Chương 382 (a): Muốn chơi âm mưu chỉ số thông minh của ngươi không đủ.



- Vậy là tốt rồi!



Minh Diệu thấy mấy vị phân bộ trưởng cũng đã xác nhận, liền đi tới. Tay hắn đặt lên miệng vết thương của tráng hán, đột ngột nhấc lên trên. Một đạo hỏa quang từ miệng vết thương của tráng hán bay ra, dần dần biến mất bên trong không khí.



- Anh thế nào rồi, còn có thể chịu được sao?



Minh Diệu lấy ra một viên đan dược trong túi, đút vào miệng tráng hán kia.



- Không có việc gì, còn chưa chết được!



Tà Viêm trong cơ thể đã bị bức ra ngoài, cuối cùng không cần tiếp tục chịu đựng cảm giác thống khổ giống như bị ăn mòn xương cốt kia. Hơn nữa nguyên bản thân thể vốn đã thật cường tráng lại có được viên đan dược của Minh Diệu uống vào, tinh thần của tráng hán đã khá hơn nhiều, đã có thể mở miệng nói chuyện.



- Làm tốt lắm, cho anh chịu khổ!



Minh Diệu vỗ vỗ bả vai tráng hán:



- Tôi thiếu anh một lần nhân tình!



- Không có gì, my life for the horde!



Trên mặt tráng hán đầy vẻ nghiêm túc.



- Anh nói bằng Trung văn thì tốt hơn. Trở về nên nghỉ ngơi thật tốt, rất nhanh sẽ có thể khôi phục.



Minh Diệu gõ cửa, thư ký của Trần Lam giống như đã sớm ước định với hắn, mang theo hai nhân viên bước vào khiêng tráng hán bị thương đi ra ngoài.



Trần Lam nhìn thấy thư ký cố ý tránh né ánh mắt của mình lo chỉ huy công việc, trong giây lát nhớ tới lời nói của con nữ Hồ yêu, nhớ tới bên cạnh hắn có nội gián.



- Tôi nghĩ hiện tại cậu hẳn nên giải thích một chút cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?



Bộ trưởng Tây Bắc mở miệng nói.



- Thật sự ngượng ngùng đã làm chậm trễ một ít thời gian của mọi người, phải biết rằng loại thuật pháp này gây thương tổn rất lớn cho cơ thể người, cho dù dùng dược vật đến khống chế cũng rất khó lấy được hiệu quả, cho nên muốn vận chuyển đưa hắn tới đây cũng cần có một chút thời gian.



Minh Diệu gật đầu nói:



- Người công kích hắn cùng người giết chết hội trưởng đều là một người!



- Những lời này của ngươi nói thật quá đúng, đích thật là cùng một người!



Bộ trưởng Hoa Trung cười lạnh nói:



- Chính là phó hội trưởng hiệp hội của chúng ta, Tần Khai!



- Sai, cũng không phải Tần Khai, mà là một người khác!



Minh Diệu lắc đầu.



- Đến tột cùng là ai nói nhanh đi ra, đừng có dây dưa như phụ nữ!



Tôn lão nhân đã sớm kích động.



- Người này đang ở trong mấy người chúng ta.



Minh Diệu đưa một ngón tay, cuối cùng dừng lại trên người Trần Lam:



- Là Trần bộ trưởng của chúng ta!



- Vớ vẩn!



Trần Lam cố gắng làm cho mình bảo trì bình tĩnh:



- Ngươi đừng ăn nói lung tung, chứng cớ đâu?



- Có một sự tình tôi nghĩ mọi người còn không biết!



Minh Diệu chậm rãi nói:



- Mấy ngày trước đây Trần bộ trưởng đã bị một đám Hồ yêu bắt cóc.



- Bắt cóc?



Bộ trưởng Hoa Trung có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Trần Lam:



- Thật sao?



- Không sai, đích xác là có chuyện như vậy.



Trần Lam lạnh lùng gật đầu cười:



- Bất quá có chút người sẽ hoàn toàn không ngờ ta lại có thể trốn ra, còn có thể xuất hiện ở nơi này!



- Trần bộ trưởng của chúng ta tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng lại thật thông minh!



Minh Diệu cũng không phản ứng Trần Lam, tiếp tục nói:



- Hắn ẩn giấu thực lực làm mê hoặc địch nhân, đánh ngã thủ vệ, chính mình trốn thoát!



- Biết là ai làm sao?



Bộ trưởng Hoa Trung nhìn Trần Lam hỏi.



- Biết!



Trên mặt Trần Lam lộ dáng tươi cười âm lãnh:



- Người kia đang ở trong chúng ta!



Hắn vươn ngón tay cũng dùng tư thế giống như Minh Diệu trước đó chỉ vào Minh Diệu:



- Chính là ngươi!



- Di, tuy rằng tin tức của ta linh thông một chút, nhưng chuyện này không có chút quan hệ nào tới ta đi!



Minh Diệu làm ra diễn cảm như cực độ hoảng sợ lại khoa trương, xua tay nói:



- Ngươi cũng không được oan uổng người tốt chứ!



- Ta chính tai nghe được bọn cướp giam giữ ta nói, người chỉ huy phía sau màn chính là ngươi, mục đích là vì không muốn cho ta quay về tham gia đại hội tụ họp các khu vực!



Trần Lam chỉ vào Minh Diệu nói tiếp:



- Ngươi còn có chuyện gì có thể ngụy biện?



- Đó là lời nói của bọn cướp, lời của bọn hắn ngươi làm sao có thể tin đây?



Vẻ mặt Minh Diệu vô tội nói:



- Bọn hắn nói không chừng chỉ là lời nói bừa, mục đích là vì muốn cho ngươi hoài nghi ta, sau đó đạt tới mục tiêu đen tối của bọn hắn đây?



- Mục đích đen tối gì?



Bộ trưởng Hoa Trung nhìn Minh Diệu hỏi.



- Ta làm sao biết, ta đã nói ta cũng không phải là bọn cướp!



Minh Diệu khoát tay:



- Muốn chỉ chứng người khác, ít nhất phải xuất ra được chứng cớ chứ?



- Ngươi...



Trần Lam nhất thời nghẹn lời, hắn thật sự không có chứng cớ xác thực gì. Chỉ nương vào bản tường trình của chính bản thân mình, căn bản không thể kết án. Hơn nữa vừa rồi con Hồ yêu kia tình nguyện chịu đựng bị Tà Viêm phát tác trong người cũng muốn đi vào hiệp hội chỉ chứng, theo tình huống đó mà xem, cho dù có thẩm vấn Hồ yêu kia cũng không thể lấy được tin tức gì từ miệng của bọn hắn.



- Vậy ngươi vừa mới nói người dùng Tà Viêm đánh bị thương Hồ yêu kia chính là ta, ngươi lại có chứng cớ gì?



Trần Lam đành tạm thời đè nén cơn tức, bình tĩnh suy nghĩ, sau đó nói:



- Đừng có quên là ngươi vừa mới nói bọn cướp nói chuyện không đáng tin. Cho dù Hồ yêu kia nói người đánh hắn bị thương chính là ta, cũng là có thể cố ý vu oan!



- Đương nhiên không được, lời nói của bọn cướp làm sao có thể tin tưởng.



Minh Diệu cười híp mắt nói:



- Đừng để một vài người có ý đồ riêng châm ngòi quan hệ bên trong hiệp hội của chúng ta, ta đương nhiên không tin tưởng lời nói của bọn hắn!



- Vậy bằng chứng mà ngươi nói lại là thứ gì?



- Là cái này!



Ada đã lâu không mở miệng lại đột nhiên bước tới phía trước, từ trong túi mang theo bên mình lấy ra một camera, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn:



- Đây là do tôi nhặt được trên đường, bởi vì tò mò xem qua một chút, không nghĩ tới thấy được một ít việc đã xảy ra!



- Không phải là phim ghi hình gì của Trần bộ trưởng gì đi a?



Minh Diệu giả vờ hỏi:



- Nếu như là vậy chúng ta về nhà hãy xem thì tốt hơn, nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ nhìn xem có chút không thỏa đáng, dù sao mọi người đều là người có thân phận đó thôi!



- Đương nhiên không phải!



Ada cố nén ý cười mở camera:



- Rốt cục là hình ảnh gì mọi người xem xong sẽ biết!



Trong camera bắt đầu phát ra hình ảnh quay chụp trước đó. Tựa hồ là hình ảnh thu được trong bóng đêm, cho nên có chút xám ngắt, sử dụng công năng quay chụp ban đêm. Bên trong hình ảnh có một nam nhân bị bịt mắt, bị xiềng xích trói buộc trên tường.



- Hình như vật này là hàng cao cấp nha, rõ ràng đến như thế, chúng ta phóng lớn nhìn xem.



Minh Diệu bật camera, hình ảnh phóng đại gương mặt nam nhân bị xích trên tường vô cùng rõ ràng.



- Oa, lại là Trần bộ trưởng sao, sao ngươi lại bị người xích lại như vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự chơi trò M?



Yết hầu Trần Lam co giật, mặc dù hắn đã có chuẩn bị đối với thủ đoạn làm khó dễ của Minh Diệu, nhưng hắn lại thật không ngờ hình ảnh hùng hổ dọa người đến như thế, từng chiêu số đều chỉ thẳng vào yếu hại. Trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ phương pháp tìm kiếm cách thoát thân.



Trong màn hình Trần Lam đang giãy thoát khỏi xiềng xích, thừa dịp tráng hán trong hình ảnh còn chưa kịp chuẩn bị, bàn tay đã nổi lên ngọn lửa trực tiếp đánh thẳng vào lồng ngực của tráng hán kia!


U Minh Trinh Thám - Chương #590