Chương 352: Công cụ. (2)



Tay phải Trần Lam lại một lần nữa thiêu cháy.



- Ta đang nghĩ nên bắt đầu từ tứ chi trước hay là móc mắt ngươi trước.



- Từ mắt đi.



Tần Khai bình thản nói, phảng phất như hắn và Trần Lam đang thảo luận chứ không phải dằn vặt mình.



- Dáng vẻ ngươi quá xấu, ta không muốn thấy ngươi.



- Được rồi, lão đầu, sẽ như ngươi mong muốn.



Trần Lam bị Tần Khai hoàn toàn chọc tức. Hắn vươn hai ngón tay trên bàn tay đang ngùn ngụt hỏa diễm, hung hăng đâm vào hai mắt Tần Khai.



- Cẩn thận!



Phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi của A Nhã. Trần Lam cảm giác phía sau truyền đến một luồng gió lạnh, giống như bàn tay tử thần lướt qua lưng mình, khiến hắn dựng tóc gáy. Hắn vội vàng buông tay, muốn quay lại.



Nhưng Diệp Trọng không cho hắn cơ hội, đôi móng vuốt bén nhọn đâm vào thân thể Trần Lam, cố sức lôi kéo, cả người Trần Lam bị xé thành hai nửa.



Làm xong tất cả, Diệp Trọng lập tức quỳ trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy. Trên cổ hắn có thể rõ ràng nhìn thấy có một vật nhỏ lồi lên không ngừng di động. Hắn dùng tất cả yêu lực, mới ngăn chặn được con sâu kia hoạt động, chỉ cần thêm một giây, con sâu kia đã có thể trực tiếp từ cổ hắn chui vào trong đầu hắn, đồng thời trong thời gian ngắn hút khô đầu hắn.



- Diệp Trọng ngươi thế nào rồi?



Tần Khai chậm rãi đứng lên, mặc dù không chịu thương tổn gì, nhưng do linh lực tiêu hao hết, tình huống hiện tại của hắn thậm chí còn yếu ớt hơn người mắc trọng bệnh, có thể đứng dậy đã là tốt lắm rồi.



- Rất không tốt.



Thanh âm của Diệp Trọng rất thống khổ. Hiện tại toàn bộ yêu lực của hắn đều dùng để áp chế con sâu ghê tởm trong cơ thể, thậm chí thân thể cũng không dám nhúc nhích, ngay cả nói cũng rất miễn cưỡng.



- Nhưng cũng may cuối cùng người chết không phải ta.



- Chưa chắc.



Thanh âm của Trần Lam lại một lần nữa vang lên, nghe thấy câu này, cả Tần Khai và Diệp Trọng đều lộ ra biểu tình sợ hãi.



- Mặc dù rất tiếc, nhưng cũng rất đáng giá.



Không biết từ lúc nào, Trần Lam đã xuất hiện phía sau hai người. Tần Khai cúi đầu nhìn lại, lại phát hiện khối thân thể vốn bị Diệp Trọng xé rách, lại biến thành một đống mảnh vỡ con rối.



- Trên người ngươi mang theo con rối thế thân.



Biểu tình của Tần Khai càng ngày càng ngưng trọng. Tiêu Dao chung, con rối thế thân đều là những thứ thất truyền từ lâu, hiện tại nhiều nhất chỉ có thể tìm thấy tên hai thứ này trên văn tự trước kia, nhưng không ngờ vật thất truyền lại xuất hiện trên tay Trần Lam.



Tiêu Dao chung là một loại chung đặc thù của Miêu Cương. Mặc dù sử dụng tương đối tàn nhẫn, thế nhưng có tàn nhẫn hay không còn phải xem người nắm giữ vũ khí. Còn con rối thế thân thì hoàn toàn khác, đây là tà vật tuyệt đối. Dùng đại lượng oan hồn làm môi giới, phong ấn trong tài liệu đặc thù.



Nếu người nắm giữ chịu một kích trí mạng, chỉ cần trước khi mất mạng lấy con rối thế thân ra, vậy thì con rối thế thân sẽ chịu thay tất cả thương tổn cho người nắm giữ. Nhưng quỷ hồn có thể du đãng trong nhân gian cũng không nhiều, người bình thường sau khi chết đi sẽ gặp quỷ sử âm giới đến đem linh hồn đi, vì vậy quỷ hồn du đãng trong nhân gian rất ít. Hơn nữa số lượng oan hồn cần dùng để chế tác con rối thế thân không phải chỉ một hai con, mà là trên trăm nghìn oan hồn mới có thể đủ làm ra một con rối thế thân có thể sử dụng. Cho nên người chế tác phải nghĩ cách thu thập oan hồn, cách nhanh nhất chính là dùng thủ pháp ác độc giết chết người vô tội, sau đó trong nháy mắt bọn họ chết đi, cướp đoạt hồn phách của bọn họ, có thể nói thứ này tuyệt đối là tà vật, cho nên dưới liên kích của nhân sĩ chính phái, phương pháp chế tác đã sớm thất truyền trăm năm trước.



- Không ngờ, ngươi có thể gây thương tích cho ta.



Trần Lam mang theo hận ý, đá một cước nặng nề vào bụng Diệp Trọng, đá bay hắn. Mặc dù tránh được một kiếp, nhưng công kích của Diệp Trọng thật sự quá cấp tốc, hắn lấy con rối thế thân ra chỉ hơi chậm hơn một chút, y phục sau lưng đã lưu lại một lỗ hổng xé rách, có vết máu chảy ra.



- Ta nói rồi, lập tức giết bọn hắn.



A Nhã phẫn nộ hô lớn.



- Nếu cứ tiếp tục chơi, cả ta và ngươi đều bị ngươi hại chết.



- Ngươi nói đúng. Hai tên gia hỏa này thật sự quá nguy hiểm.



Hiện tại toàn bộ yêu lực của Diệp Trọng đều dùng để áp chế con sâu kia di động, căn bản không thể nhúc nhích, mà linh lực của Tần Khai không còn, vô cùng yếu đuối. Thế nhưng vừa rồi Diệp Trọng đột nhiên công kích khiến hiện tại hắn vẫn còn khiếp sợ, nếu vẫn tiếp tục đùa giỡn, hắn không dám chắc chắn cuối cùng người chết sẽ là ai. Mặc dù rất không muốn, nhưng Trần Lam vẫn thuận theo gật đầu. Bàn tay hắn lại tiếp tục dấy lên hỏa diễm kỳ dị.



- Lần sau khi bắt được Minh Diệu, chúng ta lại chậm rãi hưởng thụ tất cả.



- Lần này không được chơi.



Nhìn Trần Lam dần dần tới gần, Tần Khai cười khổ nói.



- Ngươi còn có thể cử động không?



- Không.



Diệp Trọng cắn chặt răng nói. Con sâu kia vẫn không ngừng giãy dụa trong cổ hắn, chỉ cần một bước là có thể trực tiếp chui vào trong đầu hắn.



- Mặc dù ta cũng muốn liều mạng giết chết hắn, nếu ngươi sống sót còn có thể giúp ta chiếu cố hai nữ nhân của ta. Thế nhưng tình huống hiện tại, chỉ sợ ta khẽ động, còn chưa đụng tới hắn ta đã chết rồi.



- Vậy thật sự không còn cách nào.



Tần Khai bất đắc dĩ nói.



- Không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy.



- Hai chúng ta có thể không chết.



Gian nan ngẩng đầu lên, nhìn thấy A Nhã đang trốn sau lưng Trần Lam, hai mắt Diệp Trọng đột nhiên sáng ngời, nhỏ giọng nói với Tần Khai.



- Ta đột nhiên nhớ lại, có tên gia hỏa lâu rồi không xuất hiện.



- Trên đường xuống hoàng tuyền, các ngươi hãy từ từ nói chuyện.



Trần Lam lấy tay chộp tới đỉnh đầu hai người.



- Ầm ầm...



Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống. Trần Lam không dám sơ ý, vội vàng lùi về phía sau mấy bước. Con rối thế thân duy nhất đã sử dụng, hắn không dám lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Trong nháy mắt hắn né tránh, vị trí hắn đứng đột nhiên phát sinh bạo tạc cực lớn, khói bụi mù mịt che khuất tầm nhìn của hắn, hòn đá bị đánh bay vào mặt hắn, cắt ra một vệt máu nhàn nhạt.



Khói bụi dần dần tiêu tán, khi Trần Lam định thần nhìn lại, chỗ hắn đứng trước đó xuất hiện một cái động cực lớn, còn Diệp Trọng và Tần Khai vốn nằm dưới vách núi đã biến mất không thấy nữa.



- Khốn khiếp, lại để bọn họ trốn thoát.



Trần Lam tức giận đập nát tảng đá lớn bên cạnh thành mảnh nhỏ.



- Là ai? Ai làm?



- Không biết, ta cũng không thấy rõ.



A Nhã hối hận nói.



- Ta đã nói với ngươi rồi, không cần dạy nhiều làm gì, ngươi lại không nghe.



- Ta biết, ta biết. Đừng lải nhải nữa.



Trần Lam nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn thi thể hội trưởng sớm đã đình chỉ hô hấp nằm trên mặt đất, hắn không có chỗ phát tiết tức giận, đi tới hung hăng đá hai cước.



- Lão đầu chết tiệt.



- Bọn họ chạy rồi, sau này sợ rằng sẽ có phiền phức.



A Nhã từ phía sau Trần Lam âm lãnh đi tới, mở miệng nói. Nàng không giống với nữ quỷ bình thường, mặc dù cũng rất mẫn cảm với ánh sáng, nhưng vẫn có thể hoạt động vào ban ngày.



- Sau này sợ rằng sẽ rất đau đầu.



- Sợ cái gì, chỉ cần truyền tin bọn họ giết chết lão đầu, bất luận là hiệp hội hay là tổ chức ngầm sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Nếu như không muốn chết, nửa đời sau của bọn họ chỉ có thể làm con rùa đen rụt đầu.



Trần Lam nheo mắt nói.



- Còn nữa, ngươi hãy suy nghĩ xem làm thế nào trong thời gian ngắn khiến ta nắm giữ được toàn bộ hiệp hội mới quan trọng.



- Cái này không cần lo lắng, tất cả đều đã được an bài, ngươi chỉ cần làm theo cách ta nói là có thể.



A Nhã nói.



- Chuyện cháu gái của lão đầu ngươi làm thế nào rồi?



- Đã phái người đi rồi.



Trần Lam gật đầu.



- Chỉ là một ảnh mị mà thôi, không đủ gây sợ hãi.



- Đừng xem thường cô ta.



A Nhã cau mày nói.



- Mặc dù là cháu gái của lão đầu, nhưng cô ta không phải một đóa hoa được nuông chiều từ bé. Ngược lại, ngay từ khi còn bé, lão nhân kia đã bắt đầu để nàng tham dự vào trong các loại ám sát ngầm và hoạt động tình báo, kinh nghiệm rất phong phú. Hơn nữa đừng quên, ảnh mị là chuyên gia ẩn nấp chạy trốn.



- Nhưng cũng cần có cái bóng mới có thể.



Trần Lam vừa cười vừa nói.



- Ở nơi không có bóng, ảnh mị còn yếu hơn một con gà con, những người ta phái đi đều là chuyên gia, không cần lo lắng.



- Vậy là tốt rồi.



A Nhã gật đầu.



- Hiện giờ đưa ta trở về, ta cần quay về giám sát Địa Tướng.



- Ngươi còn phải quay về sao? Tên biến thái nhất định còn có thể dằn vặt ngươi.



Trần Lam cau mày nói.



- Để ta giết hắn, sau đó tìm một người tới tiếp nhận.



- Không thể, thời gian của chúng ta không còn nhiều.



A Nhã lắc đầu. Nàng tới gần Trần Lam, dùng bàn tay băng lãnh vuốt ve gương mặt Trần Lam.



- Nhẫn nhịn một chút, bây giờ chúng ta còn cần hắn.



- Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy thì được rồi.



Trần Lam bất đắc dĩ thở dài.



- Nhưng đợi sau khi tất cả chấm dứt, ta muốn tận tay giết chết hắn, đòi hắn trả giá gấp mười lần những gì hắn đã gây trên người ngươi.



- Đương nhiên.



A Nhã mỉm cười.



- Chẳng qua là một công cụ mà thôi.



- Ta...ta quay về rồi.



Trong phòng thí nghiệm bí ẩn, A Nhã từ tường bay ra, yếu ớt nói.



- Mọi chuyện đã được làm thỏa đáng, Địa Tướng đại nhân.



- Hắc hắc. Xem ra ngươi ngoài chịu đòn ra, còn có chút tác dụng.



Người nói chính là Địa Tướng mất tích đã lâu.



- Bây giờ cút đi, đừng quấy rầy ta.



- Vâng.



Dáng vẻ A Nhã như sắp khóc đi ra, tựa hồ e ngại dâm uy của Địa Tướng, vội vã lại từ tường chui ra.



Chỉ là khi rời khỏi gian phòng thí nghiệm, A Nhã nhất thời thay đổi biểu tình, trong nháy mắt dáng vẻ điềm đạm đáng yêu biến mất không thấy nữa.



- Đều chỉ là công cụ mà thôi.



Khóe miệng A Nhã hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý.


U Minh Trinh Thám - Chương #521