Chương 347(c): Giải quyết tốt hậu quả.



Ăn xong cơm chiều, Minh Diệu đi tắm rửa rồi quay về phòng mình. Nằm trên giường, có lẽ suốt nửa năm nay hắn ngủ rất nhiều, hiện tại thế nào cũng không ngủ được. Minh Diệu biết mình vắng nhà nửa năm, tuy rằng Mị đã nói với Diệp Tiểu Manh rằng hắn đã chết, hơn nữa hắn cũng chưa từng gọi điện thoại về nhà, nhưng nhìn căn phòng vẫn sạch sẽ chỉnh tề cũng có thể nhìn ra được, Diệp Tiểu Manh vẫn tin chắc sẽ có một ngày hắn trở lại. Bàn tay Minh Diệu lướt nhẹ qua từng ngõ ngách bên trong phòng, Diệp Tiểu Manh đem cả căn phòng quét tước thật sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.



- Đinh đông...



Thanh âm tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Minh Diệu nhìn nhìn di động, hiện tại mới hơn bốn giờ sáng.



- Ai vậy, trễ như vậy sao?



Minh Diệu kỳ quái mở cửa phòng, nhìn thấy được gương mặt mỏi mệt không chịu nổi của Ada hiện ra ngay trước mặt mình.



- Không phải chứ, lúc gọi điện thoại cho cô không phải vẫn còn ở Anh quốc sao?



Minh Diệu có chút ngoài ý muốn. Sau khi về đến nhà, hắn vội gọi điện thoại cho Ada, còn chưa nói được vài câu thì bên kia đã cắt điện thoại. Vốn Minh Diệu còn tưởng rằng Ada có chuyện gì đang bận rộn, nhưng hắn thật sự không ngờ nàng có thể suốt đêm từ Anh quốc bay thẳng về Trung Quốc.



- Tôi không tận mắt nhìn thấy anh, luôn không an lòng, nên đã đáp chuyến bay sớm nhất quay về!



Thanh âm của Ada có chút nức nở.



- Anh có biết hay không suốt nửa năm nay tôi tìm anh thật khổ sở...



- Thật xin lỗi, bởi vì xảy ra chút sự tình.



Minh Diệu vốn định để Ada vào nhà rồi nói chuyện, nhưng không nghĩ ra Ada lại ôm chặt lấy hắn, làm cho hắn không thể động đậy.



- Tôi không có cách nào liên hệ với mọi người, thật sự xin lỗi.



- Không sao, không sao, anh có thể bình an trở về là tốt rồi!



Ada vùi đầu trong lòng Minh Diệu lại lắc nhẹ đầu.



- Thế nào đều tốt cả, chỉ cần anh có thể bình an trở về, ô ô...



- Cô...cô đừng khóc nữa...



Minh Diệu có chút lúng túng nói:



- Vào nhà trước hãy nói chuyện có được không? Hơn nửa đêm để hàng xóm nhìn thấy không tốt lắm...



- Tôi không quan tâm, tôi muốn khóc thôi, ô ô...



Nước mắt ướt đẫm ngực áo Minh Diệu, lần này nàng cũng không phải bị kỹ xảo biểu diễn quấy phá, mà là khóc thực sự.



- Làm ơn đi, cô vào nhà rồi hãy khóc được chứ?



Minh Diệu bất đắc dĩ nói:



- Vào nhà trước đi, muốn khóc làm sao cũng được.



Mất thật lớn khí lực hắn mới thuyết phục được Ada vào nhà, lại mất thật lớn công phu mới có thể dỗ dành Ada nín khóc. Minh Diệu cảm thấy dỗ dành phụ nữ còn mệt hơn đánh nhau với Adam.



- Tôi thật sự không còn cách nào nên đành phải trở về cầu xin cha tôi, dùng mạng lưới quan hệ của gia tộc truy tìm tung tích của anh.



Tuy rằng ngừng khóc nhưng vẻ mặt của Ada cũng vẫn u oán.



- Tôi mua cả chiếc máy bay mà anh mất tích trên đó, hi vọng tìm kiếm được chút dấu vết bên trong. Nhưng không tìm được gì cả, ngay cả Sheen cũng không liên lạc được, Hi Thái gia tộc cũng nói không tìm được tung tích của anh. Tôi thật sự không còn cách nào, muốn dùng nghi thức gọi về Lilith, nhưng nghi thức lại thất bại...



- Ách, thật sự là...



Minh Diệu cũng không biết nên nói gì mới tốt. Cả sự kiện đều do hắn cùng Lilith còn có đám quỷ hút máu kia cùng nhau kế hoạch, đương nhiên không tìm kiếm được đầu mối gì trên người bọn họ. Nhưng hình như vì muốn tìm được hắn, Ada đích thật đã mất không ít khí lực, nếm không ít đau khổ. Bộ dáng của nàng thật tiều tụy, hơn nữa gầy cả một vòng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Hai mắt nàng phủ kín tơ máu, hình như đã thật lâu không được ngủ ngon giấc.



- Thật xin lỗi...



Đối diện với loại tình hình này, Minh Diệu cũng không biết mình nên nói gì mới tốt.



- Không sao, anh có thể bình an trở về là tốt rồi...



Ada lắc đầu, ôm chặt lấy Minh Diệu:



- Thật sự, về được rồi là tốt nhất. Hiện tại tôi rốt cục có thể thả lỏng được bản thân mình.



- Cô nhất định đã thật lâu ngủ không ngon giấc phải không?



Minh Diệu vỗ vai Ada:



- Thật gầy quá. Hiện tại đã thấy tôi không sao, cô cũng yên tâm rồi, đi ngủ một giấc đi. Ngồi máy bay thời gian dài, nên nghỉ ngơi sớm một chút!



- Chờ một chút, để tôi ôm thêm chốc lát, chỉ trong chốc lát có được không?



Ada nhìn Minh Diệu như cầu xin:



- Chỉ một chốc lát mà thôi...



- Được rồi!



Minh Diệu bất đắc dĩ gật đầu:



- Chỉ chốc lát cô phải ngoan ngoãn đi ngủ, được chứ?



- Ân!



Ada dùng sức gật đầu. Nàng nhào tới ôm chặt lấy đầu Minh Diệu. Đem mặt Minh Diệu ôm sát vào ngực mình. Mặc cho Minh Diệu giãy dụa thế nào cũng không chịu buông tay.



- Chết mất, bị nghẹt thở chết...buông tay...



Mất thật lớn khí lực Minh Diệu mới giãy thoát khỏi ngực của Ada, hô hấp lấy không khí thanh tân, hổn hển nói:



- Lại là một chiêu này...



- Hừ, để cho tôi lo lắng suốt nửa năm, nghẹt thở chết cũng xứng đáng!



Ada ngẩng đầu, đắc ý nói:



- Nhìn anh sau này còn dám không nói một tiếng nào mà chạy trốn như vậy nữa hay không!



- Này, có chuyện tôi nghĩ phải nói cho cô biết!



Minh Diệu nghiêm trang nhìn Ada:



- Cô thay đổi...



- Tôi thay đổi?



Ada khó hiểu trừng mắt:



- Thay đổi thế nào vậy?



- Bộ ngực của cô nhỏ rồi!



Minh Diệu chỉ vào bộ ngực của Ada nói:



- Ít nhất bị giảm sút một size...



...



- Khi nào mình cũng có thể dùng được một chiêu này a...



Nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, Diệp Tiểu Manh nhìn nhìn bộ ngực bằng phẳng của mình, bất đắc dĩ thở dài...



...



Trong rừng cây hẻo lánh, Mị đi tới chỗ Diệp Trọng đang chờ nàng.



- Vội vã tìm tôi như vậy có chuyện gì?



Ngữ khí của Mị thật băng sương hỏi. Tuy rằng thật yêu thích cô em gái Diệp Tiểu Manh, nhưng đối với chuyện phụ thân phản bội mẫu thân của mình, Mị vẫn không thể quên được, cho nên quan hệ giữa hai cha con không được hòa hợp cho lắm.



- Tiểu Manh vẫn khỏe chứ?



Diệp Trọng cũng không trả lời nàng, vẫn nhìn phương xa mở miệng hỏi.



- Hoàn hảo!



Mị gật đầu, cau mày nói:



- Nếu như ông thật sự quan tâm con bé, như vậy ông nên tự mình đến thăm nó đi, không phải mỗi lần đều chỉ dựa dẫm vào tôi hỏi tình hình gần đây của nó!



- Còn không phải lúc!



Diệp Trọng lắc đầu:



- Nếu như thời cơ chín muồi, cha sẽ đi gặp con bé. Bất quá không phải hiện tại!



- Bỏ đi, tôi không muốn tranh luận với ông!



Mị tức giận nói:



- Rốt cục là chuyện gì, thần thần bí bí...



- Những lời nói kế tiếp của cha, con nhất định phải nhớ kỹ không bỏ sót một chữ nào!



Vẻ mặt Diệp Trọng ngưng trọng nói.



...



Tần gia đại trạch, Tần Lệ đầy mặt phong trần từ bên ngoài chạy trở về.



- Đại ca, anh lại trở về sao?



Bước nhanh vào phòng sách, hắn thấy được Tần Khai đã đợi từ lâu.



- Có phải đã có tin tức của tiểu Diệu hay không?



- Không, còn chưa có!



Tần Khai lắc đầu:



- Lần này anh trở về là vì một chuyện khác!



- Vì một chuyện khác?



Tần Lệ sửng sốt. Từ sau khi Minh Diệu mất tích, trên dưới Tần gia vận dụng toàn bộ nhân lực điều tra hành tung của Minh Diệu, tuy rằng trên danh nghĩa Minh Diệu đã không còn quan hệ gì với Tần gia, nhưng dù sao vẫn là con cháu ruột thịt của gia đình, đương nhiên không thể không quan tâm. Từ sau khi Tần Khai trở thành phó hội trưởng hiệp hội, bởi vì công tác quá mức bận rộn, cho nên rất ít quay về Tần gia đại trạch, mọi chuyện trong Tần gia đều do Tần Lệ xử lý.



- Còn có chuyện gì quan trọng hơn cả việc tìm kiếm tiểu Diệu?


U Minh Trinh Thám - Chương #510