Chương 367: Bị thương. (2)



- Đại nhân...



A Nhã ở một bên cẩn thận từng ly từng tý đi qua, trên mặt mang theo ý sợ hãi, nhỏ giọng nói:



- Thật sự phải làm sao? Ta rất sợ.



- Sợ? Vậy thì như thế nào?



Địa Tướng dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn A Nhã, lúc ánh mắt của hắn rơi trên người A Nhã, thân thể nàng rõ ràng run rẩy thoáng một phát.



- Ngươi không có tư cách sợ, ngươi chẳng qua là tư liệu thí nghiệm sống của ta mà thôi. Ngươi đã hiểu chưa?



- Thế nhưng mà...



A Nhã cắn môi, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.



- Ta hỏi ngươi đã hiểu chưa?



Một cái xúc tu màu tím từ sau lưng xuyên thấu qua quần áo, lập tức quấn chặt lấy cổ A Nhã, nâng nàng lên giữa không trung. Mà gương mặt dữ tợn cách mặt A Nhã chỉ khoảng mấy centimet mà thôi, A Nhã có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ bạo ngược trong ánh mắt điên cuồng ấy.



- Ta hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái ấy. Ngươi đã hiểu chưa?



- Hiểu... hiểu rồi.



A Nhã vội vàng khẽ gật đầu. Tuy rằng thân thể cũng không phải thật thể, nhưng bên trên xúc tu lại có một loại dịch nhờn đặc thù chậm rãi ăn mòn linh thể, như vậy khiến A Nhã thống khổ. Chỉ là đối mặt với gã điên bạo ngược này, nàng cũng không dám biểu đạt vẻ thống khổ này ra ngoài, bởi vì nàng biết rõ tên trước mắt mình là một tên điên, vẻ mặt thống khổ của mình cũng chỉ khiến hắn càng thêm hưng phấn.



- Rất tốt.



Hắn khẽ gật đầu, dùng sức hất xúc tu lên, vất A Nhã qua một bên.



- Hiện tại ngoan ngoãn vào trong khoang chuyển đổi cho ta, sau đó nhắm mắt lại.



Trên cổ A Nhã xuất hiện một đạo hắc ấn rõ ràng, cái này chính là dấu vết do dịch nhờn bên trên xúc tua ăn mòn linh thể lưu lại. A Nhã từ trên mặt đất đứng lên, yên lặng tiến vào trong cái bình cự đại. Sau khi A Nhã tiến vào, toàn bộ cái bình liền phong bế lại, không có một tia không khí nào lọt vào.



- Đại nhân, kho số một đã chuẩn bị xong hoàn toàn.



Tên trợ thủ nói ra.



- Gia tăng liều thuốc lên, hiện tại đã đạt tới điểm giới hạn rồi.



- Ân, rất tốt.



Lúc hắn đi qua lần nữa, nhìn nhìn mí mắt nữ hài đã mở ra. Rất rõ ràng đồng tử nữ hài đã khuếch trương, đã mất đi tri giác, bởi vì bị tiêm vào đại lượng thuốc mê, hiện tại nữ hài đã rơi vào trạng thái chết giả.



- Chuẩn bị bắt đầu.



Một vòng kim loại lớn trùm lên đầu nữ hài, mấy cái ống tiêm vừa thô vừa to đâm vào mấy cái huyệt vị trên đỉnh đầu nữ hài. Mà ở đỉnh đầu là một ống dẫn xuyên tới một cỗ máy kỳ quái, một mực kéo dài tới cái bình cực lớn mà A Nhã tiến vào kia.



- Bắt đầu đi.



Hắn nhấn lên nút màu đỏ bên trên đài điều khiển, cỗ máy kỳ quái phát ra tiếng nổ vang, bình sắt cực lớn bắt đầu run rẩy kịch liệt.



...



- Con heo lười, mau rời giường.



Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai Minh Diệu.



- Mặt trời đã chiếu lên mông ngươi rồi.



- Chào buổi sáng.



Minh Diệu lơ mơ mở to mắt, phát hiện gương mặt đáng yêu của Diệp Tiểu Manh, không khỏi nở nụ cười. Có thể mở to mắt ra liền nhìn thấy một gương mặt đáng yêu như vậy, bất luận kẻ nào cũng đều thấy tâm tình rất tốt.



- Giờ mà còn sớm cái gì, mười giờ rồi.



Diệp Tiểu Manh hướng về phía Minh Diệu, nhíu nhíu cái mũi nhỏ xinh của mình.



- Tỷ tỷ và A Trạch đã ăn xong điểm tâm rồi, ngươi còn không chịu rời khỏi giường sao?



- Đồng hồ sinh học của ta còn chưa điều chỉnh tốt a.



Minh Diệu ngồi xuống ghế salon, duỗi thân mình một cái.



Eo.



Trên bàn là bữa sáng không phong phú lắm. Tuy rằng không nhiều món ăn nhưng lại có thể nhìn ra người nấu tốn không ít tâm tư. Bây giờ đang là thời kỳ lẩn trốn, có thể lợi dụng tình hình kinh tế không nhiều tài nguyên lắm mà làm ra một bàn điểm tâm như vậy, Minh Diệu phỏng đoán Diệp Tiểu Manh đã tốn không ít tế bào não vốn không nhiều của mình. Bỏ qua hai ánh mắt có chứa sát khí sau lưng, Minh Diệu há to cái miệng của mình, bắt đầu ăn.



- Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ như heo mà thôi. Ngủ chết ngươi đi.



Mị ở cách đó không xa, Minh Diệu vừa vặn có thể nghe được thanh âm lầm bầm của nàng.



- Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn như heo mà thôi. Ăn bể bụng ngươi đi.



A Trạch ở một bên cũng phụ họa, lúc này hai người như đạt thành một trận tuyến thống nhất khó mà có được.



Hai người A Trạch và Mị không ngừng cãi lộn thì không cách nào khiến người chịu được. Minh Diệu cảm giác như mình đang bị nhốt trong cùng một cái lồng với mấy ngàn con vịt. Minh Diệu đành phải sử ra đòn sát thủ, vỗ ba ba hai tiếng lên trên mông hai người, mỗi người một cái. Hai người liền lập tức đình chỉ cãi lộn, đồng thời xấu hổ đỏ cả mặt, quên cả cãi lộn, không rên một tiếng nào, khiến Minh Diệu hảo hảo cảm nhận quãng thời gian thanh tịnh không tính là quá dài. Chỉ là làm như vậy thì hắn tùy thời đều phải phòng bị hai cặp ánh mắt chứa sát khí tùy thời đều có thể phóng tới từ sau lưng.



- A, no bụng rồi, thật sảng khoái.



Minh Diệu buông bát đũa, vỗ vỗ bụng của mình. Hiện tại Minh Diệu đã luyện đến mức có thể lựa chọn loại bỏ tất đồ vật hắn không muốn nghe, cho nên hắn không nghe được câu nguyền rủa nào của hai nữ hài sau lưng.



- Đã ăn xong rồi sao? Ta tới thu dọn.



Nghe được thanh âm của Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh ở phòng bếp nhô đầu nói ra.



- Ngươi đi nghỉ ngơi một chút a.



- Ừ, vẫn là Tiểu Manh nhà ta tốt nhất, vừa đáng yêu lại vừa biết làm nội trợ, đâu như hai gia hỏa các ngươi, chỉ biết ăn cơm trắng.



Minh Diệu quay đầu lại nhìn hai nữ hài ngồi cách đó không xa đang nhìn mình chằm chằm, tự nhủ:



- Nếu như bộ ngực lớn hơn một chút thì càng hoàn mỹ.



Trong lúc Minh Diệu đang cảm khái trong lòng. Một đạo bạch quang đẹp mắt đột nhiên sáng lên trong phòng, khiến mọi người nhìn không rời mắt. Đợi đến lúc mọi người thích ứng được với ánh sáng này thì phát hiện tại khu vực trống rỗng giữa căn phòng xuất hiện một cánh cửa, mà ánh sáng này chính là từ cánh cửa kia phát ra.



- Làm cái gì vậy?



Minh Diệu cau mày đứng lên, đi tới cánh cửa kia.



- Lilith này, không có việc gì thì mở ra làm gì?



Mà trong sát na Minh Diệu đi tới trước cửa kia, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn từ cánh cửa kia bay tới, vừa vặn rơi vào lồng ngực Minh Diệu. Sau khi đạo nhân ảnh kia ra khỏi cửa thì cánh cửa kia liền lập tức đóng lại, biến mất trong không khí.



- Đây rốt cuộc là gì?



Minh Diệu cúi đầu xuống, thấy rõ bộ dạng nữ hài rơi vào trong ngực mình. Hai cái đuôi ngựa màu bạc rũ xuống, khuôn mặt nữ hài có chút tái nhợt, hai mắt lộ vẻ mệt mỏi, váy áo đều bị rách mướp, tràn đầy vết máu.



- Tâm?



Minh Diệu nhẹ nhàng gọi tên nữ hài trong ngực lên, hỏi:



- Ngươi làm sao vậy?



- Minh Diệu, cứu...



Tâm mở to mắt, dùng sức bắt lấy cánh tay Minh Diệu, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng thật sự đã suy yếu quá mức nên liền hôn mê.



- Cô bé này trong hội trưởng lão Huyết tộc.



Mị đi tới, đánh giá nữ hài hôn mê trong lòng ngực Minh Diệu, nói:



- Bị thương không nhẹ, nàng như thế nào lại muốn tới nơi này?



- Lát nữa nói sau, cứu người quan trọng hơn.


U Minh Trinh Thám - Chương #554