Chương 46: Chuyện quỷ trên bbs



- Uy uy, Tiểu Manh, cô có nghe nói không, chuyện ma quái ở ký túc xá cũ đó?



Mới vừa quay trở về ký túc xá, An Thanh làm vẻ thần thần bí bí kéo Diệp Tiểu Manh nhỏ giọng nói.



- A, chuyện kia sao…



Diệp Tiểu Manh rất không tình nguyện nhắc tới những chủ đề thần quái này.



- Nghe qua, không có hứng thú!



Sau đó nàng liền nằm trên giường không nói thêm gì nữa.



- Ai nha, thật sự là khủng khiếp lắm!



An Thanh không có ý định bỏ qua cho Diệp Tiểu Manh, vẫn tiếp tục nói:



- Nghe nói có ba sinh viên cấp cao tận mắt nhìn thấy đó, không trách được khi tôi đi ngang qua chỗ đó luôn cảm giác cả người không được tự nhiên, quả nhiên là rất tà môn.



- Nha…



Lời của An Thanh đưa tới hứng thú của a Trạch:



- Cô nói thật sự?



- Dĩ nhiên!



Ngữ điệu của An Thanh càng cao hơn:



- Các cô không lên bbs của trường nhìn sao? Bây giờ bài post kia đang phát hỏa, hơn nữa còn không ngừng đổi mới, viết rất thực sự đó.



- Như vậy tôi cũng muốn xem thử một chút.



A Trạch lộ ra nụ cười hiếm có:



- Cho tôi mượn dùng máy vi tính của cô một chút.



- Này, Tiểu Manh, cô có muốn xem hay không?



An Thanh đẩy đẩy Diệp Tiểu Manh đang nằm trên giường.



- Tôi thật không có lừa cô đâu!



- A a, tôi không có hứng thú, chuyện như vậy không nên nói với tôi, tôi chán nghe loại chuyện thần quái này lắm!



Diệp Tiểu Manh bưng kín lỗ tai.



- Thật là, là một người trẻ tuổi làm sao lại không có chút lòng hiếu kỳ cùng tinh thần tìm hiểu đây.



An Thanh không sao hiểu nổi phản ứng của Diệp Tiểu Manh.



- Nếu quả thật có quỷ, chẳng lẽ cô không muốn xem thử một lần sao?



- Không muốn, tuyệt không muốn!



Diệp Tiểu Manh dùng gối bưng kín đầu:



- Nhìn nhiều năm như vậy còn nhìn gì nữa chứ!



Diệp Tiểu Manh thầm nghĩ trong lòng.



- Thật là, không phối hợp một chút nào!



An Thanh đánh nhẹ lên người Diệp Tiểu Manh:



- Tới đây đi a Trạch, tôi tìm cho cô xem, viết nhiều lắm rồi.



An Thanh mở mạng bbs của trường học, tìm tiêu đề kia đưa cho a Trạch xem. Bài post này quả thật vô cùng nóng nảy trên bbs, tỷ số điểm kích cùng tin nhắn hồi đáp đúng là đếm không xuể.



Bài post dùng ngôi thứ nhất viết, viết chuyện ba người cùng đến ký túc xá cũ thám hiểm.



Không thể phủ nhận, người viết bài này văn phong tương đối khá, rất có cảm giác hiện trường, theo An Thanh nói khi nàng đọc được bài post này cũng nhịn không được muốn đến ký túc xá cũ kia xem có quỷ hay không. Trong bài post còn miêu tả hình dáng con quỷ sinh động như thật, nghe nói vốn không miêu tả được cặn kẽ như vậy, nhưng về sau có rất nhiều người đề nghị, còn có người căn cứ theo tưởng tượng của mình hình dung hình dáng quỷ hồn kia, kết quả bộ dạng quỷ hồn càng ngày càng có hình tượng. Thời gian dần trôi qua, lai lịch, bản lĩnh, mê đề về quỷ hồn kia còn được miêu tả ra ngoài.



Nghe nói quỷ hồn kia vốn là quản lý viên ký túc xá cũ thời trước, là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, vẫn chưa kết hôn, cho nên trong lòng có chút biến thái, thường xuyên ở nhà vệ sinh nữ nhìn lén nữ sinh. Một buổi tối nọ một nữ sinh xinh đẹp một mình đi nhà vệ sinh, nhân viên quản lý kia lại núp ở một nơi nhìn lén, kết quả bị nữ sinh kia phát hiện. Nữ sinh muốn hô hoáng, kết quả người kia thẹn quá thành giận bóp chết nữ sinh kia, hơn nữa còn dùng sợi dây treo trên trần nhà. Nhân viên quản lý biết chuyện này mình không thể trốn thoát, liền treo cổ tự sát trong phòng quản lý. Nhưng bởi vì sau khi chết chấp niệm về lòng háo sắc quá nặng, quỷ hồn vẫn quanh quẩn trong ký túc xá bồi hồi không chịu rời đi, thường xuyên có nữ sinh có cảm giác mình bị rình trộm nửa đêm khi đi nhà vệ sinh, nếu như không lên tiếng thì còn đỡ, lỡ như hô to thì quỷ hồn sẽ hiện thân giết chết sau đó đem thi thể treo ngược trên trần nhà.



- Viết thật có ý tứ!



A Trạch xem xong cười cười:



- Quá giả!



- Giả? Tại sao?



An Thanh không phục hỏi:



- Thật chân thật lắm nha, nghe nói đây cũng là người thật chuyện thật bên trong trường học chúng ta đó.



- Vậy sao?



A Trạch cũng không cãi cọ với An Thanh, đứng dậy đi tới bên giường Diệp Tiểu Manh vỗ vỗ nhẹ lên chăn:



- Ra đi, không có chuyện gì đâu, bất quá là một ít người có trí tưởng tượng quá phong phú đem ra nói thôi, là gạt người.



- Hô, cũng may cũng may…



Lúc này Diệp Tiểu Manh mới chui đầu ra khỏi chăn:



- Tôi còn tưởng rằng chính mình luôn xui xẻo như vậy, đi tới chỗ nào cũng không thoát khỏi bị những thứ dơ bẩn kia dây dưa.



- Tôi rất kỳ quái!



A Trạch nhìn Diệp Tiểu Manh:



- Minh Diệu biết rõ cô rất dễ dàng trêu chọc loại dơ bẩn kia nhưng vì sao không chịu dạy cho cô chút pháp thuật phòng thân?



- Tôi làm sao biết trong lòng quái thúc thúc kia nghĩ như thế nào?



Vừa nghĩ tới Minh Diệu trong lòng Diệp Tiểu Manh liền tức giận:



- A Trạch, hay là cô dạy cho tôi có được không?



- Nhưng cô lại không hiểu chữ triện thì sao đây?



A Trạch lắc đầu:



- Phải biết rằng trên quyển sách cổ kia có rất nhiều thứ không thể dạy bằng lời nói, cô bảo tôi dạy tôi cũng không biết làm sao mà dạy đây.



- Bỏ đi, cũng may còn có cô cùng ở chung một phòng!



Diệp Tiểu Manh dùng ánh mắt thật vô tội nhìn a Trạch:



- A Trạch, cô có thể bảo vệ được tôi chứ?



- Ân!



A Trạch mỉm cười sờ sờ đầu Diệp Tiểu Manh, cảm giác giống như đang vuốt ve đầu của một con mèo nhỏ khả ái.



- Nè, hai người đang nói chuyện gì vậy, sao tôi nghe không hiểu một câu nào cả, giải thích rõ một chút đi!



An Thanh nghe hai người nói chuyện hoàn toàn không hiểu ra sao.



- Hì hì, có nói cô cũng không hiểu, đây là bí mật.



Tâm tình của Diệp Tiểu Manh trở nên thật tốt, ôm chầm lấy a Trạch:



- Đúng không a Trạch?



- Phải!



A Trạch cười cười không nói gì thêm.



- Mọi người đang nói chuyện gì mà hăng say như vậy?



Bạch Huyên đẩy cửa ra đi vào phòng:



- Nếu còn không rửa mặt thì trễ giờ rồi!



- A, Huyên tỷ, cô có nghe nói chuyện trong ký túc xá cũ có quỷ hay không?



An Thanh thấy Bạch Huyên đi vào lại bắt đầu hướng Bạch Huyên giảng thuật chuyện quỷ hồn ở ký túc xá cũ.



- Đã nghe qua, có chút hứng thú, nhưng tôi không tin những chuyện này.



Bạch Huyên cười cười:



- Trừ phi tôi có thể tận mắt nhìn thấy, nếu không tôi sẽ không tin tưởng.



- Này, không bằng chúng ta đến ký túc xá cũ kia thám hiểm một chút được không?



An Thanh thấy tất cả mọi người không tin nàng, liền đề nghị nói.



- Không được!



Ba người khác trăm miệng một lời bác bỏ lời đề nghị của nàng.



- Thật là, các cô không ai chịu tin lời của tôi cả.



An Thanh quyệt mồm, mở laptop tiếp tục đọc tin tức ma quái trên bbs, còn thỉnh thoảng cảm thán một tiếng:



- Thì ra là như vậy a…



Xem ra nàng thật sự tin tưởng chuyện này.



Ba người khác đều lắc đầu, a Trạch tiếp tục xem quyển sách cổ của mình, Diệp Tiểu Manh trợn tròn



mắt ngẩn người, Bạch Huyên bắt đầu thu thập sách vở cùng bút ký ngày mai cần dùng.



- Thật phải đi sao, tôi có chút sợ, hay là chúng ta quay về đi thôi!



Hai nam một nữ đứng ngay trước cửa ký túc xá cũ kỹ, nữ sinh có chút run rẩy nói.



- Từ Hân, lá gan của cô thật nhỏ, chẳng lẽ muốn để cho mấy tên kia xem thường sao?



Trương Bân thân thể thật cường tráng vỗ lên đầu nữ sinh nhát gan một cái nói:



- Cô sợ cái gì, cô thật sự nghĩ có quỷ hay sao, lần trước cô đã cho hóa trang người giả để hai chúng tôi treo lên thôi mà.



- Đúng thế!



Nam sinh đeo mắt kính tên Tống Văn ở một bên phụ họa:



- Vốn chỉ nghĩ hù dọa Nhã Tĩnh một chút, thuận tiện để sau này Văn Hạo không được kiêu ngạo như vậy, kết quả bị mấy người kia mượn chuyện này tạo nên sóng gió trên bbs, tôi thật không cam lòng, tôi nhất định phải vạch trần bọn họ.



- Đúng đúng…



Trương Bân đem một camera kỹ thuật số đưa cho Từ Hân:



- Một hồi cô chỉ cần đi theo phía sau tôi, nhớ chụp rõ ràng một chút là được.



- Vạn nhất…



Từ Hân nhận lấy camera vẫn còn có chút do dự.



- Không có vạn nhất!



Tống Văn cắt đứt lời của nàng:



- Chỉ cần đem chuyện chúng ta thám hiểm tối hôm nay truyền lên bbs, Văn Hạo sẽ lập tức từ một thần nhân chứng kiến quỷ hồn biến thành một tên lường gạt bị người phỉ nhổ.



- Đi thôi, chúng ta đi vào!



Trương Bân đẩy cửa ký túc xá:



- Đáng chết, khóa lại rồi.



- Yên tâm, tôi có biện pháp!



Tống Văn từ trong túi lấy ra một chìa khóa vạn năng:



- Tôi mua được từ trên mạng, thử mấy lần đã thành công rồi.



- Ta kháo, đồ mạnh mẽ như vậy mà cậu cũng có, sau này chúng ta phải đem đồ đạc của chúng ta xem chừng cho kỹ rồi, nếu thiếu khẳng định chính do tiểu tử cậu lấy!



Trương Bân không nghĩ tới đồng bạn còn mang theo loại đồ vật này.



Cắm chìa khóa vào ổ khóa cửa, Tống Văn nhẹ nhàng gõ gõ lên chìa khóa mấy lần, lạch cạch một tiếng khóa mở ra.



- Giỏi!



Trương Bân giơ ngón cái lên dẫn đầu đi vào ký túc xá.



Ba người đi tới trước cửa nhà vệ sinh nữ trên lầu ba, ký túc xá cũ kỹ trong đêm tối đúng là làm lòng người rét lạnh, dù là Trương Bân dẫn đầu trong lòng vẫn hiểu rõ chuyện quỷ hồn hôm đó chỉ là trò đùa dai của bọn họ, nhưng vẫn nhịn không được có chút sợ hãi.



- Nhớ…cô nhớ cầm chặt camera đó, chúng ta đi vào!



Tống Văn cũng có chút sợ hãi.



- Chi nha…



Cửa nhà vệ sinh nữ bị đẩy ra, Trương Bân nuốt nước bọt, chậm rãi đi vào nhà vệ sinh nữ.



Đứng trước cánh cửa vách ngăn nhà cầu cuối cùng, Trương Bân có chút không nhịn được phát run.



- Đẩy ra đi, đẩy ra!



Tống Văn đứng sau lưng hối thúc Trương Bân.



- Đừng kêu, lão tử biết rồi!



Trương Bân hướng Tống Văn rống lên một câu:



- Cậu gấp thì tự mình tới đẩy đi!



- À…không có gì không có gì…tôi không vội…



Tống Văn núp ngay sau lưng Trương Bân, không nói thêm gì nữa.



- Hai người không nên lớn tiếng như vậy chứ…vạn nhất bị quỷ hồn kia phát hiện thì làm sao bây giờ?



Từ Hân nhỏ giọng nỏi, tay cầm camera có chút run rẩy.



- Cái rắm, lão tử lớn như vậy còn chưa từng sợ qua!



Tựa hồ bị khơi dậy lửa giận, Trương Bân một cước đá văng ô cửa cuối cùng, Từ Hân cùng Tống Văn đều bị hoảng sợ nhắm nghiền hai mắt lại.



- Ha ha, hai người nhìn đi, làm gì có quỷ, nhưng tên Văn Hạo kia tự mình sợ hãi nên không dám tới, mới lập ra lời đồn quỷ hồn kia thôi.



Trương Bân nhìn thấy nhà cầu trống trơn liền cười ha ha.



- Đúng vậy đúng vậy, người này thật biết gạt người, đem đoạn phim này truyền lên bbs, để cho mọi người đều biết gương mặt thật của hắn.



Tống Văn cũng nhìn thấy rõ bên trong không có gì, thở phào nhẹ nhõm.



- Các…các cậu…



Thanh âm Từ Hân đã sắp khóc.



- Sao vậy, cô còn đang làm gì vậy chứ?



Trương Bân thật khinh thường nhìn Từ Hân:



- Đi thôi, cần phải trở về.



- Không…Hai người mau đến xem…



Từ Hân tựa hồ nhận lấy nỗi kinh sợ khổng lồ, dán chặt trên tường, tay trái chỉ vào nhà cầu thứ hai hoảng sợ tới mức nói không ra lời.



- Chuyện gì chứ, thế nào đây?



Tống Văn cau mày đẩy ra cửa nhà cầu.



Một cỗ thi thể nữ sinh xuất hiện ngay trước mặt ba người, bị sợi dây treo lơ lửng trên trần nhà, đầu lưỡi xanh tím thè ra thật dài thật dài.



- A…cứu mạng…



Tiếng kêu thê lương quanh quẩn bên trong ký túc xá xưa cũ.


U Minh Trinh Thám - Chương #57