Chương 381 (a): Tà Viêm Thuật.



- Ta không tin!



Tôn lão nhân tức giận đến đỏ bừng cả mặt:



- Lấy giao tình nhiều năm giữa ta cùng Tần Khai, ta tuyệt đối không tin hắn sẽ làm ra loại sự tình này!



Trần Lam không nói gì, chỉ bất đắc dĩ giang tay. Hiện tại hắn không cần nói chuyện, bởi vì toàn bộ bằng chứng đều chỉ về hướng Tần Khai.



- Bí thuật?



Bộ trưởng Tây Bắc vỗ vỗ sau lưng Tôn lão nhân, ý bảo hắn an tâm hãy khoan nóng nảy. Tuy rằng cũng rất muốn trợ giúp Tần Khai, nhưng xúc động cũng không giải quyết được vấn đề gì.



- Nếu lúc ấy có Trần bộ trưởng ở đây, như vậy có thể miêu tả cho chúng tôi nghe một chút đến tột cùng là dạng bí thuật gì đây?



- Chuyện này thì ta đành bất lực!



Trần Lam nhún nhún vai:



- Ta cũng không tận mắt nhìn thấy quá trình thi thuật kia!



- Nói như vậy ngươi cũng không có tận mắt nhìn thấy Tần Khai hành hung với hội trưởng sao?



Bộ trưởng Tây Bắc truy vấn.



- Không cần tiếp tục dây dưa ở chi tiết nhỏ nhặt như vậy nữa được không?



Bộ trưởng Hoa Trung mở miệng nói:



- Thấy được thì thế nào, không thấy được thì thế nào? Hội trưởng cùng Tần Khai phát sinh qua xung đột kịch liệt, mà ngay khi Tần Khai rời đi trong nháy mắt thì hội trưởng ngã xuống đất bỏ mình, đây là sự thật, cần gì phải dây dưa mãi ở loại chuyện này đây? Chẳng lẽ hai người các ngươi đang cố ý muốn thiên vị cho Tần Khai hay sao?



- Đương nhiên không phải!



Bộ trưởng Tây Bắc ngăn cản Tôn lão nhân mở miệng tranh cãi. Hiện tại tình huống đích xác vô cùng bất lợi đối với bọn họ, nói càng nhiều thì càng dễ dàng bị người bắt lấy nhược điểm. Nếu như bởi vì chuyện này mà bị phe phái của Trần Lam bắt lấy nhược điểm, như vậy hai người bọn họ nhất định sẽ bị gạt bỏ ra khỏi công việc điều tra lần này, nếu thật như vậy muốn trợ giúp Tần Khai sẽ càng thêm không có khả năng.



- Không nên hiểu lầm, ta chỉ là có chút tò mò với bí thuật chưa biết tên kia mà thôi, muốn cẩn thận hỏi thăm một chút.



- Đến tột cùng là loại bí thuật gì hiện tại chỉ sợ cũng chỉ có Tần Khai đang bỏ trốn mới biết được.



Trần Lam châm chọc nói:



- Nếu như bộ trưởng Tây Bắc đầy lòng hiếu kỳ như vậy, chẳng thà nên phái thêm nhiều người đi đuổi bắt Tần Khai thì hơn, sớm bắt lấy hắn một chút chẳng phải sẽ sớm biết hay sao?



- Ha ha, ta đối với những bí thuật thất truyền luôn có lòng hiếu kỳ thật nặng, nếu như không tìm hiểu cho rõ ràng chỉ sợ đêm nay muốn ngủ cũng không ngủ được.



Bộ trưởng Tây Bắc cười nói:



- Nếu như muốn sử dụng linh lực khu động bí thuật, như vậy ít ít nhiều nhiều cũng sẽ lưu lại công kích trong thân thể người khác, ta nghĩ...



- Không phải trong báo cáo cũng đã ghi chép thật rõ ràng rồi hay sao? Không có bất cứ dấu vết gì!



Bộ trưởng Hoa Trung không chút kiên nhẫn cắt lời bộ trưởng Tây Bắc.



- Ta không tin, ta muốn khám nghiệm tử thi!



Tôn lão nhân đã sớm không kềm nén được nữa, lớn tiếng hô to.



- Các ngươi đang có ý gì, hoài nghi năng lực của bộ trưởng phân bộ Hoa Bắc hay sao?



Bộ trưởng Hoa Trung quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Lam, lớn tiếng phản bác:



- Khi hội trưởng mới qua đời cũng đã khám nghiệm thi thể, hiện tại đã qua thời gian dài như vậy, còn khám nghiệm ra cái rắm gì nữa? Ta xem hai người các ngươi chỉ muốn làm việc thiên vị bao che mà thôi. Ta nghĩ chúng ta hẳn nên thảo luận một chút, bởi vì quan hệ giữa hai người các ngươi khá chặt chẽ với Tần Khai, hay là các ngươi nên tránh mặt chuyện này là tốt nhất!



- Không, yêu cầu này thật hợp lý!



Trần Lam ngăn trở lời nói của bộ trưởng Hoa Trung:



- Mỗi người đều có cách nhìn bất đồng với người khác, nhưng chân tướng thì chỉ có một!



Nói xong Trần Lam làm ra động tác như thỉnh mời, chỉ chỉ thi thể lạnh băng của hội trưởng nằm trên bàn.



Bộ trưởng Tây Bắc giương mắt nhìn nhìn Trần Lam, trong lòng vô cùng do dự. Xem bộ dạng của Trần Lam tựa hồ đã có định liệu trước, như vậy Trần Lam cũng đã có nắm chắc sẽ không tìm được dấu vết gì trên thi thể của hội trưởng để có thể trợ giúp được Tần Khai, có khám nghiệm tử thi hay không cũng không có gì khác nhau.



- Còn nghĩ gì nữa, hắn nói có thể khám nghiệm thì cứ khám, ngươi không được thì để cho ta!



Tôn lão nhân đẩy ra bộ trưởng Tây Bắc vẫn còn đang suy tư, ba ngón tay đặt lên cổ tay thi thể hội trưởng. Hán tử Đông Bắc mặc dù luôn có chút lỗ mãng, nhưng lại là người xem trọng tình nghĩa. Chỉ cần có một tia hi vọng có thể trợ giúp được bạn bè nhất định sẽ không chịu bỏ qua.



Trần Lam khoanh tay lạnh lùng nhìn Tôn lão nhân đem linh lực rót vào bên trong thi thể hội trưởng, dọc theo một mảnh kinh mạch dài hẹp tỉ mỉ kiểm tra tình huống bên trong thi thể.



- Tra đi, xem các ngươi có thể tra ra được thứ gì?



Trần Lam cười lạnh trong lòng. Dựa theo tính toán của Eva, dấu vết Tà Viêm lưu lại trong thi thể hội trưởng nội trong hôm nay tuyệt đối sẽ biến mất không còn một mảnh. Nếu không phải vì muốn chờ đợi dấu vết Tà Viêm biến mất, hắn hận không thể ngay trong ngày hội trưởng đã chết liền mời dự họp các khu vực đem Tần gia ném bỏ, dùng để bình ổn cừu hận luôn ghi khắc trong lòng mình thật nhiều năm. Tuy rằng dù có dấu vết Tà Viêm bị tra xét ra hắn cũng có thể đổ hết lên người Tần Khai, nhưng hắn cũng không muốn mạo hiểm lưu lại một tia nhược điểm cho người ta nghi ngờ, vì vậy mới đem đại hội tụ họp các khu vực kéo dài mãi cho tới hôm nay.



- Chỉ cần qua hôm nay, không, chỉ cần đại hội vừa kết thúc, Tần gia cũng sẽ bị hủy diệt trong Linh giới, cha con Tần gia chỉ cần rơi xuống trong tay ta, như vậy...



Trần Lam nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng lên cảnh tượng Tần Khai cùng Minh Diệu quỳ trước mặt hắn cầu xin tha mạng, không khỏi cong lên khóe miệng.



- Ta kháo, ai nói không có cái gì, lão tử đã tìm được một món đồ vật!



Ngay trong thời gian Trần Lam còn đang ảo tưởng về giấc mộng đẹp của chính mình, Tôn lão nhân đã hưng phấn lớn tiếng kêu lên:



- Mau lấy đồ vật lại đây cho lão tử, nhanh lên, nếu chậm thứ đồ kia sẽ chạy mất!



- Cái gì?



Trần Lam bị tiếng rống to của hắn làm hoảng sợ, thân thể run lên kịch liệt:



- Cái gì vậy?



- Không biết, ở Âm Duy Mạch phát hiện được một chút dao động kỳ quái. Phi thường mỏng manh, nếu như không cẩn thận dò xét sẽ không thể phát hiện được, hơn nữa càng ngày càng mỏng manh...



Vẻ mặt Tôn lão nhân bởi vì quá hưng phấn mà càng thêm đỏ bừng.



- Vậy sao...



Trên mặt Trần Lam thật khó khăn lộ ra nụ cười vô cùng miễn cưỡng, nhưng trong lòng lại chán nản không thôi, thầm nghĩ:



- Hẳn do a Nhã đã phỏng đoán sai lầm, hay là...sớm biết như vậy phải tiếp tục kéo dài thêm một ngày, như vậy...



Một nhân viên công tác của hiệp hội vội vàng lấy tới một bình thủy tinh trong suốt. Đây là bình thủy tinh được chế tạo đặc thù của hiệp hội, là vật chuyên môn dùng để phong bế linh lực làm thí nghiệm. Tôn lão nhân đem linh lực của mình rót từng chút một vào thi thể của hội trưởng, đem tia dao động bất thường kia chậm rãi dọc theo kinh mạch đẩy ra, chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ hủy diệt tia hi vọng hiếm hoi này, dù sao tia dao động kia thật sự là rất yếu ớt, cho dù không có ai can dự vào phá hoại chỉ sợ thêm vài giờ nữa cũng sẽ dần dần biến mất không còn nhìn thấy.


U Minh Trinh Thám - Chương #587