Chương 363: Đối kháng. (3)



Người kia gật đầu. Hắn để lại hai tổ viên lực chiến đấu tương đối yếu một chút tiếp tục dùng kết giới phong tỏa con đường, còn mình mang theo những người khác vội chạy vào quán bar.



Nhìn bốn thành viên của tổ hành động đặc biệt chạy về phía Minh Diệu, tim Trần Lam vẫn chưa an định lại. Bởi vì lúc trước phỏng đoán sai Minh Diệu đã đả kích nghiêm trọng đến lòng tự tin của hắn. Tuy rằng trong lòng tương đối rõ ràng lực lượng của bốn người này ra sao, nhưng hắn vẫn không chắc mười phần có thể lưu Minh Diệu lại được hay không.



Một cái, nghiêng người tránh thoát khỏi một quả linh khí đạn bay đến trước mặt, Minh Diệu đánh một chưởng lên mặt nhân viên ngoại cần. Thậm chí cũng không cần sử dụng lực lượng của Kim Quyết, chỉ dựa vào lực lượng cơ bắp do linh lực tăng cường, Minh Diệu đã đẩy bay cả người nhân viên kia ra sau, sau đó nặng nề té trên mặt đất. Sàn nhà bằng gỗ của quán bar vỡ vụn, tạo thành một cái lỗ tròn, lộ ra xi măng vốn bị sàn gỗ che khuất. Minh Diệu chỉ dựa vào lực lượng thân thể đã ném ngược nhân viên kia ra ngoài, đại não đã bị trùng kích mãnh liệt lập tức mất đi năng lực phản ứng, người kia liền trực tiếp hôn



mê.



Cùng lúc đó, ba căn băng trụ vừa thô vừa to trống rỗng xuất hiện, từ không trung đấm về phía Minh Diệu. Đầu băng trụ kia phản xạ ra hào quang năm màu, trông rất đẹp mắt.



Nhưng loại xinh đẹp này lại tương đối nguy hiểm, băng trụ do linh lực chế tạo ra, dựa vào sức nặng cực lớn của bản thân và tác dụng của lực hút trái đất, thế đại lực trầm giáng xuống từ trên trời.



Minh Diệu thậm chí không ngẩng đầu, hắn chỉ như vô lực giơ tay phải lên. Lòng bàn tay như nắm lại một cái, lỗ đen vô hình, băng trụ cực lớn kia ngay sau khi tiếp xúc với lòng bàn tay của Minh Diệu liền hóa thành một đoàn quang điểm óng ánh, tiêu tán trong không khí.



Hô!



Chùy đầu đinh cực lớn mang theo tiếng nó nện vào hậu tâm Minh Diệu.



Chỗ cái đầu đỉnh tản ra một đoàn quang mang màu vàng, nếu bị cái đầu đinh này nện vào thì... cho dù không chết cũng không sống khá giả.



Minh Diệu rất không có có hình tượng lăn một vòng về phía trước, thuận thế tránh qua, tránh né công kích của chùy đầu đinh. Ngay lập tức khi đứng dậy, song chưởng của hắn giơ lên, lợi dụng thế đứng lên đánh hai cái vào cằm hai nhân viên ngoại cần đang muốn xông tới, hai người kia hét lên rồi ngã gục, thống khổ nằm rạp trên mặt đất rên rỉ không thôi.



Mà cây chùy đầu đinh lúc trước công kích Minh Diệu tựa hồ còn tương đối quyến luyến hắn, tiếp tục đánh về phía Minh Diệu. Minh Diệu xoay người nhảy lên không trung nghiêng một góc mười độ, bàn tay trái vừa vặn đặt lên trên chùy đầu đinh.



- Hắc, không nên gấp gáp như vậy, kỳ thật ta cũng không có thời gian.



Ngay khi nhân viên ngoại cần sử dụng chùy đầu đinh đang nghi hoặc vì sao không thấy đối thủ của mình đâu nữa thì thanh âm của Minh Diệu truyền tới. Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Minh Diệu đang chạy đến, mang theo gương mặt mỉm cười hòa ái. Nhân viên ngoại cần kia cả kinh, vừa định vứt Minh Diệu đang đứng trên chùy đầu đinh xuống để tiếp tục công kích, Minh Diệu lại trực tiếp xoay người nhảu xuông, dùng tay đặt nhẹ lên chùy đầu đinh. Chuôi chùy vốn dùng kim loại đặc thù chế tạo thành, nhưng bây giờ lại mềm nhũn cong lại như sợi mì. Theo sự thôi động của Minh Diệu, chuôi chùy kim loại vốn thẳng tắp kia lại biến thành một vòng tròn kỳ quái, mà ở trung tâm vòng tròn, đúng là cánh tay của nhân viên ngoại cần kia. Nhân viên ngoại cần kia trơ mắt ếch ra nhìn chuôi chùy kim loại vốn thẳng tắp cứng rắn bị Minh Diệu nhẹ nhõm ngoặt vài vòng đã khóa tay mình vào bên trong. Hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Minh Diệu, hắn quả thực không cách nào tin được vào mắt mình.



- Hắc hắc, bye bye!



Minh Diệu mỉm cười với nhân viên ngoại cần kia, sau đó buông tay đang cầm trên thân chùy kia. Chùy đầu đỉnh nhẹ như không trong tay Minh Diệu tựa hồ đột nhiên lấy lại sức nặng vốn có của mình, dưới sự ảnh hưởng của trọng lực, sức nặng cực lớn kéo tên nhân viên ngoại cần kia xuống đất, bụm lấy cánh tay của mình không nhịn được rên rỉ.



Xem ra hẳn là đã bị thương đến gân cốt, muốn lại ra tay cũng không còn khả năng nữa.



Mũi chân Minh Diệu điểm một cái lên mặt đất, dừng trên không trung đá bay một ngoại cần đang muốn sử dụng công cụ phi hành nào đó. Mà ngay khi hắn muốn rơi xuống đất thì sau lưng lại đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, tựa hồ là tiếng cửa quán bar bị người cưỡng ép mở ra. Hắn còn chưa kịp quay đầu lại, liền cảm giác có một cổ nóng rực mãnh liệt cuốn tới mình.



Như dấn thân vào lồng lửa, cảm giác nóng rực truyền đến từ sau lưng trải rộng toàn thân, khiến Minh Diệu có chút không thoải mái. Bất quá loại cảm giác này cũng chỉ duy trì trong một khoảng thời gian tương đối ngắn thôi, ngay sau một giây, Minh Diệu liền không còn cảm giác gì nữa.



- Trời ạ, sao hắn lại làm được?



Một thành viên tổ hành động đặc biệt xâm nhập vào quán bar kinh hãi, tự nhủ:



- Điều đó không có khả năng.



Ngay một sát na khi đẩy cửa quán bar ra, hắn liền thấy được Minh Diệu đang rơi xuống từ không trung. Đây là một cơ hội. Thân thể Minh Diệu ở trên không trung không có chỗ mượn lực, căn bản không cách nào trốn tránh. Hắn quyết định thật nhanh, sử xuất ra thuật pháp gia truyền, lợi dụng linh lực mãnh liệt chế tạo ra tường hỏa diễm vây quanh địch nhân lại, cho dù không cách nào giết chết địch nhân, hỏa diễm cũng sẽ thiêu đốt, tiếp tục mang đến tổn thương và quấy rối địch nhân. Nhưng hỏa diễm nguyên bản phải cháy rất lâu này chỉ tách ra một đóa hoa lửa xinh đẹp sau đó rất nhanh liền dập tắt trong không khí.



- Ân? Người của tổ hành động đặc biệt cũng tới sao?



Minh Diệu né tránh công kích của một ngoại cần, lắc mình một cái nhảy lên quầy bar:



- Xem ra thời gian cũng không còn nhiều lắm a.



- Minh Diệu, ngoan ngoãn theo chúng ta đi, có thể bớt chịu đau khổ, bằng không thì...



Một thành viên tổ hành động đặc biệt lớn tiếng nói.



- Chờ một chút.



Minh Diệu duỗi một ngón tay ra ngắt lời hắn.



- Ta không có nhiều thời gian để nghe ngươi nói nhảm.



- Ngươi rõ ràng dám nói như vậy với ta.



Người kia cảm thấy mình bị khinh thị, đỏ bừng cả mặt, bắt đầu dùng thuật pháp:



- Ta nhất định phải...



Quả nhiên, thời gian không sai biệt lắm, nếu như quay lại trễ thì sẽ không nổi ăn cơm chiều mất.



Minh Diệu căn bản không để ý đến hắn ta mà chỉ hời hợt nhìn vào đồng hồ trong tay mình một chút:



- Như vậy, hôm nay đến đây thôi.



Hắn móc từ trong túi ra ba tấm phù chú màu vàng, xoay người một cái nhảy xuống khỏi quầy bar, đập ba tấm phù chú kia xuống mặt đất.



- Địa Căn Châm.



Phù chú bị nện xuống đất đột nhiên phát ra quang mang màu vang chói mắt, trong quán rượu lập tức truyền đến vô số tiếng khóc thét. Vô số gai đất như châm mang xuyên qua sàn nhà bằng gỗ, đâm vào chân tất cả mọi người trừ Minh Diệu. Cùng lúc đó, Minh Diệu lợi dụng cơ hội mọi người đang hỗn loạn, trực tiếp nhảy ra ngoài từ cửa sổ, để lại một đám ngươi đang ôm chân rên rỉ.



Đông!



Tiếng vang cực lớn khiến mọi người chú ý, tựa hồ như tiếng vật gì nổ tung vậy. Tuy rằng không thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng đám người đã bắt đầu sinh ra bạo động.


U Minh Trinh Thám - Chương #545