Chương 347(a): Giải quyết tốt hậu quả.



Minh Diệu đứng sau lưng vỗ vai An Thanh nói:



- Hai người này thật may mắn, vừa mới lây nhiễm không lâu đã gặp được người kia cứu giúp, cho nên hiện tại đã không sao cả!



- Hai người không có việc gì thật tốt!



An Thanh nghe Minh Diệu nói vậy mới yên lòng trở lại, dùng sức ôm lấy Anh Đào.



- Có thể gặp được gương mặt bạn bè quen thuộc, đối với hoàn cảnh hiện tại mà nói là một chuyện khó khăn biết bao nhiêu!



Đích xác toàn bộ những người còn sống sót hiện tại trong sân trường không đầy một ngàn người. Mà những người khác nếu không phải bị biến mất thì đã biến thành những phần thi thể không được toàn vẹn, số người sống sót còn chưa đủ một phần tư. Có thể gặp được người bạn quen thuộc của mình trong những người này, đúng là một chuyện không dễ dàng...



- Cậu tên là Trần Hạo đúng không?



Minh Diệu đi tới trước mặt Trần Hạo, vỗ vỗ vai của hắn nói:



- Trước tiên trấn định lại tinh thần một chút, bởi vì sự kiện này xảy ra bắt nguồn từ một người bạn cùng phòng của cậu, cho nên sẽ có người đến thẩm vấn cậu chuyện đã trải qua. Cả sự kiện từ đầu chí cuối thế nào cậu phải nói chi tiết cho họ biết, không nên bỏ sót bất kỳ manh mối nào.



- Tôi biết!



Trần Hạo gật đầu:



- Chuyện này dù hiện tại tôi có muốn quên chỉ sợ cũng không dễ dàng quên được như vậy!



- Không, có một số việc cậu cần phải quên!



Minh Diệu nháy mắt với Trần Hạo:



- Nói thí dụ như chuyện cậu cùng cô bé kia bị lây nhiễm, cùng những gì cậu thấy được trên sân thượng!



- Anh muốn nói về ba người kỳ quái kia hay sao?



Trần Hạo sửng sốt.



- Cậu có nhìn thấy người nào sao? Không có người nào đi nha?



Minh Diệu nhìn lên không trung nói:



- Cậu cùng cô bạn nhỏ của cậu đột phá vòng vây, sau đó chạy lên sân thượng ẩn núp lại, lúc sau mấy người chúng tôi chạy lên cứu hai người, câu chuyện không phải như vậy hay sao?



Tuy rằng không biết vì sao Minh Diệu muốn mình che giấu chuyện ba người xuất hiện trên sân thượng, nhưng Trần Hạo vẫn gật đầu.



- Tốt lắm!



Minh Diệu dùng sức vỗ vỗ lên vai Trần Hạo:



- Cô bạn nhỏ của cậu rất không tệ, cẩn thận xem kỹ nàng, đừng để cho nàng bị quái thúc thúc bắt cóc đi!



Từ Mẫn mang theo thuộc hạ đến thu dọn hiện trường, nếu đặt trong trường hợp khác, đám người của hiệp hội sẽ không hợp tác với cảnh sát, đối với bọn hắn mà nói cùng người thường làm việc sẽ làm mất thân phận của bọn họ.



Nhưng hiện tại cũng bất chấp được nhiều như vậy, bởi vì nhân công trong hiệp hội chỉ có hạn, cho nên phải mời cảnh sát tới hỗ trợ. Chứng kiến ánh mắt Từ Mẫn bay tới chỗ mình, Minh Diệu theo bản năng đưa tay bịt mũi.



Từ Mẫn nhận được điện thoại, nói trường học của Diệp Tiểu Manh đã xảy ra sự kiện ác tính, lòng như lửa đốt mang theo thuộc hạ chạy tới trường học.



Nhưng nàng thật sự không ngờ được chính là nàng vừa bước xuống xe, liền thấy Minh Diệu mang theo vẻ mặt không tim không phổi tươi cười đứng trước cổng trường, Diệp Tiểu Manh đang đứng bên cạnh hắn, một bàn tay nắm chặt góc áo của hắn, tay kia đang vẫy chào nàng.



Từ Mẫn thoáng lặng người, tựa hồ có chút không tin vào hai mắt của mình.



Nàng đi tới trước mặt Minh Diệu, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Minh Diệu suốt vài phút đồng hồ.



- Hắc hắc, tôi đã trở về.



Minh Diệu thật không chút lương tâm nở nụ cười:



- Có nhớ tới tôi không?



- Ân, nhớ...



Từ Mẫn cúi đầu, thân thể có chút run rẩy, tựa hồ là bởi vì quá mức kích động:



- Nửa năm nay anh đi đâu?



- A, xảy ra chút việc cho nên bị giữ chân không về được.



Minh Diệu nói.



- Vậy sao...



Từ Mẫn thấp giọng nói:



- Vậy tại sao không gọi điện thoại trở về?



- A, tôi rất muốn gọi, nhưng không có điện thoại.



Minh Diệu gãi gãi đầu, trong cung điện của Lilith đích thật là không có điện thoại, hơn nữa lúc đó linh hồn của hắn còn ở trong trạng thái đần độn, cũng thật sự không cách nào gọi điện thoại.



- Không có điện thoại sao?



Từ Mẫn bước tới phía trước một bước, ngẩng đầu nhìn Minh Diệu:



- Hay là nói anh căn bản là không muốn gọi?



- Tôi không có a...ách...



Minh Diệu cảm giác lông tóc toàn thân như dựng đứng lên, sát khí dày đặc như thế cho dù hắn ở trên người quái vật tà ác nhất cũng chưa từng cảm giác được.



- Anh lừa quỷ sao!



Nương theo tiếng hét, nắm tay của Từ Mẫn đã nằm trên mũi Minh Diệu.



- Anh đi Châu Phi sao? Cho dù là Châu Phi hiện tại cũng có điện thoại, anh cho rằng mấy người chúng tôi là kẻ ngu ngốc sao?



- Không phải đâu, cô hãy nghe tôi nói đi.



Minh Diệu xoa xoa mũi, nước mắt gần như muốn tuôn ra. Gặp phải nắm tay của Từ Mẫn, hắn lại không thể dùng linh lực chống cự, chỉ sợ làm bàn tay của Từ Mẫn sẽ bị gãy mất.



- Tôi nghe anh nói...



Từ Mẫn lại cho một quyền vào mặt Minh Diệu, đánh cho hắn lảo đảo.



- Tôi nghe anh nói cái đầu anh, anh nhất định là bị nữ nhân có bộ ngực lớn giữ chân chứ gì...



- Ách, tuy rằng có thể nói như vậy...



Minh Diệu nghĩ nghĩ, đích thật là một nữ nhân có bộ ngực lớn. Đương nhiên, nếu như Lilith có thể được xem là nữ nhân.



- Nhưng sự tình kỳ thật không phải như cô đã tưởng tượng đâu...



- Vậy như thế nào?



Từ Mẫn lại đánh một quyền vào cằm của Minh Diệu:



- Lão nương vì tìm anh, lấy vô số quan hệ, thiếu một đống nhân tình, mỗi ngày ở trong nhà lo lắng cho anh, bản thân anh lại chạy đi tìm nữ nhân có ngực lớn...



- Không phải đâu, mặc dù là ngực lớn, nhưng cũng không tính là nữ nhân...



Minh Diệu nói chuyện có chút không quá lưu loát, thiếu chút nữa còn cắn cả đầu lưỡi của mình.



- Hiện tại anh còn ăn sạch cả nam nữ!



Từ Mẫn bắt lấy cánh tay Minh Diệu, trực tiếp ném hắn qua vai, đem Minh Diệu hung hăng đánh ngã trên mặt đất, khóa cánh tay, sau đó dùng đầu gối đè chặt lưng Minh Diệu.



- Nói, sau này còn dám nữa hay không?



- Không dám không dám...



Bàn tay Minh Diệu quơ quơ lên, bởi vì cánh tay bị Từ Mẫn ôm lấy, vì vậy nắm bắt phải một đoàn thịt mềm mại, làm hắn sợ tới mức vội vàng buông lỏng tay ra.



- Trước tiên tha cho anh, chờ tôi xong việc sẽ tìm anh tính sổ!



Từ Mẫn đỏ mặt, tiếp theo làm bộ như không có việc gì buông cánh tay Minh Diệu ra.



- Nam nhân kia là ai vậy?



Một thuộc hạ của Từ Mẫn nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi nhỏ giọng dò hỏi đồng sự:



- Thiếu tiền của đại tỷ hay sao?



- Không biết!



Đồng sự lắc đầu:



- Đại tỷ hạ thủ nặng tay như vậy, xem ra nhất định là thiếu rất nhiều tiền!



Ngồi ở cửa trường học, nhìn đám người của hiệp hội cùng nhân viên cảnh sát đang vội vàng phong tỏa hiện trường, xử lý thi thể cùng an ủi người sống sót, Minh Diệu lấy ra điếu thuốc châm lửa rít sâu một hơi. Thuốc lá này là hắn hỏi mượn của nhân viên hiệp hội. Mặc dù đối với hắn mà nói, hiện tại nicotin đã không còn khả năng kích thích được hắn, nhưng Minh Diệu cũng đã thói quen không có việc gì thì châm điếu thuốc đặt lên miệng mình, tuy thân thể hắn không còn loại dục vọng này, nhưng thói quen cũng đã thật khó sửa lại.



- Đang suy nghĩ gì vậy?



Diệp Tiểu Manh kéo góc áo Minh Diệu, tò mò hỏi. Từ lúc gặp lại Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh đã luôn nắm chặt lấy góc áo của hắn không buông, tựa hồ nàng lo sợ chỉ cần mình buông lỏng tay sẽ không còn được nhìn thấy hắn.


U Minh Trinh Thám - Chương #508