Chương 347(b): Giải quyết tốt hậu quả.



- Không có gì!



Minh Diệu cười cười:



- Tôi đang suy nghĩ tôi đúng là cái mạng lao lực, vừa mới trở về đã gặp phải loại chuyện này.



- Phải, thật không nghĩ đến ở trong trường học sẽ phát sinh loại chuyện này, còn nhiệt náo lớn như vậy.



Diệp Tiểu Manh thở dài một hơi:



- Những bạn học còn sống sót này sẽ ra sao bây giờ?



- Không biết.



Minh Diệu lắc đầu:



- Nếu như là sự kiện linh dị bình thường, nhiều nhất là thẩm vấn rõ tình huống, sau đó dùng chút phương pháp đặc thù xóa đi ký ức trong đoạn thời gian này là được. Nhưng chuyện này nhiệt náo thật sự là quá lớn, muốn áp xuống dưới thật sự không phải là chuyện dễ dàng.



- Phải a, đã chết nhiều người như vậy. Lại có nhiều sinh viên cùng thầy cô giáo mất tích, căn bản không cách nào tiếp tục đi học lại bình thường.



Diệp Tiểu Manh nói.



- Cô nói trong nửa năm nay cô vẫn sống chung với Mị sao?



Minh Diệu mở miệng hỏi.



- Phải đó!



Diệp Tiểu Manh gật đầu:



- Có một ngày tôi mua thức ăn về nhà, nhìn thấy chị ấy đứng ngay trước cửa. Cũng không biết tại sao vừa thấy chị ấy thì tôi lập tức tin tưởng lời nói của nàng. Nàng nói nàng là chị của tôi, là tới chiếu cố cho tôi, vì thế tôi mời nàng ở chung nhà. Nhưng tuy tôi tin tưởng nàng là chị tôi nhưng có một số việc nàng nói tôi vẫn không tin.



- Nga, cô bé ngu ngốc như cô hiện tại cũng đã phân biệt được lời nói thật và nói dối hay sao?



Minh Diệu cười nói:



- Nàng đã nói gì vậy?



- Nàng nói anh đã chết!



Diệp Tiểu Manh quyệt miệng nói:



- Tuy rằng không biết vì sao chị ấy lại nói như vậy, nhưng tôi biết là chị ấy nói dối!



- Ha ha, cũng không thể xem là nói dối đâu.



Minh Diệu cười cười:



- Kỳ thật khi đó...cũng có thể xem như đã chết đi!



- Tôi mới không thèm tin đâu!



Diệp Tiểu Manh ôm chặt cánh tay Minh Diệu:



- Tôi biết anh nhất định có chuyện gì đó thật trọng yếu cần làm, cho nên mới không liên hệ với mọi người. Đợi sau khi anh làm xong hết thảy, nhất định sẽ trở lại. Quả nhiên cảm giác của tôi đã đúng, anh thật sự đã trở lại!



- Tiểu đồ đần!



Minh Diệu dùng tay kia thân mật nhu nhu tóc của Diệp Tiểu Manh:



- Sinh hoạt phí ngày thường thì sao? Tựa hồ Mị không có công tác gì đi?



- A, chuyện này anh không cần lo lắng!



Diệp Tiểu Manh nói:



- Chị Mị rất có tiền, mỗi tháng chị ấy cầm tiền về còn hơn anh kiếm được cả năm nữa đó.



- Ách...



- Minh Diệu tiên sinh, công tác chủ yếu cũng đã làm xong.



Một nhân viên phụ trách công tác hiệp hội đi tới, cung kính nói. Tuy rằng bình thường đối diện với người bình thường vẫn luôn duy trì thái độ vênh váo đắc ý, nhưng dù sao Minh Diệu cũng được xem là thành viên của tổ hành động đặc biệt hiệp hội, mà hắn chẳng qua chỉ là một tiểu tổ trưởng xử lý ngoại cần hiệp hội mà thôi, thái độ đương nhiên phải cung kính hơn một ít.



- Hiện tại anh cùng chúng tôi quay về hiệp hội hay là...



- Không cần, tôi còn có chút chuyện muốn làm.



Minh Diệu khoát tay:



- Những người sống sót ở đây các anh dự định làm sao bây giờ?



- Tạm thời còn chưa có phương pháp ổn định ổn thỏa. Cho nên trước tiên tìm một chỗ tập trung họ lại ổn định, chờ đợi chỉ thị của cấp trên.



Tiểu tổ trưởng kia cười khổ nói:



- Chuyện lần này đã nhiệt náo phạm vi thật sự là quá lớn, cho nên cấp trên cũng rất đau đầu!



- Những khu lây nhiễm khác cũng phải an bài như vậy sao?



Minh Diệu hỏi.



- Phải!



Tổ trưởng gật đầu:



- Nhưng tình huống ở những khu lây nhiễm khác lại không đến mức nghiêm trọng như nơi này. Nếu tổ thanh lý của hiệp hội đến đúng thời gian, bình thường sẽ không xuất hiện thương vong đại quy mô đến như vậy. Tổ thanh lý có thể ở trong thời gian ngắn tìm được người bị lây nhiễm, sau đó trực tiếp đem bọn họ cách ly với ngọn nguồn lây nhiễm!



- Như vậy vì sao nơi này lại không có tổ thanh lý đến giải quyết?



Minh Diệu hỏi:



- Đã vậy còn đem cả trường học dùng kết giới phong tỏa đã bỏ mặc cho xong?



- Việc này...tôi cũng không rõ lắm.



Tiểu tổ trưởng lắc đầu:



- Đại khái là vì nhân thủ không đủ đi. Bởi vì chuyện lần này đã lan tràn trong phạm vi quá rộng, người của hiệp hội lại không bao quát được hết thảy, vì vậy khó thể bận tâm đến từng khu lây nhiễm, cho nên...



- Được rồi, tôi đã biết!



Minh Diệu gật đầu:



- Cô bé này...còn có cô gái kia...



Hắn chỉ chỉ Diệp Tiểu Manh đứng bên cạnh cùng A Trạch đang trả lời câu hỏi của nhân viên hiệp hội cách đó không xa, nói:



- Hai nàng là người quen thân của tôi, có thể cho hai nàng đi cùng tôi được chứ?



- Không thành vấn đề!



Tiểu tổ trưởng gật đầu:



- Hai nàng cũng không phải người thường, cho nên sẽ không gặp phải phiền toái.



- Vậy là tốt rồi!



Minh Diệu đứng dậy, vỗ vỗ bả vai tiểu tổ trưởng, nói:



- Cảm ơn!



- Đừng khách sáo!



Tổ trưởng nhìn Minh Diệu cười:



- Còn có chuyện gì cần tôi hỗ trợ không?



- Không có, bản báo cáo về sự kiện này tôi sẽ mau chóng đưa lên, khổ cực!



Minh Diệu lắc đầu.



- Tốt lắm, nếu như không còn chuyện gì khác tôi phải quay về làm việc đây!



Tổ trưởng chào từ biệt với Minh Diệu, liền rời đi.



- Tiểu Manh, kêu cô bé hiếu kỳ kia đi!



Minh Diệu duỗi bờ lưng mệt mỏi:



- Thuận tiện nói qua với Từ Mẫn một tiếng, chúng ta về nhà trước.



- Nha...



Diệp Tiểu Manh gật đầu, nàng muốn đi tìm A Trạch nhưng lại vẫn nắm chặt áo của Minh Diệu không chịu buông tay.



- Đi thôi, tôi không trốn đi đâu.



Minh Diệu cười lắc đầu:



- Tôi cam đoan!



- Ân, đã hứa rồi đó, không được nói mà không giữ lời!



Diệp Tiểu Manh nhìn Minh Diệu với ánh mắt thật đáng thương.



- Đã biết rồi!



Minh Diệu vỗ nhẹ lên đầu Diệp Tiểu Manh.



- Mau đi đi!



- Lại đánh đầu của tôi, sẽ biến thành ngu ngốc!



Diệp Tiểu Manh bất mãn than thở một tiếng, lúc này mới yên tâm buông áo của Minh Diệu.



...



Lại về tới ngôi nhà quen thuộc, Minh Diệu ngồi trên sô pha trong phòng khách, chỉ khi quay về nơi này hắn mới cảm giác được mình chân chính trở lại. Toàn thân hắn đều buông lỏng xuống, Minh Diệu nhắm nhẹ hai mắt.



- Nửa năm nay anh đã đi đâu?



A Trạch đi tới mở miệng hỏi.



- Tiểu Manh vẫn luôn vô cùng lo lắng cho anh, tuy rằng nàng không nói nhưng tôi có thể nhìn ra, nàng luôn luôn khổ sở!



- Nói ra thật dài dòng, lại thật phức tạp.



Minh Diệu nhắm mắt lại nói:



- Lăn lộn một thời gian với một đám quỷ hút máu, đi tới một đảo nhỏ tại Châu Âu, cùng một đám thiên sứ dị dạng đánh nhau, còn bị một nhân loại đánh một trận!



- Quỷ hút máu?



Ánh mắt A Trạch sáng rực lên, nàng vội vàng xuất ra quyển vở cùng bút mang theo bên mình:



- Nói tôi nghe thử một chút quỷ hút máu có hình dáng thế nào?



- Cô thật đúng là một cô bé hiếu kỳ.



Minh Diệu cười lắc đầu:



- Không cho tôi nghỉ ngơi lấy hơi sao?



- Anh không phải vẫn luôn hít thở đó sao?



A Trạch vội vàng nói:



- Kể lại cho tôi nghe một chút đi, rốt cục quỷ hút máu là hình dạng gì vậy?



- Bị cô nhìn xuyên rồi!



Minh Diệu bất đắc dĩ vỗ trán nói:



- Hiện tại quỷ hút máu đã không còn hút máu người như trước kia...


U Minh Trinh Thám - Chương #509