Chương 383 (a): Nội bộ mâu thuẫn.



- Hỗn đản, ta muốn giết ngươi!



Đã bị phẫn nộ làm hôn mê cả lý trí, Trần Lam giơ lên hai tay, một đôi tay thiêu đốt lên ngọn lửa màu đen, hướng Minh Diệu đánh tới.



- Biết đầu mình ngu ngốc, liền trực tiếp động thủ đánh nhau, cách này dường như thích hợp với kẻ ngu dốt như ngươi, có tiến bộ!



Minh Diệu thấy Trần Lam vọt tới, căn bản không hề có chút ý tứ muốn trốn tránh, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp ngón tay:



- Chỉ là thật tiếc nuối, đánh nhau ngươi cũng không đủ tư cách!



Vài cọng gai nhọn không chút âm thanh từ dưới mặt đất đâm ra, trực tiếp xuyên thấu bàn chân của Trần Lam, cơ hồ đem chân của hắn đâm thành tổ ong, trực tiếp ghim hắn đứng ngay tại chỗ, không thể động đậy.



- Chuyện còn lại giao cho các ông, tôi phải về nhà!



Minh Diệu không hề quản tới Trần Lam đang khóc thét, kéo tay Ada rời khỏi tầng hầm của hiệp hội, chỉ lưu lại mấy phân bộ trưởng đưa mắt nhìn nhau.



- Ít nhiều nhờ có sự hỗ trợ của anh!



Ở ngay cửa lớn hiệp hội, Minh Diệu gặp được thư ký của Trần Lam:



- Cảm ơn!



- Đều là công lao của thiếu gia, tôi cũng chỉ làm phận sự của tôi mà thôi.



Thư ký hơi khom mình hành lễ:



- Năm xưa lão gia đem tôi an bài ở vị trí này, chính là vì phòng ngừa loại tình huống này phát sinh!



- Cha tôi thật đúng là lão hồ ly, lại có thể tính kế được lâu dài như vậy.



Minh Diệu nhỏ giọng than thở vài câu, kéo Ada đi ra hiệp hội.



Trên không trung vẫn luôn âm trầm, làm người ta cảm giác có chút phiền muộn. Nhưng đối với Minh Diệu mà nói, cho dù thời tiết có kém bao nhiêu cũng tốt hơn mãi co rút trong tủ nhỏ.



Hắn duỗi lưng, sờ sờ túi áo, lúc này mới nhớ mình đã hút hết thuốc lá mang theo từ hôm qua.



- Đây, cho anh!



Ada nhìn thấy bộ dạng của Minh Diệu, thật bất đắc dĩ lắc đầu, từ trong túi xách lấy ra một hộp thuốc lá, ném cho Minh Diệu.



- Vẫn là Tiểu Manh hiểu biết anh, trước khi đi còn dặn riêng tôi nữa!



- Sảng!



Minh Diệu mở gói thuốc thật nhanh, rút ra một điếu châm lửa, rít sâu một hơi:



- Nên về nhà!



- Chuyện bên hiệp hội đã thu phục, tội danh của bác trai cũng đã rửa sạch, hắn cũng không cần tiếp tục đông trốn tây né nữa chứ!



Ada vừa lái xe vừa nói:



- Có rảnh cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi, giúp tôi giới thiệu một chút!



- Ngô...



Minh Diệu mơ hồ lên tiếng, cũng không dám đem lời nói rõ, ở trong đầu suy tư hàm ý trong lời nói của Ada. Giới thiệu còn gặp mặt, đây xem như đi gặp gia trưởng sao? Tuy rằng giữa hai người luôn luôn ám tối không rõ, nhưng cũng chưa từng đem sự tình vạch rõ ra, điều này làm cho Minh Diệu có chút không thể quyết đoán. Tuy rằng mấy hồng nhan tri kỷ bên người đều không tệ, nhưng nếu như thật sự có người nào đem tầng cửa sổ kia đẩy ra, chỉ sợ sẽ phát sinh chuyện nội bộ mâu thuẫn.



Thấy Minh Diệu trả lời không rõ ràng, Ada khe khẽ thở dài cũng không thèm tiếp tục nhắc lại, lái xe chạy về chỗ tiểu khu của Minh Diệu.



Vừa mới chạy vào tiểu khu, trong lòng Minh Diệu chợt nổi lên cảm giác không thoải mái.



- Ầm vang...



Một tiếng vang thật lớn, tựa hồ đã xảy ra nổ mạnh mãnh liệt. Xe của Ada còn chưa dừng ổn, hai người liền chứng kiến một bóng người đánh vỡ cửa sổ nhà Minh Diệu, mặt ngửa lên trời từ trên rơi xuống.



- Không xong, là Mị, đã xảy ra chuyện!



Minh Diệu vội vàng đẩy cửa xe lao tới chỗ Mị đang rơi xuống, trong tích tắc tiếp lấy thân thể nàng.



- Nhanh lên...Tiểu Manh gặp nguy hiểm...



Trên người Mị đầy vết thương, miệng vết thương không ngừng tuôn tràn đem nàng biến thành huyết nhân. Bởi vì bị thương quá nặng, Mị vừa nói xong câu đó liền mất đi ý thức.



Minh Diệu cảm thấy đầu mình chợt “oanh” một tiếng, liền tranh thủ giao Mị đang trọng thương qua cho Ada, cũng không quản có người nhìn thấy hay không, trực tiếp từ dưới đất bay thẳng lên lầu.



Từ cửa sổ bay vào nhà, Minh Diệu cơ hồ không thể nhận ra đây là nhà của hắn. Toàn bộ đồ đạc trong nhà đều phá nát, nhưng trong lòng cũng không lưu lại bao nhiêu dấu vết đánh nhau.



- Tiểu Manh, Tiểu Manh, cô ở đâu?



Trong lòng Minh Diệu nóng như lửa đốt. Theo hiện trường mà xem thực lực của kẻ tập kích sâu không lường được, ngay cả người có kinh nghiệm cùng thân thủ bất phàm như Mị cũng bị đánh trọng thương, nguyên bản Diệp Tiểu Manh vốn mảnh mai vô lực chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít.



Tìm kiếm khắp trong nhà, Minh Diệu nhìn thấy A Trạch đang nằm sau sô pha cùng Alie bị té ngã trong phòng bếp. Hai người cũng toàn thân đầy vết thương đã hôn mê, nhưng lại không tìm thấy ảnh tử của Diệp Tiểu Manh.



Minh Diệu giống như phát điên tìm kiếm Diệp Tiểu Manh trong đống hoang tàn. Kẻ tập kích là ai, mục đích của bọn hắn là gì, những vấn đề này hiện tại Minh Diệu không có thời gian đi tự hỏi, trong đầu hắn chỉ còn lại hình ảnh Diệp Tiểu Manh.



- Oành!



Một tiếng vang thật lớn, cửa chống trộm bằng kim loại trong nhà đã bị mạnh mẽ đá văng ra từ bên ngoài. Lúc này Minh Diệu đã cơ hồ mất đi ý thức tự chủ, trong lờ mờ nhìn thấy một trung niên nam nhân đeo kính râm mặc áo khoác dài đứng ngoài cửa, hắn theo bản năng cho rằng đó là kẻ tập kích.



Căn bản không hề có chút nào giữ lại, hai tay Minh Diệu vung lên, một viên Ly Hỏa đường kính chừng ba thước khổng lồ trực tiếp bay thẳng ra cửa. Năng lượng cuồng bạo tản mát ra nhiệt lượng có thể thiêu cháy hết thảy đem toàn bộ những gì cản trở trên đường nó đi qua đều cắn nuốt sạch sẽ, chỉ lưu lại dấu vết cháy đen trên mặt đất lẫn sàn nhà.



- Tới đúng lúc!



Nam tử đứng ở cửa hét lớn một tiếng, đối diện quả cầu lửa khổng lồ không hề tránh né, lại trực tiếp cởi bỏ áo khoác trên người, lộ ra một thân thể cường tráng.



- Uống!



Nam tử vung hai tay, cơ bắp trên người như giãn ra, lại trực tiếp muốn dùng hai tay đón lấy. Nhưng từ cước bộ thối lui cùng gân xanh nổ bạo trên thân thể mà xem, rất rõ ràng hắn đã đánh giá thấp uy lực Ly Hỏa do Minh Diệu phát ra.



Trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi vị thịt bị nướng cháy, nam tử kia đã không thể tiếp tục dùng hai cánh tay đón nhận quả cầu lửa bay tới, quả cầu đã chen vào vòng phòng ngự giữa hai tay hắn, hướng ngực hắn lao tới.



- Uống!



Song chưởng của nam tử bởi vì dùng sức quá độ nên mạch máu đã bị nứt toác, nhưng hắn vẫn không hề buông tha. Quả cầu lửa thật lớn bị song chưởng của hắn đè ép biến dạng, cơ hồ đã biến thành hình dạng như một quả hồ lô.



- Bạo nhục cương thể 120%!



Thanh âm tiếng hét từ trong miệng hắn hô vang, “oanh” một tiếng, quả cầu lửa bị lực lượng cường đại mạnh mẽ siết chặt, lập tức nổ tung mãnh liệt.



- Ta muốn cảm tạ ngươi, thiếu niên!



Nam tử toàn thân che kín dấu vết thiêu cháy, mở miệng nói:



- Có thể làm cho ta xuất ra lực lượng cường đại như vậy vẫn là lần đầu tiên, ta...ách?



Hắn còn chưa nói xong, lại nhìn thấy thêm một quả cầu lửa còn lớn hơn vừa rồi tiếp tục xuyên qua sương khói vừa nổ mạnh hướng ngay mặt hắn bay tới.



- Ngươi là ngu ngốc sao?



Nam tử cảm thấy vùng gáy mình bị căng thẳng, đột nhiên có hai bàn tay bắt lấy cổ hắn đem hắn nhấc cao lên. Quả cầu Ly Hỏa giã trúng chỗ hắn vừa đứng, uy lực nổ mạnh cường đại đủ đem linh hồn hòa tan làm hắn hoảng sợ.


U Minh Trinh Thám - Chương #592