- A a...cô từ lúc nào...
Nhìn thấy Mị đột nhiên xuất hiện, lúc này Minh Diệu mới chợt hiểu ra. Chẳng trách ngay thời gian thi pháp Minh Diệu cũng không nhìn thấy thân ảnh của Mị, còn tưởng rằng Mị đang ẩn núp trong bóng tối quan sát kẻ chỉ huy quân đoàn La Sát. Nguyên lai Mị căn bản không hề tham gia cuộc chiến phòng ngự mà lẻn vào trong ảnh tử của áo khoác trên người Minh Diệu ẩn giấu.
- Lúc bắt đầu thi pháp!
Mị liếm liếm ngón tay dính máu:
- Anh đi một mình vào đây tôi lo lắng. Tiểu Manh là em gái của tôi, Eva chiếm dụng là thân thể mẹ của tôi, bất kể như thế nào tôi cũng phải thanh toán với cô ta!
- Bốc đồng, thất thường!
Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, vung tay lên. Một đoàn quang mang hiện ra, cây súng trong tay đầu lĩnh đội an ninh đã hóa thành một đống mảnh vụn trong nháy mắt.
- Hiện tại ngươi có thể nói!
Mị nắm lấy cổ của đầu lĩnh kia, đặt hắn áp sát lên tường:
- Em gái của ta bị giam ở đâu?
- Khái khái...
Đội trưởng đội an ninh bị nhấc rời khỏi mặt đất, đại não thiếu dưỡng khí khiến cho đôi mắt hắn bị trợn ngược lồi ra ngoài.
- Nè, cô tiếp tục như vậy hắn sẽ bị giết chết mất!
Minh Diệu tranh thủ kéo tay Mị rời ra, tên đội trưởng gần như hôn mê rớt xuống đất, bắt đầu ho khan kịch liệt.
- Đã thói quen, xuống tay hơi nặng!
Mị có chút ngượng ngùng thè lưỡi, chuẩn tắc của sát thủ là một kích trí mạng, toàn lực phóng ra không chút lưu tình. Mị đã quen với cuộc sống của sát thủ căn bản không hề có ý thức ra tay cần lưu thủ.
- Đã nói nhiều lần, muốn cô có một cuộc sống của người bình thường!
Minh Diệu vỗ vỗ gương mặt của mình, nỗ lực làm ra biểu tình hòa nhã dễ gần, mỉm cười nhìn đội trưởng đội an ninh còn đang hoảng hốt:
- Ngươi xem, chúng ta kỳ thật có thể dùng phương pháp hòa bình đạt đến những gì chúng ta muốn làm đi...ngươi có thể nói cho chúng ta biết cô bé bị bắt cóc đang bị nhốt ở đâu không?
Như vậy đối với tất cả mọi người mới có lợi!
- Hẳn là ở...khu S...
Đội trưởng đội an ninh vừa mới quay về bên bờ sinh tử đưa mắt nhìn gương mặt mang theo diễn cảm tươi cười âm trầm của Minh Diệu, lo sợ bất an nói:
- Ở trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ...
- Thật quá tốt, ngươi xem nói chuyện không phải là dễ chịu hơn sao, cứ kêu đánh kêu giết không phải là phong cách của ta.
Minh Diệu vỗ vỗ lên bả vai của đội trưởng đội an ninh kia, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn:
- Không bằng ngươi vẽ giúp ta một bản đồ đi...
...
Tiểu đội của Ada thật gian nan tiến bước bên trong khu rừng rậm. Sau khi tổn thất thêm ba người, thành viên của tiểu đội còn chưa đủ mười người. Đại quân La Sát công kích không ngừng, căn bản không cho bọn họ cơ hội nghỉ ngơi thở gấp. Ngoại trừ Thiên Tướng có thực lực mạnh mẽ, hiện tại toàn bộ mọi người cơ hồ đều đã kiệt lực.
- Hô...hô...còn xa lắm không...
A Trạch thở hổn hển hỏi. Sau khi liên tục giết chết ba đợt đánh úp của đàn La Sát, lòng hưng phấn ban đầu cũng đã bị mệt mỏi thay thế. Vì tiết kiệm linh lực, hai thanh băng kiếm cũng chỉ thu lại còn một thanh, hơn nữa còn nhỏ hơn một vòng so với trước đó.
- Nếu như thuận lợi thì còn khoảng bốn cây số nữa.
Ada xác định bản đồ cùng máy định vị trí đáp:
- Nhưng theo tình hình hiện tại, bốn cây số này chỉ sợ sẽ thật gian nan!
- Kiên trì tới cùng thôi, đừng quên tình cảnh hiện tại của Minh Diệu còn gian khó hơn chúng ta rất nhiều!
Giọng nói vốn có chút non nớt của Alie đã biến thành khàn khàn, là di chứng khi đã sử dụng sóng âm quá mức độ.
- Bắc Đẩu Thần Quyền áo nghĩa – Bắc Đẩu Phôi Cốt Quyền!
Ngón tay phải của Thiên Tướng thật nhẹ nhàng đâm vào trên trán con La Sát còn đứng cuối cùng, một giây sau đầu con La Sát liền mãnh liệt nổ tung. Trong mọi người cũng chỉ còn một mình Thiên Tướng vẫn có thể duy trì trạng thái ra tay nhanh nhẹn.
- Không cần tiếp tục khoe khoang kiểu đó đi hỗn đản!
Alie nhìn thấy bộ dáng của Thiên Tướng tức giận đến thở không ra hơi:
- Hiện giờ chúng ta đang lẩn trốn liều mạng, ngươi còn chơi!
- Chiêu thức miểu sát cần phải lớn tiếng kêu lên mới có khí thế thôi!
Thiên Tướng có chút ủy khuất nói.
- Kêu cái đầu của ngươi, chiêu tất sát cùng quần áo của ngươi căn bản là không phù hợp nhau có được không, ngươi đừng tưởng rằng ta không có xem qua Kim Cương Hồ Lô Oa cùng Bắc Đẩu Thần Quyền, căn bản chính là hai chuyện khác nhau!
Alie tức giận đến mức muốn nhào lên cắn cổ hắn, vừa trút giận vừa có thể giúp nàng khôi phục lực lượng.
- Không sao cả, ta sớm có chuẩn bị!
Thiên Tướng không chút hoang mang không biết từ nơi nào lấy ra một cây bút lông dầu vẽ bảy dấu chấm lên ngực.
- Như vậy sẽ tốt hơn đi, tình huống đặc thù, chi tiết nhỏ cũng đừng quá để ý!
-...
- Nếu như cứ tiếp tục như thế này, sợ là toàn bộ mọi người không cách nào đi ra khỏi phiến rừng rậm nơi đây!
Một linh năng giả toàn thân đầy máu mở miệng nói, trong giọng nói mang theo vẻ tuyệt vọng.
- Đừng buông tha như vậy, chúng ta còn sống, còn sống vẫn còn cơ hội!
Ada nhận ra người nọ là thành viên tinh anh mà nàng mang đến từ Châu Âu, là linh năng giả có danh tiếng ở Italy. Người này bị thương rất nặng, một cánh tay bị La Sát xé rách từ bả vai, nếu không có đồng bạn kịp thời cứu viện chỉ sợ cũng đã biến thành thực vật trong miệng đàn La Sát.
- Không, tôi chỉ muốn nói sự thật!
Người Italy ngẩng đầu, nghiêm trang nói:
- Nếu như cứ tiếp tục thế này, kết quả duy nhất chính là toàn quân bị diệt!
- Không, chúng ta còn chưa có...
- Thỉnh nghe tôi nói xong!
Người Italy ngắt lời Ada, hắn nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Alie:
- Ngài hẳn là Alie tiểu thư, trưởng lão Huyết tộc đi. Tôi từng may mắn gặp mặt ngài một lần trong một buổi tụ họp!
- Vậy sao, thật xin lỗi, ta không quá am hiểu nhớ kỹ gương mặt của nhân loại, dù sao chỉ là thực vật mà thôi.
Alie lắc đầu đáp.
- Không có vấn đề gì, có thể cùng những vị linh năng giả cường đại kề vai chiến đấu, tôi cảm thấy thật may mắn.
Người Italy cười như tự giễu:
- Linh lực của tôi đã cạn kiệt, đồng thời thân thể cũng đã bị trọng thương, nếu còn tiếp tục mang theo tôi cùng đi, chỉ sợ sẽ liên lụy tới các vị!
- Không, chúng tôi sẽ không buông bỏ bất kỳ người nào!
Ada nói như đinh chém sắt:
- Chúng ta đều là những anh hùng, vì cứu vớt thế giới mà chiến đấu, anh hùng cũng không nên dễ dàng buông tha tính mạng của mình như vậy!
- Ha ha, ý của tôi cũng không phải muốn các vị bỏ tôi lại tự mình rời đi, tôi chỉ cần các vị mang theo tôi cùng đi!
Người Italy vui vẻ nở nụ cười.
-???
Tất cả mọi người bị lời nói của người kia làm hồ đồ. Thậm chí Ada cho rằng người nọ vì mất máu quá nhiều mà biến thành ngu ngốc.
- Alie tiểu thư, ngài là Huyết tộc, máu là nguồn suối lực lượng, chỉ cần ngài được bổ sung đầy đủ máu, như vậy lực lượng của ngài cũng sẽ khôi phục rất nhanh phải không?
Người Italy không lưu ý tới ánh mắt những người khác, tiếp tục nói.