Chương 372: Lực lượng cuồng bạo. (1)



Trong lúc Minh Diệu đang suy nghĩ nên làm thế nào, một cổ vòi rồng mạnh mẽ đã đánh úp tới trước mặt. Thật vất vả đứng dậy lại ngã xuống. Minh Diệu gian nan ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy cái lỗ thủng trên vách tường phát ra quang mang cực mạnh. Năng lực cực lớn từ phòng ngủ của Lilith truyền ra, mà cổ năng lượng này chỉ là chút da lông tiết ra ngoài mà thôi.



- Ra tay rồi!



Minh Diệu ngã ngồi xuống đất, thì thào lẩm bẩm.



- Trách không được cần thời gian chuẩn bị lâu như vậy, cổ lực lượng đúng là...



- Không, không, ta không muốn, ta không muốn.



Eva đã không còn vẻ phiêu nhiên và tự tin trước kia nữa. Nàng cũng đã quên rằng mình cũng là người có lực lượng cường đại, nàng chỉ bằng vào bản năng của nữ nhân, dùng ngón tay và man lực muốn thoát ra khỏi khống chế của Lilith.



- Thả ta ra, đồ hỗn đản. Muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo theo ta.



- Đi cùng một chỗ thôi, như vậy trên đường đi ta có thể từ từ dạy dỗ ngươi.



Khóe miệng của Lilith lộ ra nụ cười giống như ác ma.



- Về sau nhớ kỹ. Không được nói những lời không nên nói, hiểu chưa, nữ nhân ngu ngốc.



Eva đã chẳng quan tâm đấu võ mồm với Lilith, bởi vì nàng đã hoàn toàn bị dọa ngốc.



Nàng cảm giác được một cổ hấp lực cường đại, đang muốn đem linh hồn của nàng hút đi từ một thân thể vất vả lắm mới kiếm được. Nàng biết rõ, đây là lực lượng của Đại Dung Hợp Thuật. Kế tiếp. Nàng và linh hồn của Lilith dung hợp thành một, sau đó sẽ xuất hiện trong cổ thân thể này, trong nháy mắt dung hợp đó, nàng sẽ tìm được lực lượng cường đại vô cùng của Sáng Thế Thần, nhưng đáng tiếc, sau nháy mắt đó, nàng sẽ bị quy tắc hư vô mờ mịt vô tình của thế giới này xóa đi, không lưu một tia dấu vết.



Một cổ năng lượng cực lớn và ánh sáng cường liệt xoáy lên trong vòi rồng, cuốn tất cả mãnh đá vụn trên mặt đất theo. Mà những mảnh vỡ này, bên trong có một tầng thủy tinh xuất hiện trong vòi rồng. Sau khi bị những hòn đá ma sát đánh trúng nhiều lần, vật chất như thủy tinh đó bắt đầu xuất hiện dấu vết bị rách li ti.



...



Lưỡi dao cắt lên cà rốt thành một đoạn. Nhưng đoạn cà rốt này lại như quyện dính vào nhau. Chuyện này đối với Diệp Tiểu Manh mà nói, giải quyết rất dễ dàng. Với tư cách là bà chủ lo liệu chuyện ăn uống hằng ngày của Minh Diệu, hôm nay kỹ thuật xắt rau đúng là mất tiêu chuẩn. Diệp Tiểu Manh với tư cách là người trong cuộc không có để ý tới chuyện này, tuy động tác trên tay không ngừng lại, nhưng kỳ thật tâm tư không đặt ở trên thớt, hai mắt ngơ ngác nhìn ra cửa sổ không có tiêu cự, sững sờ xuất thần.



- Ai nha!



Trên ngón tay truyền ra một cảm giác đau đớn, bởi vì không yên lòng, tay trái bị dao phay sắc bén cắt vào ngón tay. Máu từ miệng vết thương chảy ra thớt. Diệp Tiểu Manh đem ngón tay bị thương bỏ vào miệng, trong hốc mắt có nước mắt chảy ra.



- Có chuyện gì thế, có gì không?



Nghe được tiếng kêu của Diệp Tiểu Manh, Mị đẩy cửa phòng bếp ra, nhìn thấy Diệp Tiểu Manh đang mút ngón tay, một bộ dáng như sắp khóc.



- Ô ô, chị!



Diệp Tiểu Manh đã không nhịn được nữa, đau quá khóc lên.



- Được rồi, không nên khóc, nghe lời nào!



Diệp Tiểu Manh nhào vào lòng của Mị lắc đầu, bộ dáng khóc lóc vẫn như cũ, giống như chịu ủy khuất rất lớn.



- Rốt cuộc là thế nào, nói cho chị nghe nào!



Mị nghe thấy liền an ủi, chuyện này vốn không có gì, chỉ là cắt vào ngón tay mà thôi, nàng giống như người mẹ ôn nhu vuốt ve mái tóc của Diệp Tiểu Manh mà vỗ về.



- Ô ô, là tên bại hoại, cái kia, đại thúc bại hoại hắn...



Diệp Tiểu Manh càng khóc nhiều hơn nữa.



- Cô bé kia... Hai người bọn họ...



Nghe đến đây, Mị mới bừng tỉnh đại ngộ. Vốn định an ủi Diệp Tiểu Manh một chút, nhưng thật sự là nhịn không được, không khỏi bật cười thành tiếng.



- Chị ngươi thật xấu, còn cười ta nữa chứ.



Diệp Tiểu Manh lau nước mắt, ánh mắt oán giận nhìn Mị.



- Ha ha... Đồ đần, chết cười ta.



Mị bụm bụng mà cười, thật vất vả mới nhịn cười.



- Chỉ là vì chuyện này?



- Ô ô ô ô ô ô...



Nhìn thấy Mị chẳng những không an ủi mình, mà còn cười rất vui vẻ, Diệp Tiểu Manh khóc thương tâm hơn.



- Được rồi, đừng khóc nữa!



Mị thấy nàng ta khóc còn lớn hơn nữa, cũng không đành lòng tiếp tục trêu chọc nàng.



- Ngươi không rõ sao, tiểu cô nương kia thật ra là Hấp Huyết Quỷ, mà chủng tộc đó gọi là Huyết Hôn.



Mị giải thích rõ ràng nghi thức và ý nghĩa của Huyết Hôn cho Diệp Tiểu Manh nghe.



- Cho nên ah, ngươi cũng đã nói với ta, lúc ấy Minh Diệu bởi vì chuyện mười năm trước, bị lấy đi một nửa tuổi thọ. Sau khi thực hiện nghi thức Huyết Hôn, cho nên vấn đề trói buộc dương thọ đã không còn tồn tại.



Mị lau nước mắt trên mặt của Diệp Tiểu Manh.



- Lại nói, ta nghe nói lúc ấy Minh Diệu tiến hành nghi thức Huyết Hôn, cũng không phải là ý muốn của hai người bọn họ, mà là Lilith cố ý.



- Thì ra là như thế.



Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, tuy không còn thút thít nỉ non. Nhưng vẻ mặt vẫn cô đơn.



- Nói như vậy còn phải cám ơn!



- Chẳng lẽ ngươi không vui, có phải ngươi nhìn thấy quái thúc thúc của ngươi hôn ngươi khác, ngươi cảm thấy khó chịu?



Mị mang trên mặt nụ cười vui vẻ giảo hoạt, nghiêng đầu nhìn Diệp Tiểu Manh.



- Không cần sợ hãi a, nghi thức Huyết Hôn của Huyết tộc khác với nghi thức hôn khi kết hôn, hơn nữa cũng không ảnh hưởng tới chuyện ngươi và hắn kết hôn đâu. Dù sao Huyết tộc kết hợp cũng không phải là vì sinh sôi nảy nở đời sau, mà chỉ giải sầu trong cuộc đời dày dằng dặc đầy tịch mịch mà thôi, sẽ không ảnh hưởng việc ngươi đẩy ngã quái thúc thúc đâu.



- Nhưng mà... Nhưng mà...



Diệp Tiểu Manh cắn môi, không cam lòng.



- Nhưng nói thế nào, thì hai người vẫn hôn nhau a.



- Ai nha, hôn thì có sao, dù sao vẫn còn lần đầu tiên mà.



Mị khoát tay không thèm để ý.



- Dù sao nói kết quả là, nhân loại kết hợp với nhau là vì sinh sôi nảy nở đời sau, xử nam ba mươi tuổi không dễ tìm đâu.



- Cảm giác, cảm thấy có chút kỳ quái a.



Diệp Tiểu Manh nghiêng cái đầu nhỏ, cau mày nói ra.



- Nếu tính toán, vậy chính là lấy hai lão bà, chị không cảm thấy kỳ quái hay sao? Cũng không phải tại cổ đại a.



Chuyện này Mị cũng không thèm để ý.



- Ngươi không có nhìn thấy bây giờ đều là như vậy sao? Một nam dẫn theo một đống nữ nhân đi dạo, cái gì thiên kim con nhà giàu, con gái yếu nhân quốc gia..., có chút công chúa tiểu công quốc..., đại minh tinh á..., chẳng phải người ta cũng tiếp nổi sao. Những nữ nhân kia cũng đâu có ăn giấm, khóc hô hào muốn lấy làm chồng, sau đó lại để cho nam nhân cùng một chỗ đều lấy, chuyện này ta nhìn thấy nhiều rồi.



- Ô, là thế sao?



Diệp Tiểu Manh mở to mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.



- Những nữ nhân kia điên sao?



- Ai biết!



Mị bĩu môi.



- Nếu có người nghe ngươi nói như thế này, chỉ sợ hội viết lách sẽ chết đói đấy!



- Nhưng ta vẫn cảm thấy...



Diệp Tiểu Manh cắn môi. Tuy nghe Mị nói vậy, nhưng trong nội tâm luôn cảm thấy có chút không đúng.



- Ngươi ah, có thời gian suy nghĩ chuyện này, còn không bằng ngẫm lại nên làm cách nào nhanh chóng đẩy ngã quái thúc thúc đi.



Mị gõ lên cái đầu nhỏ của Diệp Tiểu Manh, cười nhẹ nhàng nói ra.



- Bằng không sẽ có người đến trước ngươi đấy.


U Minh Trinh Thám - Chương #565