Chương 376: Nguy hiểm tồn tại. (2)



- Có a, còn có một bài khác cũng là Lilith điện hạ dạy cho ta, ta hát cho ngươi nghe a.



Nói xong Alie lại hát lên.



- La la la la...



La là lá la....



Trái tim cầm qua tay phải ruột non cầm qua tay trái



Bỏ đầu bỏ gan



Mary cầm lấy con mắt màu lam đang nhìn



La la la la...



La là lá la...



Phổi cầm qua tay phải, thận cầm qua tay trái



Bỏ lưỡi, bỏ mũi



Mary cắt lấy lỗ ta trái



Mary a Mary a



Mary mặc hồng y, giữ mái tóc vàng



Đeo khuyên tai cắt lấy



Mary a Mary a



Mary mặc hồng y có con ngươi lục sắc Mary



Nhận lấy con ngươi móc ra



Mary a Mary a



Mary mặc hồng y dính máu tươi cầm lấy cưa và thái đao xoay người



Cầm cái đầu không mắt xuất hiện trong nhà ngươi...



- Ách...



Minh Diệu che trán, hoàn toàn nói không ra lời. Lilith này thật đúng là ác ma thuần chủng a. Ngay cả đồng dao dạy người khác cũng tìm cái lạ như vậy.



- Cái này... Alie, sắc trời đã không còn sớm, ta thấy ngươi vẫn là ngủ sớm một chút đi sao. Chờ lúc nào rảnh rỗi lại hát cho ta nghe được rồi...



- Trời vẫn sớm mà?



Vẻ mặt Alie mê hoặc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.



- Ta vừa mới tỉnh ngủ, hiện tại đang là lúc tràn đầy tinh lực a?



- A, ta nói sai rồi. Là ta cảm thấy buồn ngủ.



Minh Diệu đầu. Hắn bị bài hát của Alie làm cho có chút váng đầu. Hầu như quên Alie và nhân loại thời gian sinh hoạt khác nhau.



- Nếu như ngươi buồn chán thì mở TV xem chương trình nửa đêm. Hoặc là tìm chút việc mà làm. Chỉ là đừng ra ngoài, hiện bên ngoài khá hỗn loạn.



- Ừm, được rồi, ta biết mà.



Alie nhu thuận gật đầu.



- Ngươi đi ngủ đi, ta sẽ không quấy rối đến các ngươi.



Minh Diệu gật đầu, nhẹ nhàng đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Một phút đi ra cửa đó, hắn lại nghe được trong miệng Alie phát ra làn điệu du dương.



- Mẫu thân ta giết ta, Cha ta đang ăn ta



Huynh đệ tỷ muội của ta ngồi bên cạnh bàn



Thu thập hài cốt của ta



Sau đó bọn họ đem ta mai táng dưới tảng đán lạnh lẽo...



- Xem ra muốn nuôi một la lỵ Hấp Huyết Quỷ, không phải một chuyện dễ dàng...



Minh Diệu bất đắc dĩ thở dài. Ngay khi hắn muốn lặng lẽ về phòng ngủ, lại phát hiện cửa phòng Diệp Tiểu Manh đang mở ra, từ bên trong truyền đến tiếng thở dài lo lắng.



- Thế nào, còn chưa ngủ sao?



Minh Diệu nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào.



- Hôm nay sau khi trở về liền thấy ngươi mất hồn mất vía, tựa hồ là có tâm sự gì đó. Đã xảy ra chuyện gì sao?



- A, Minh Diệu...



Nghe được thanh âm của Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh thấp giọng kinh hô một tiếng.



Minh Diệu vội vàng lấy tay đè lên môi nàng, làm thủ thế chớ có lên tiếng.



- Không...không có gì a...



Diệp Tiểu Manh cảm giác được một bàn tay to nhẹ nhàng che vào miệng mình. Giữa ngón tay truyền đến mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến nàng cảm thấy rất an tâm. Chỉ là phần an tâm này không có duy trì được bao lâu, nàng không khỏi nhớ tới lúc trước nàng và Alie nói chuyện, tâm tình lại trầm trọng.



- Ta không sao, chỉ là có chút khó chịu.



- Khó chịu? Khó chịu ở đâu?



Minh Diệu đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó khẩn trương nói. Lấy thể chất của Diệp Tiểu Manh, Minh Diệu rất rõ ràng, thể chất di truyền từ hồ yêu tuyệt đối không bị các loại bệnh như cảm mạo gì đó, nên từ khi phân nửa yêu huyết trong cơ thể nàng bắt đầu chậm rãi thức tỉnh, liền chưa từng bị bệnh. Hắn vội vã lấy tay sờ trán Diệp Tiểu Manh.



- Không nóng a, có chỗ nào đau không?



- A.,. không có, không liên quan, chỉ cần ngủ một giấc là được.



Nhìn thấy Minh Diệu vẫn khẩn trương nhìn mình, trong lòng Diệp Tiểu Manh không khỏi ấm áp.



- Không có gì, ngươi đi ngủ đi, hôm nay mệt quá rồi.



- Vậy ngươi rốt cuộc khó chịu ở đâu?



Minh Diệu nhức đầu, chợt bừng tỉnh đại ngộ nói:



- Ta biết rồi, cái kia đến à?



- Không phải tán dóc, đại thúc biến thái.



Mặt Diệp Tiểu Manh nhất thời đỏ lên.



- Vậy là làm sao?



Minh Diệu cau mày tiếp tục hỏi:



- Có tâm sự gì, ngươi phải nói với ta a. Xem ta có thể giúp ngươi hay không? Nhiều năm như vậy, hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, tuy rằng cũng không có quan hệ huyết thống gì cả, nhưng cũng như người thân của nhau. Lại có cái gì không thể nói đây?



- Ta đã nói không có việc gì mà, ngươi thật phiền phức.



Diệp Tiểu Manh tựa đầu trực tiếp vùi vào trong chăn.



- Gia hỏa kỳ quái. Bỏ đi, ngươi ngủ cho ngoan, ta không quấy rầy ngươi.



Minh Diệu không hiểu ra sao, thấy Diệp Tiểu Manh không muốn để ý đến hắn, không có biện pháp chỉ đành thôi. Giúp Diệp Tiểu Manh đắp chăn xong, sau đó xoay người chuẩn bị rời khỏi.



- Đúng rồi, ta còn quên chúc mừng ngươi.



Ngay khi Minh Diệu muốn ra ngoài, Diệp Tiểu Manh lại đột nhiên từ trong chăn thò đầu ra, không đầu không đuôi nói một câu.



- Chúc mừng ta? Chúc mừng ta cái gì?



Minh Diệu nghe được Diệp Tiểu Manh nói lời này thì sững người tại chỗ.



- Ta đã nghe nói, ngươi và Alie...cái đó...



Diệp Tiểu Manh nước mắt vòng quanh, nàng cố gắng không cho nó chảy ra.



- Nói chung là chúc mừng ngươi.



- Ách...



Minh Diệu đầu tiên là sửng sốt, che miệng lại, nhịn không cho mình cười ra tiếng:



- Khó trách, khó trách...ta nói vì sao bữa cơm tối này chung quy có mùi vị kỳ quái, thì ra là như vậy.



- Bữa cơm tối nay?



Diệp Tiểu Manh sửng sốt:



- Có mùi vị kỳ quái gì a?



- Mùi dấm chua, tựa hồ phát ra rất nhiều.



Minh Diệu nhịn cười nghiêm trang nói rằng.



- Không phải a, bữa cơm tối nay cũng không có phát ra...



Nói đến phân nửa, Diệp Tiểu Manh mới phản ứng lại, thì ra Minh Diệu đang cười nhạo nàng. Chăn vừa vén ra, lại chùm lên, giọt nước mắt kia chung quy vẫn không nhịn được, nhỏ lên gối.



- Chuyện này, không phải như ngươi tưởng tượng đâu...



Minh Diệu nhẹ nhàng ngồi bên giường của Diệp Tiểu Manh, chậm rãi nói:



- Chuyện đó, kỳ thực khi ấy ta cũng không biết là ý này, ta cũng là làm thay Lilith mà thôi.



Minh Diệu đem mọi chuyện nhất nhất nói ra.



- Lúc này, bởi Lilith lại giúp ta chữa trị thân thể, do đó nghi thức huyết hôn ấy, coi như thành phế thải. Hiện tại giữa ta và Alie cũng không có quan hệ gì đặc biệt.



- Thực sự là như thế sao?



Diệp Tiểu Manh nghe Minh Diệu nói đến trận chiến đấu thảm liệt của hắn và Ada tại tiểu đảo ở Châu Âu kia, trên mặt tràn ngập lo lắng:



- Khó trách tỷ tỷ trở lại nói với ta, ngươi đã...đã...



- Chết sao?



Minh Diệu vừa cười vừa nói:



- Nói như vậy cũng đúng, lúc đó ta thật sự cùng chết không khác gì.



- Mặc dù tỷ tỷ nói như vậy, thế nhưng ta tuyệt đối không tin tưởng.



Diệp Tiểu Manh lắc đầu nói:



- Ta tin tưởng ngươi nhất định còn sống, ngươi sẽ không bỏ ta lại một mình.



- Ha hả, tiểu hài tử ngốc ngếch, ta đương nhiên sẽ không bỏ ngươi.



Minh Diệu nhéo mũi nàng nói.



- Ta không phải đã trở lại sao?



- Vậy hiện tại thân thể ngươi...



Diệp Tiểu Manh lấy tay vuốt chung quanh thân thể của Minh Diệu.



- Ha hả, là hoàn toàn mới. Nói đúng ra, còn là xử nam nguyên tem. Ngươi có thể yên tâm sử dụng.



Minh Diệu lấy tay vỗ vỗ ngực mình nói:



- Tuy rằng trước kia cũng là một xử nam nguyên tem, bất quá đây là tân phẩm.



- Ai hỏi ngươi cái này...



Nghe Minh Diệu vừa nói như vậy, Diệp Tiểu Manh nhịn không được cười khì một tiếng.



- Ngươi có phải là cái kia hay không...cùng ta có quan hệ gì chứ...


U Minh Trinh Thám - Chương #576