Chương 359: Ẩn náu. (2)



- Chuyện gì xảy ra?



Từ Mẫn lắp bắp kinh hãi.



- Minh Diệu không phải là người của hiệp hội sao? Sao lại phái người đến phong tỏa nhà hắn? Tiểu Manh đi đâu rồi?



- Không biết.



ADA lắc đầu.



- Tóm lại bây giờ không phải là lúc nói chuyện, rời khỏi đây trước đã rồi tính sau.



- Nói rất đúng.



Từ Mẫn lôi kéo tiểu Nam cùng nhau nhanh chóng rời khỏi nhà Minh Diệu, đón xe đi thẳng tới văn phòng. Bởi vì đã tan tầm, cho nên trong văn phòng không còn người nào nữa.



Cẩn thận đóng kĩỹ cửa, từ dưới bàn công tác của mình lấy ra các loại đạo cụ cần dùng.



- Sao hả? Tìm được bọn hắn không?



Từ Mẫn khẩn trương nhìn, hỏi.



- Không được, không có phản ứng.



Nhìn thủy tinh cầu không chút ánh sáng nào trong tay, ADA lắc đầu:



- Ta nghĩ Minh Diệu nhất định đã sử dụng phương pháp đặc thù gì đó, khiến người khác không thể thông qua cách này tìm được hắn.



- Sao có thể như vậy được?



Từ Mẫn cau mày nói:



- Chẳng lẽ đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn?



- Những người thủ ở đó nhất định là người xấu muốn bắt Minh Diệu và Tiểu Manh.



Tiểu Nam ở một bên dùng tiếng như trẻ đang bú nói:



- Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, sau đó Minh Diệu dẫn theo Tiểu Manh cùng nhau trốn đi. Cho nên Minh Diệu dùng phương pháp đặc thù để những người xấu kia không cách nào tìm được bọn họ, chúng ta tự nhiên cũng không tìm thấy rồi.



- Tiểu Nam nói rất đúng.



ADA dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn tiểu Nam. Tuy rằng bình thường nàng cũng biết đứa bé này rất thông minh, hơn nữa lại có tư tưởng thành thục không hợp với lứa tuổi, nhưng không ngờ đến năng lực phân tích của nó cũng mạnh như vậy.



- Nhất định là trong hiệp hội đã xảy ra chuyện gì đó có quan hệ với Minh Diệu, cho nên hắn mới bất đắc dĩ mang theo Tiểu Manh cùng nhau trốn đi. Vừa rồi tuy rằng ta bị người ngăn cản không có trong phòng, nhưng ta thấy điện thoại của Minh Diệu đặt ở trong phòng, bọn hắn nhất định đã đi rất vội.



- Ta quay lại cục cảnh sát một chuyến, xem có thể tìm ra chút manh mối nào không.



Từ Mẫn nghĩ nghĩ nói.



- Ngươi giúp ta trông coi tiểu Nam một chút.



- Hay là để ta đi đi, ngươi trông coi tiểu Nam.



ADA Lắc đầu nói:



- Tuy rằng ngươi là cảnh sát, nhưng manh mối có thể tìm được từ cục cảnh sát cũng rất có hạn, dù sao đây là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Ta ở trong hội vẫn còn có chút nhân mạch, để ta nghĩ biện pháp thì tốt hơn.



Mà ngay khi Từ Mẫn còn muốn nói gì đó, điện thoại di động của nàng lại đột nhiên đổ chuông. Nàng lấy điện thoại di động ra xem, lại thấy dãy số của Âu Phàm. Nàng có chút kỳ quái, mặc dù nàng và Âu Phàm coi như là người quen, nhưng quan hệ cũng không thân thuộc lắm, hắn cũng chưa từng chủ động liên hệ qua với nàng lần nào, nhưng lúc này Âu Phàm rõ ràng lại gọi điện thoại cho nàng, khiến nàng có chút mê hoặc.



- Âu Phàm? Tìm ta có việc sao?



Từ Mẫn mang theo nghi hoặc bấm nút nghe máy.



- Ân, có chút việc.



Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói có chút trầm thấp của Âu Phàm:



- Quán bar của ta đang diễn tập vở kịch Quái Thục Tần đùa giỡn khi dễ tiểu la lị. Qua mấy ngày nữa sẽ xong, nếu có thời gian thì mang bằng hữu qua xem nhé.



- Vở kịch?



Từ Mẫn trầm ngâm một lúc sau đó khẽ gật đầu.



- Tốt, đợi sau khi xong thì nói cho ta biết, ta sẽ đến.



- Ha ha, vậy là tốt rồi.



Âu Phàm cười hai tiếng.



- Vậy không còn việc gì nữa, tạm biệt nhé.



- Biết hai người bọn họ ở đâu rồi.



Khép điện thoại lại, Từ Mẫn nói:



- Bọn hắn nấp trong quán bar của Âu Phàm.



- Quán bar?



ADA sững sờ.



- Đi, giờ chúng ta đi đi.



- Không, chờ một chút



Từ Mẫn kéo ADA lại.



- Nghe ý của hắn, trong thời gian gần đây tốt nhất là không nên đi tìm hắn, đợi thời cơ chín muồi, hắn sẽ liên hệ với chúng ta.



- Được rồi.



ADA khẽ gật đầu:



- Xem ra chuyện nhất định rất phức tạp.



...



- Ha ha, cám ơn.



Minh Diệu cười nói với Âu Phàm:



- Trong khoảng thời gian này đã làm phiền người rồi. Về phần phí nấu ăn và các loại phí, sau này sẽ thanh toán cho ngươi a.



- Chuyện này không có vấn đề gì.



Âu Phàm khoát tay áo:



- Tuy rằng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết ngươi là gia hỏa không tệ, cho nên ngươi cứ an tâm ở lại đây. Ta là người bị nguyền rủa nhất định phải cô độc, cho nên khách của quán bar này ít đến đáng thương, ở chỗ của ta thì không cần lo có người phát hiện.



- Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu ta đến đây.



Minh Diệu vừa cười vừa nói.



- Đây cũng là một ưu điểm của ngươi rồi!



- Chỗ tốt mà loại ưu điểm này mang đến cũng không nhiều lắm.



Âu Phàm cười khổ một cái.



- Ba người các ngươi nghỉ ngơi một chút, ta đi làm chút gì đó ăn đây.



Tính toán ra, quán bar quạnh quẽ này của Âu Phàm cũng không phải chỗ tốt để ẩn thân, cung điện của Lilith phù hợp hơn chỗ này nhiều. Nếu nấp trong cung điện của Lilith thì người của hiệp hội e là cả đời này cũng không tìm thấy ba người Minh Diệu.



Tuy rằng khi Minh Diệu mang theo Mị và Diệp Tiểu Manh qua đó Lilith tỏ vẻ không ngại, nhưng trong tư tưởng của bọn họ luôn có một sự e sợ. Bất kể như thế nào, Lilith cũng là một Ác Ma. Một nữ Ác Ma có thực lực thâm bất khả trắc nhưng lại chỉ nương theo yêu ghét của mình mà làm việc, người khác căn bản không thể đoán được trong lòng nàng đang nghĩ gì. Nếu như ngày nào đó nàng đột nhiên nổi khùng lên thì..., chuyện gì cũng có thể làm ra được. Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Minh Diệu không muốn nhấc lên quá nhiều quan hệ với Lilith. So sánh ra thì chỗ của Âu Phàm ngược lại là một lựa chọn không tệ.



Minh Diệu đã từng có giao tình với Âu Phàm. Coi như là đã giúp hắn. Hơn nữa từ cung điện của Lilith có thể trực tiếp mở ra một con đường đi thông đến quán bar của Âu Phàm, đây là tiện lợi của Âu Phàm với tư cách là quảng cáo sống của Lilith ở nhân gian. Bọn người Minh Diệu không cần bạo lộ mà vẫn có thể tồn tại dưới sự giám sát của hiệp hội, trực tiếp từ chỗ ẩn thân đến cung điện Lilith, lại từ cung điện trực tiếp tiến vào quán bar của Âu Phàm, như vậy cũng bớt đi rất nhiều khả năng bạo lộ hành tung.



Về phần nhân viên công tác của hiệp hội sử dụng phương pháp đặc thù để tìm kiếm tung tích hắn thì Minh Diệu ngược lại không hề lo lắng. Loại phương pháp sử dụng đạo cụ và linh lực để tìm kiếm nơi hạ lạc của một người này, tuy rằng tất cả các gia phái đều không giống nhau, nhưng về mặt nguyên lý lại nhất trí, đều là lợi dụng ngày sinh tháng đẻ và vật phẩm đã sử dụng qua của người cần tìm để làm môi giới. Mà Minh Diệu sau khi trải qua chuyện ở phòng thí nghiệm Âu Châu với ADA, chuẩn xác mà nói hắn xem như là người đã chết qua một lần rồi sống lại. Ngày sinh tháng đẻ lúc trước của hắn đã không còn tác dụng nữa, nếu thực sự muốn tính thì tuổi hiện giờ của Minh Diệu có lẽ nên tính từ một khắc khi Lilith một lần nữa phóng linh hồn hắn về thân thể, hắn hiện giờ bất quá chỉ có "nửa tuổi" thôi.



- Chạy? Sao lại chạy?



Trần Lam hung hăng vất văn kiện trong tay xuống trước mặt thư ký, phẫn nộ hét lớn.



- Hắn mang theo linh cụ trói buộc, lại bị nhốt trong phòng quan sát của hiệp hội, vậy mà cũng để cho hắn trốn thoát, mà các ngươi không có bất kỳ người nào phát hiện ra, đám người các ngươi là ăn đại tiện mà lớn lên sao?


U Minh Trinh Thám - Chương #535