Chương 386 (a): Mỡ gì đó chẳng hạn là thứ ghét nhất.



- Ở trong trí nhớ của tôi hôm nay là ngày mà anh rời giường sớm nhất!



Nhìn thấy Minh Diệu đi ra khỏi phòng, Alie ngáp dài nói:



- Thời gian đã đến, tôi cũng cần đi ngủ!



- Đừng nha, tiểu Alie, chúng ta chơi thêm chốc lát nữa được không?



Thiên Tướng nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ bừng cầu xin nói:



- Tiếp tục một ván, chơi thêm một ván là được rồi!



- Không chơi nữa, kỹ thuật của anh quá kém!



Alie ném xuống bộ bài.



- Anh tổng cộng thiếu tôi hai mươi mốt thanh kẹo, bốn mươi hai quả dưa chuột cùng một trăm bốn mươi sáu quả cà, không thể quỵt nợ!



Nói xong cô bé ném lại Thiên Tướng với vẻ mặt uể oải cũng không quay đầu lại đi về phòng của mình.



- Hai người cùng nhau chơi bài cả đêm sao?



Minh Diệu kỳ quái hỏi.



- Phải đó, ha ha ha ha...Khó có cơ hội tìm được một thượng hạng tiểu la lỵ như thế, tuyệt đối không thể lãng phí.



Thiên Tướng hào sảng ngửa mặt lên trời cười dài nói:



- Nhưng chỉ là không nghĩ tới tôi lại thua cả đêm. Tiểu la lỵ hiện tại thật sự là quá lợi hại!



- Vậy Alie nói chuyện thanh kẹo dưa chuột gì đó là chuyện gì?



Minh Diệu vốn định nói Alie cũng không thể tính là tiểu la lỵ, nhưng nghĩ lại liền đem lời nói nuốt trở vào.



- Đương nhiên là vật dùng đặt cược thôi.



Thiên Tướng giải thích:



- Có chuyện gì không đúng sao? Chơi bài mà không có tiền đặt cược thì còn ý tứ gì?



- Không, tôi chỉ muốn hỏi, vì sao vật dùng đặt cược đều là thứ có hình dáng đặc biệt như vậy đi?



Minh Diệu mang theo vẻ mặt hư hỏng cười hỏi.



- Chuyện này...



Thiên Tướng cũng lộ ra dáng tươi cười như lòng hiểu mà không cần nói:



- Anh biết mà...



- Thương thế của anh ổn rồi chứ?



Minh Diệu nhìn lên cánh tay của Thiên Tướng, đã được tháo băng, trên tay dù vẫn còn chút cháy đen nhưng hẳn đã không còn chuyện gì đáng ngại.



- Chuyện ngày hôm qua thật xin lỗi, lúc ấy tôi có chút xúc động, cho nên ra tay không đúng mực!



- Không có việc gì, nói tới tôi còn phải cảm tạ anh.



Thiên Tướng cười ha ha:



- Ngày hôm qua bởi vì thời gian quá ít, cho nên tôi căn bản không kịp chuẩn bị quần áo, đành phải chọn một bộ đơn giản nhất vội vội vàng vàng chạy ra cửa. Nếu không phải Ly Hỏa của anh tương tự như linh hoàn, tôi cũng không biết làm sao biểu lộ ra vẻ tinh túy...



- Vậy sao?



Minh Diệu co rúm mặt:



- Không hóa trang ra cửa anh sẽ chết sao?



- Sẽ!



Thiên Tướng trầm ngâm hồi lâu, mới nhảy ra một chữ làm Minh Diệu không ngừng cười khổ.



- Những người khác đâu?



Minh Diệu nhìn chung quanh một thoáng, ngoài hắn ra mấy cửa phòng khác đều mở toang, Ada cùng phụ thân bọn họ hẳn đã sớm rời giường, nhưng không nhìn thấy bóng dáng bọn họ.



- Mấy người kia thức dậy liền đi, cũng không nói qua một tiếng!



Thiên Tướng nói:



- Nhưng lão cương thi nói muốn đi tản bộ, mang theo nữ La Sát đi ra cửa, hiện tại cũng sắp trở lại rồi!



- Anh đã tỉnh ngủ rồi sao? Như vậy chúng ta cũng có thể khởi hành!



Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, lời còn chưa dứt đã thấy nữ La Sát dìu Lưu Thiên Minh đi tới.



- Được!



Minh Diệu gật đầu:



- Cần mang theo thứ gì không?



- Không cần.



Lưu Thiên Minh lắc đầu:



- Anh chỉ cần đi theo tôi là được!



Minh Diệu gật đầu, mặc áo khoác đi theo Lưu Thiên Minh ra khỏi nhà.



- Biết lái xe không?



Lưu Thiên Minh ném cho Minh Diệu một xâu chìa khóa.



- Anh lái xe, tôi chỉ đường!



- Phiền toái như vậy, anh tự lái không phải là tốt sao?



Minh Diệu có chút khó hiểu hỏi.



- Tôi không có căn cước, không thể thi lấy bằng lái xe!



Lưu Thiên Minh nói xong chui vào băng ghế sau.



- A, đều đi hết rồi, thật thanh tịnh hơn!



Thiên Tướng sờ sờ đầu trọc của mình:



- Mình cũng đi ra ngoài tản bộ một vòng vậy, đi ra chợ mua chút dưa chuột cà chua gì đó, đêm nay tiếp tục!



Trên đường đi tới chợ, khi Thiên Tướng đi ngang qua rừng cây chợt nghe được bên trong rừng truyền ra thanh âm cây cối bị vũ khí sắc bén chém đứt, xuất phát từ lòng tò mò, hắn theo thanh âm tìm qua.



- Vì sao, vì sao, vì sao mình lại là người yếu ớt nhất!



Tận sâu trong khu rừng, trên đầu A Trạch băng bó, một tay bởi vì gãy xương mà băng lên trước ngực, nàng đang dùng tay không bị thương cầm một thanh băng kiếm trong suốt giống như một người điên liên tục chém lên đại thụ ngay trước mặt. Trên mặt đất phủ kín những nhánh cây bị chém rụng, xung quanh là một mảnh hỗn độn.



- Vì sao, vì sao tiến bộ lại chậm như vậy!



Chỉ có thể chất mạnh hơn người thường được một chút, thương thế của A Trạch cũng không tốt hơn hôm qua được bao nhiêu. Nàng vốn bị thương suy yếu nên thể lực chống đỡ không được nữa, lập tức té ngã xuống đất. Mồ hôi rơi trên mặt đất, trên người chảy ra chút máu, A Trạch nắm chặt tay hung hăng đấm một quyền xuống mặt cỏ.



- Vì sao, chỉ có mình yếu đuối như vậy, một chút tác dụng cũng không có!



Sau khi tỉnh lại trong cơn hôn mê, A Trạch cũng không dám tiếp tục nhắm mắt lại. Chỉ cần nàng vừa nhắm mắt lại, hình ảnh trước khi hôn mê sẽ hiện lên trong đầu nàng. Nữ nhân đột nhiên xuất hiện không chút dấu hiệu báo trước, căn bản không thể phản kháng được chút nào liền bị đánh ngất đi. Lực lượng mạnh mẽ tới mức làm người ta không dám tưởng tượng làm A Trạch căn bản không cách nào đối kháng, nàng thậm chí cảm giác hiện tại mình chỉ bị thương mà không trực tiếp bước lên đường hoàng tuyền là chuyện vô cùng may mắn.



Nhưng may mắn cũng sẽ không vĩnh viễn buông xuống trên người của nàng, hơn nữa nàng trơ mắt nhìn Tiểu Manh bị người bắt đi mà không giúp được gì làm nàng vô cùng khổ sở. Nàng bất mãn đối với thực lực của mình, sợ hãi nữ nhân đã bắt đi Tiểu Manh, làm nàng không cách nào nhắm mắt ngủ. Sau khi tỉnh lại, nàng đã giãy dụa đứng lên rời khỏi giường, đi vào rừng cây dùng loại phương thức gần như tự ngược chính mình không ngừng tu luyện.



- Cô làm như vậy không có tác dụng gì đâu.



Thiên Tướng thấy A Trạch lại giãy dụa ngưng kết băng kiếm, nhịn không được mở miệng nói:



- Dục tốc bất đạt, tu luyện cũng phải chú ý phương pháp. Dù cô có tiếp tục cũng không cách nào đề cao thêm lực lượng của chính mình, nhưng còn làm cho thương thế thêm chuyển biến xấu!



- Nhưng tôi cũng không còn biện pháp nào...



Nhìn thấy Thiên Tướng từng trợ giúp mọi người ở tiểu trấn xuất hiện, A Trạch vô lực dựa vào thân cây ngồi bệch xuống mặt đất.



- Tôi không muốn làm người kém cỏi nhất, tôi không muốn mình mơ hồ bị người dễ dàng giết chết, tôi cũng muốn đi cứu Tiểu Manh. Nhưng bây giờ tôi...



A Trạch nhìn thân thể đầy vết thương chồng chất của chính mình:



- Căn bản chuyện gì cũng không làm được, giống như một gánh nặng cho người khác!



- Việc tu hành cũng cần có thiên phú, cũng không phải chỉ cần cố gắng là có thể.



Thiên Tướng nói:



- Tư chất của cô chỉ là trung thượng mà thôi, cũng không quá nổi bật, với tuổi tác hiện tại của cô có thể dựa vào chính mình đạt được trình độ như bây giờ đã là không tệ rồi, không cần quá mức cưỡng cầu!



- Nhưng vẫn hoàn toàn không đủ a!



A Trạch lắc đầu, đột nhiên ngẩng phắt lên nhìn Thiên Tướng, ánh mắt lóe ra hi vọng:



- Tôi nhớ được ông rất lợi hại, có thể dạy cho tôi không?


U Minh Trinh Thám - Chương #600