh sáng Gabriel thoáng do dự, ở trong trí nhớ của hắn, chưa từng có nhân loại nào có thể hờ hững đối mặt với chính mình như vậy. Nhân loại vô luận là đối với tử vong hay đối với thứ gì đó mà mình nhìn không thấy đều mang theo một loại tâm lý sợ hãi, nhưng hắn lại phát hiện nam nhân trước mắt đối với điều này lại tuyệt không chút sợ hãi, ánh mắt hờ hững mà trong suốt, thâm thúy như đã nhìn thấy hết thảy.



- Tội nhân, lấy danh nghĩa của thần, ta ban cho ngươi tử hình!



Đem nghi hoặc khó hiểu ném qua sau đầu, Gabriel cảm thấy được mặc dù nam nhân kia có chút bất thường, nhưng không uy hiếp được chính mình. Vì phòng ngừa vạn nhất hắn quyết định đứng phía sau cắt lấy đầu của nam nhân kia.



- Minh Diệu, anh đang làm gì, mau trở lại!



Nhìn thấy tư thế không hề có chút phòng bị của Minh Diệu, Mị ở cửa sốt ruột hô to:



- Anh điên rồi sao? Đứng nơi đó anh căn bản không thể phán đoán được đối phương sẽ tiến hành công kích từ nơi nào!



- Tội nhân, dùng kiếm của ta đến chuộc tội cho ngươi đi!



Gabriel từ không trung chậm rãi lắng xuống, đã rơi xuống phía sau Minh Diệu, đồng thời giơ cao trường kiếm trong tay.



- Muốn ta chuộc tội? Ngươi lại có tư cách gì?



Minh Diệu ha ha cười:



- Thật xem mình là sứ giả của thần sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một con quái vật bị nhân tạo mà thôi!



- Cái gì?



Thanh kiếm trên tay Gabriel còn chưa kịp chém xuống, một nắm tay đã càng lúc càng hiện lớn trước mắt hắn. Trên gương mặt truyền tới đau đớn kịch liệt, thân thể của hắn bị đánh bay ra ngoài tạp lên vách tường đại sảnh, bụi mù văng tung tóe.



- Anh đánh trúng nó sao?



Mị chỉ nhìn thấy Minh Diệu dùng một loại tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi hướng không khí đánh tới một quyền, sau đó một cơn gió thổi qua, một bên vách tường phát ra tiếng vang thật lớn, tựa hồ có đồ vật gì đó bị đập vào bên trên.



- Anh làm như thế nào?


U Minh Trinh Thám - Chương #617