Chương 380: Địa vực đại hội. (1)



- Chờ một chút, chờ một chút.



Hai tay Trần Lam đã thoát khỏi trói buộc, vội vã cởi tấm vải đen che mắt ra, nhưng khiến hắn ngoài ý muốn là sau khí hắn mở mắt, lại vẫn là một mảnh tối đen, so với tháo miếng vải đen ra căn bản là không có gì khác nhau.



- Con mắt của ta, sao lại không thấy gì?



- Sao? Ngươi mù à?



Nam nhân kia quay đầu lại, Trần Lam run rẩy. Trong bóng tối, một đôi con ngươi lục sắc đang ở cách đó không xa nhìn chằm chằm vào hắn.



- Không, không phải.



Trần Lam nhìn bốn phía, lấy thị lực của hắn ở trong mảnh hắc ám này chỉ có thể nhìn được con mắt phát ra hôi quang kia, cái khác đều không rõ.



- Ở đây không có ánh sáng, ta cái gì cũng không nhìn thấy, sao ăn được a?



- Thực phiền phức mà, nên mới nói nhân loại các ngươi thật sự rất không thuận tiện.



Nam nhân kia chửi bới.



- Vậy ngươi muốn thế nào?



- Có thể cho ta một ngọn đèn hay không?



Trần Lam làm ra bộ dáng đau khổ cầu xin.



- Có chút ánh sáng...ít nhất...ta có thể an tâm một chút.



- Thực phiền phức...chờ chút.



Nam nhân nói xong, cặp mắt lục sắc biến mất trong bóng tối, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân đang rời đi.



- Hai tay được giải phóng, như vậy càng dễ dàng.



Trần Lam ở trong bóng tối sờ lên linh cụ trói buộc trên cổ tay. Tuy rằng vẫn rất chặt, nhưng cảm giác so với lúc trước đã lỏng hơn, thời gian dài nỗ lực thật không có uổng phí.



- Đây, đừng có yêu cầu gì nữa, thực phiền phức.



Không bao lâu, nam nhân kia cầm một ngọn đèn dầu cũ đi xuống. Trong ánh sáng, Trần Lam tỉ mỉ đánh giá nam nhân này, cao to cường tráng, phỏng chừng công kích rất khó tạo thành thương tổn gì đối với hắn.



Đợi nam nhân kia đi rồi, Trần Lam bắt đầu quan sát gian phòng mình đang bị nhốt này. Ngọn đèn dầu kia tựa hồ đã lâu không dùng, do đó cũng không sáng, bất quá có thể miễn cưỡng để Trần Lam thấy rõ xung quanh. Bốn phía đều là tường đá, cách đó không xa mà một cầu thang bằng đá thông về phía trước mặt. Một cánh cửa gỗ đóng chặt, thoạt nhìn chỉ có một cửa ra đó. Trần Lam nhìn cơm nam nhân kia đưa tới. Là một hộp cơm sớm đã nguội lạnh. Loại thức ăn này nếu là bình thường, Trần Lam sợ rằng ngay cả nhìn cũng chẳng thèm. Chỉ là hiện tại bởi vì không có linh lực chi trì, hắn cần đồ ăn để bổ sung thân thể suy yếu, nên cũng không tính toán nhiều, lấy tay cầm lấy ăn một miếng lớn.



- Hắc, tiểu tử, lại tới giờ ăn.



Cửa gỗ bị mở ra, nam nhân cường tráng kia lại cầm một hộp đi vào, ném tới trước mặt Trần Lam.



- Ăn đi!



- Thật không, lại tới giờ ăn?



Trần Lam cúi đầu, nhìn hộp cơm trên mặt đất lẩm bẩm:



- Nói như vậy đã ba ngày rồi.



- Hắc hắc, không sai, thật không ngờ ngươi ba ngày này đều rất nghe lời.



Nam nhân nhếch môi cười.



- Vốn tưởng rằng ngươi sẽ làm ra không ít phiền phức, lại không ngờ ngươi nghe lời như vậy.



Trần Lam không nói gì, cầm lấy hộp đựng cơm trước mắt ăn miếng lớn. Nam nhân kia thấy hắn chỉ ăn cũng không tiếp lời nữa, cũng cảm thấy không hứng thú, liền xoay người rời khỏi.



Cửa gỗ "thình thịch" một tiếng liền bị đóng lại, trong mắt Trần Lam hiện lên đạo tinh mang đạo tinh mang. Hắn buông hộp cơm trên tay.



Tay trái linh cụ trói buộc đã có chút nới lỏng, thế nhưng còn xa mới đạt được trình độ thoát ra được. Nhưng thời gian còn lại cho Trần Lam không nhiều lắm, hắn quyết định vẫn thử một lần.



Có lẽ bởi vì hộp cơm kia quá mức rẻ tiền, cho dù nước canh bên trong cũng không có bao nhiêu, nên Trần Lam cảm giác hiệu quả bôi trơn cũng không được tốt. Thời gian cấp bách, hắn cũng bất chấp nhiều như vậy. Cắn răng một cái, tay chân cùng sử dụng, bắt đầu ra sức đem linh cụ trói buộc trên cổ tay kéo ra, linh cụ trói buộc thô ráp ma sát trên da, khiến da thịt trên cổ tay hắn bị xé rách, máu tươi liên tục bắn ra, rơi trên mặt đất.



Máu tươi chảy ra đầy cổ tay của hắn. Nhưng cũng có tác dụng nhất định, Trần Lam cảm giác được phách kết trên cổ tay đã có chút dấu hiệu buông lỏng.



- Có người không, bên ngoài có người không, người a, mau tới đây...



Từ trong phòng giam truyền ra tiếng hô của Trần Lam:



- Người đâu mau tới a, cứu mạng a!



- Hắc, tiểu thiếu gia kia đang gọi cái quỷ gì vậy?



Nam nhân cường tráng ngẩng đầu nói:



- Xẩy ra chuyện gì sao?



- Thời gian hẳn là không sai biệt lắm.



Nữ hồ yêu nhìn bóng đêm đen bên ngoài, có chút lo lắng nói với nam nhân kia:



- Cẩn thận chút.



- Yên tâm, trong lòng ta có cân nhắc, hắn không làm ra được trò gì đâu.



Nam nhân cường tráng vỗ vỗ tay nữ hồ yêu, đem một viên đan dược màu hồng ném vào miệng, đứng dậy đi về phía phòng giam.



- Sao vậy, còn không để người ta ngủ.



Nam nhân cường tráng đi xuống cầu thang, lại thấy Trần Lam đang cuộn mình quỳ trên mặt đất, run rẩy.



- Ta không được...bụng đau quá...



Thanh âm của Trần Lam cực độ thống khổ.



- Rốt cuộc làm sao?



Nam nhân kia thân thiết đi tới trước mặt Trần Lam, ngồi xổm xuống kiểm tra tình huống thân thể của Trần Lam.



- Sẽ không phải bởi vì hộp cơm vừa rồi dầu mỡ ôi thiu làm ra chứ, ăn vào hại bụng đi sao!



Trần Lam mạnh mẽ ngẩng đầu lên, một tia hung quang từ trong mắt hiện ra. Nam nhân cường tráng cường tráng chỉ sửng sốt một chút, chỗ ngực liền truyến đến một trận đau đớn kịch liệt. hắn cúi đầu, một cánh tay đã xuyên qua ngực hắn.



- Chết đi!



Trần Lam hét lớn một tiếng, nam nhân cường tráng thống khổ ngã trên mặt đất, linh lực chi hỏa không ngừng tán toạn trong thân thể hắn, bởi vì đau đớn quá mức cả người hầu như co rút thành một đoàn.



- Hỗn đản, quả nhiên thân thể cường tráng, Linh Năng Lực Giả bình thường sớm đã chết rồi.



Trần Lam nhìn nam nhân cường tráng đang không ngừng run rẩy trên mặt đất mắng một câu. Một kích vừa rồi, tập trung toàn bộ linh lực của hắn. Lại thêm Tà Viêm cường đại học được từ chỗ A Nhã, đủ để trong thời gian ngắn đem Linh Năng Lực Giả bình thường giết chết. Đối mặt với hồ yêu thân thể cường tráng này, Trần Lam căn bản không có bảo lưu. Nhưng là hồ yêu cường tráng kia dưới tình huống không có phòng bị cũng không chết ngay tức khắc. Mà là ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy, co quắp.



Nếu là bình thường, Trần Lam tự nhiên sẽ hảo hảo lợi dụng cơ hội này làm nhục đối phương một phen. Nhưng hiện tại thời gian có hạn, bị nhốt ở đây, Trần Lam cũng không phải rất rõ ràng đã qua bao lâu, còn thời gian để đến kịp hiệp hội hay không. hắn không để ý tới hồ yêu cường tráng ngã trên mặt đất chưa tắt thở, túm đứt xiềng xích dưới chân, phóng về phía cửa gỗ.



Tuy rằng hồ yêu cường tráng kia đã bị công kích cũng không có phát ra thanh âm gì lớn, nhưng Trần Lam vẫn không dám sơ ý. Hắn cũng không biết bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu người canh giữ, muốn chạy thoát, phương pháp tốt nhất là xuất kỳ bất ý.



Trần Lam cố sức đẩy cửa gỗ, lại phát hiện cái gì cửa gỗ không chút sứt mẻ. Mà ngay khi hắn đang phát sầu, ngoài cửa lại truyền đến tiếng ầm ĩ.



Hắn ghé vào cửa tỉ mỉ nghe dò, đó là thanh âm đánh nhau, tựa hồ bên ngoài phát sinh xung động kịch liệt gì đó. Hơn nữa từ thanh âm phán đoán, nhân số không ít.


U Minh Trinh Thám - Chương #584