Chương 361: Tra xét. (1)



- Ta muốn gặp người phụ trách buổi sáng của các ngươi.



Một thiếu nữ đứng ở cửa, dùng giọng điệu băng lãnh, hơi ngạo mạn nói với người trông cửa.



- Có hẹn trước sao?



Người trông cửa lại chỉ ngẩng đầu liếc nhìn nàng, liền ngữ khí lạnh lùng hỏi. Nếu là đối với người thường mà nói, nữ hài này có chút không giống người thường. Thế nhưng đối với người của hiệp hội mà nói, nữ hài này chỉ bất quá là thường dân mà thôi. Trên người mặc dù có linh lực ba động rõ ràng, thế nhưng lại cũng không phải đặc biệt cường liệt, căn bản là không hấp dẫn nổi sự chú ý của hắn.



- Các ngươi không phải đang vội vã tìm một người sao?



Nữ hài kia vẫn dùng ngữ khí lãnh ngạo nói.



- Ta biết hắn ở đâu!



- Ngươi chờ một chút!



Người trông cửa trong nháy mắt biến sắc, hắn vội vàng cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Trần Lam bí thư. Vài phút sau, bí thư Trần Lam thần sắc gấp gáp từ trong đại lâu của hiệp hội đi ra.



- Ngươi nói ngươi biết hắn ở đâu?



Bí thư đi về phía thiếu nữa kia, lo lắng hỏi. Vì muốn tìm nơi bọn Minh Diệu hạ lạc, Trần Lam sắp ép bọn hắn phát điên rồi.



- Ngươi e rằng không đủ cấp bậc.



Thiếu nữ quan sát bí thư một chút, hừ lạnh một tiếng nói:



- Tìm người đến có thể đưa quyết định nói chuyện với ta.



- Mời vào đi sao!



Đi tới trước cửa phòng làm việc, bí thư gõ cửa. Bên trong truyền đến thanh âm của một nam nhân. Thiếu nữ mặt không biểu tình đẩy cửa ra, trực tiếp ngồi trên sô pha đối diện bàn làm việc của Trần Lam.



- Ta biết ngươi là ai, do đó sẽ không cần giới thiệu lại.



Trần Lam nhìn nữ hài đối diện, cười lạnh nói:



- Thế nào, Minh Diệu coi ta là kẻ ngốc sao? Cư nhiên cho kẻ gà mở như ngươi đến cùng ta bàn điều kiện?



- Ta là đến bàn điều kiện, thế nhưng cũng không đại biểu cho bất kỳ ai.



Nữ hài mở miệng nói rằng:



- Ta chỉ đại biểu cho chính mình.



- A? Thật không? Như vậy...



Trần Lam hừ lạnh một tiếng:



- Ngươi và nữ hài Diệp Tiểu Manh kia hẳn là bằng hữu đi sao? Tên là gì nhỉ?



- A Trạch.



Nữ hài mở miệng nói.



- A Trạch? Cái tên kỳ quái. Theo tình báo của chúng ta, quan hệ giữa ngươi và nữ hài kia không tệ, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lần này ngươi đến bán tình báo của bọn họ sao?



Trần Lam lạnh lùng đánh giả nữ hài này.



- Tin hay không tùy ngươi!



A Trạch vẫn biểu tình lạnh lùng như cũ, nói:



- Chỗ ta có đồ vật mà ngươi muốn, còn ngươi lại có đồ vật ta muốn. Đây là một giao dịch, thế nhưng nếu như giao dịch không thành công, ta nghĩ tổn thất của ngươi hẳn là lớn hơn ta một chút.



- Giao dịch?



Trần Lam nhíu mày, nhìn nữ hài ngồi đối diện. Tuy rằng vẻ mặt băng lãnh, thế nhưng Trần Lam từ bàn tay vẫn giữ chặt cái ghế của A Trạch có thể thấy được, kỳ thực nữ hài này có chút khẩn trương.



Bất quá là một tiểu hài tử chưa thành thục mà thôi. Trong lòng Trần Lam thầm khinh thường suy nghĩ. Đối mặt với một nữ hài trong lòng vô cùng khẩn trương, lại không biết làm bộ, Trần Lam không tin rằng Minh Diệu thực ngu ngốc đến mức tìm một người như vậy tới lừa gạt mình. Hắn không phải đứa ngốc, Minh Diệu cũng không phải, như vậy chứng tỏ nữ hài này có thể muốn từ chỗ mình đạt được cái gì đó, cho nên mới tìm tới cửa.



- Nói đi, ngươi muốn cái gì?



Trần Lam mở miệng nói rằng. Hắn không tiếp thu nữ hài tên A Trạch này có thể từ trên người mình làm ra trò gì.



- Ta có thể nói cho ngươi chỗ hắn ẩn thân, thế nhưng ta cần một bảo đảm.



A Trạch cắn môi, tựa hồ tương đối giằng co.



- Bảo đảm gì?



Trần Lam cau mày hỏi.



- Minh Diệu thế nào không quan trọng, thế nhưng ngươi phải bảo đảm Tiểu Manh bình yên vô sự.



A Trạch nói:



- Một sợi lông cũng không thể thiếu đem nàng giao cho ta.



- Tiểu cô nương sống cùng Minh Diệu đó sao?



Trần Lam có chút kỳ quái hỏi.



- Ta biết nàng là bằng hữu của ngươi. Ngươi muốn bảo vệ nàng. Điểm này ta cũng có thể lý giải, thế nhưng ngươi thực là vì nguyên nhân này nên mới đến tìm ta sao?



- Ta biết các ngươi là ai, cũng biết năng lực của các ngươi lớn cỡ nào?



A Trạch mở miệng nói.



- Ta ít nhiều cũng kiến thức cùng tiếp xúc qua thế giới này của các ngươi. Những vị quan to hiển quý kia đối với các ngươi mà nói cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. Minh Diệu thế nào cũng không quan trọng, thế nhưng ta không thể để Tiểu Manh bị liên lụy.



- Ta hiểu, thì ra là có chuyện như vậy.



Trần Lam cười ha ha.



- Ý của ngươi là nói ngươi và nữ hài kia là bằng hữu, cùng Minh Diệu lại không có quan hệ gì, đúng không?



- Không sai, chính là chuyện này.



A Trạch gật đầu.



- Do đó ta không muốn để Tiểu Manh cũng liên lụy vào đó, đây là điều kiện của ta.



- Đáng thương cho Minh Diệu, đây là sự tình hoang đường nhất mà gần đây ta nghe được.



Trần Lam thật vất vả mới ngừng cười.



- Vì bằng hữu bán đứng bằng hữu, nói như thế nào nhỉ? Ta thật không rõ trong đầu đám tiểu hài tử các ngươi rốt cuộc là lớn lên thế nào nữa. Ti vi đã khiến đầu tất cả các ngươi đều bị tàn phế rồi sao?



- Ta đến đây không phải để nghe ngươi nói móc và cười nhạo, ta đến bàn giao dịch.



Sắc mặt A Trạch càng ngày càng khó coi.



- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết là có hay không, ta cần một câu trả lời.



- Đương nhiên có thể, nữ hài kia với ta mà nói không ý nghĩa gì, ta chỉ cần Minh Diệu.



Trần Lam dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào mắt A Trạch.



- Thế nhưng ngươi phải đi cùng ta. Ta không tin ngươi. Nếu như để ta biết ngươi gạt ta, ta bảo đảm kết cục của ngươi sẽ rất thảm.



- Có thể.



A Trạch gật đầu.



- Thế nhưng khi các ngươi động thủ. Ta muốn tránh ra chỗ khác. Ta không muốn để Tiểu Manh biết là ta bán đứng hắn.



- Muốn bảo vệ bằng hữu, lại sợ hãi sự tình phản bội bị bằng hữu biết được, sẽ bị phỉ nhổ sao?



Trần Lam cười lạnh nói:



- Có thể, ta thậm chí có thể an bài một tiết mục để ngươi xuất hiện kịp thời đem nàng ta cứu đi.



- Như vậy là hay nhất, bất quá...



A Trạch gật đầu:



- Ngươi là người hợp tác không tệ.



- Tốt. Chúng ta lập tức xuất phát, ngươi dẫn đường.



Trần Lam cầm lấy điện thoại trên bàn:



- Triệu tập mọi người, đã biết được chỗ đào phạm ẩn nấp, đem toàn bộ người trong và ngoài tổ xuất động.



- Hiện tại phải đi sao? Có phải là có chút quá nhanh?



A Trạch tựa hồ có chút do dự.



- Đương nhiên là bây giờ, ta một phút cũng không thể chờ được nữa.



Trần Lam dụng lực cầm tay A Trạch, cười lạnh nói:



- Ta cần bắt được hắn gấp. Hoặc là khi ta biết ngươi gạt ta, tự tay bóp chết ngươi. Ta nghĩ nếu như bộ dáng ngươi bị bóp chết xuất hiện trên TV, sắc mặt Minh Diệu nhất định rất khó coi.



- Vậy được rồi.



A Trạch đưa tay chỉnh lại mái tóc của mình đến sau đầu, thoạt nhìn tựa hồ cũng không quá để ý tới uy hiếp của Trần Lam. Nàng từ trên sô pha đứng dậy, thoát khỏi tay của Trần Lam.



- Chúng ta đi!



Một chiếc điện thoại di động tinh xảo từ trong túi của A Trạch rơi xuống, lọt vào cái khe giữa sô pha. Mà hai người A Trạch và Trần Lam lại bởi vì các loại tâm sự, mà không có phát hiện.


U Minh Trinh Thám - Chương #539