Chương 346(b): Nhân gian bốc hơi.



Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, An Thanh vẫn chạy theo Minh Diệu ra ngoài khu lâm viên. Nhưng bốn người bọn họ chạy không được bao lâu liền thấy một nam nhân áo trắng đeo kính gọng vàng đang đứng ở giữa đường, tựa hồ đang chờ bọn họ chạy đến.



- Không cần đi tìm, bọn hắn đều đã biến mất.



Thanh âm nam nhân áo trắng cất lên, Minh Diệu nhìn lại, là Lưu Thiên Minh.



- A, sư ca, anh cũng ở đây sao!



Diệp Tiểu Manh cười híp mắt vẫy vẫy tay với Lưu Thiên Minh.



- Biến mất?



Minh Diệu hỏi lại:



- Bỏ chạy? Có người thả ra sao? Là người nào đánh vỡ kết giới thả bọn hắn?



- Không biết!



Lưu Thiên Minh lắc đầu:



- Tôi cũng bị gạt một lần. Vừa rồi đột nhiên có hơn chục người bị lây nhiễm nhào tới vây quanh tôi, nhưng lại không công kích mà chỉ dây dưa với tôi. Đợi khi tôi giải quyết sạch bọn hắn lại phát hiện toàn bộ người bị lây nhiễm đều đã biến mất không còn nhìn thấy. Không nhìn thấy dù chỉ là một ảnh tử! Đối với máu cảm giác của tôi sẽ không sai, hiện tại nơi này không có một người bị lây nhiễm nào!



- Làm sao có thể?



Minh Diệu cau mày nói:



- Không nói chuyện gì khác, tính số lượng sinh viên không bị lây nhiễm ít nhất cũng khoảng một phần tư sinh viên đi, vậy cũng phải ngoài ngàn người. Làm sao có thể trong chớp mắt lại chạy hết được?



- Không phải chạy ra ngoài!



Lưu Thiên Minh lắc lắc đầu:



- Là biến mất, hiểu không? Biến mất. Toàn bộ những người bị lây nhiễm đều tiêu thất, tựa hồ như bị bốc hơi khỏi nhân gian. Người có thể làm được loại chuyện này nhất định là không đơn giản!



- Bốc hơi khỏi nhân gian?



Minh Diệu tự nhủ:



- Có thể đánh vỡ kết giới, còn có thể ở trong nháy mắt đem hơn ngàn người bắt mang đi, đây cũng không phải là chuyện mà nhân loại có thể làm được!



- Đích xác!



Lưu Thiên Minh đẩy gọng kính, trong mắt thoáng hiện lãnh ý:



- Nhưng mặc kệ hắn là ai, dám đùa giỡn ta nhất định phải trả giá đắt!



- Đúng rồi, nữ La Sát của anh đâu?



Minh Diệu đột nhiên nhớ tới nữ La Sát mà Lưu Thiên Minh mang về từ tiểu trấn hiện tại cũng không thấy, liền vội vàng hỏi:



- Cả nàng cũng biến mất sao?



- Phải!



Lưu Thiên Minh gật đầu:



- Tôi chỉ mới nhất thời phân tâm, chờ khi quay đầu lại nhìn thì nàng đã biến mất không thấy, hoàn toàn không cảm giác được hương vị máu tươi của nàng, mà cả con sủng vật đáng ghét kia cũng nhân cơ hội bỏ trốn!



- Không nghĩ tới vừa mới về nhà đã gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy!



Minh Diệu thở dài:



- Bỏ đi, chuyện còn lại cứ giao cho bên hiệp hội giải quyết, nếu như có tin tức tôi sẽ thông báo cho anh!



- Bọn hắn tra là chuyện của bọn hắn, tôi tra xét là chuyện của tôi.



Lưu Thiên Minh nói:



- Tôi không thích đám người kia, hoặc nói chuẩn xác hơn, tôi cũng không thích nhân loại!



- Tùy ý anh thôi!



Minh Diệu bất đắc dĩ xòe tay:



- Nhớ rõ đem sủng vật của anh tìm trở về, tôi cũng không hi vọng hắn chạy loạn bên ngoài, sẽ gặp rắc rối!



- Ha ha, anh đang lo lắng hắn sẽ tiếp tục tìm anh gây phiền toái đi!



Lưu Thiên Minh mỉm cười:



- Yên tâm, hắn không chạy thoát được đâu. Dù hắn ẩn núp nơi nào tôi cũng sẽ tìm được hắn!



- Vậy là tốt rồi.



Minh Diệu gật đầu:



- Như vậy chính anh chơi đi, kế tiếp...



- Nói cũng đúng!



Lưu Thiên Minh gật đầu, hướng Diệp Tiểu Manh đứng sau lưng Minh Diệu khoát tay:



- A, đúng rồi, ở trên sân thượng lầu thực nghiệm còn có hai người sống sót, trên sân thượng ký túc xá giáo viên còn có hai mươi người, trong thư viện còn có bốn mươi ba người...



Lưu Thiên Minh đọc ra một hơi mười mấy địa phương còn người sống sót.



- Những người đó giao cho các vị, hẳn đều là những kẻ mạng lớn, biết chạy nhanh nên còn chưa bị lây nhiễm.



- Anh cứu bọn họ?



Minh Diệu dùng một loại ánh mắt thật kỳ quái nhìn Lưu Thiên Minh. Vị Cương Thi Vương luôn miệng nói mình thật chán ghét nhân loại này lại xuất thủ cứu được ít nhất mấy trăm mạng người.



- Bất kể nói như thế nào, tôi cũng có thể xem như là một sinh viên của trường này.



Lưu Thiên Minh cười cười:



- Ít nhất bây giờ vẫn là!



Tiếp theo hắn phất phất tay, tung mình lên dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người.



- Oa, siêu nhân nha!



An Thanh cầm camera trong tay, kinh ngạc cảm thán nói:



- Tiểu Manh, người quen của cô sao?



- Phải, là sư ca trong trường học của chúng ta đó!



Diệp Tiểu Manh cũng không cảm thấy có gì đáng kinh ngạc:



- Làm sao vậy?



- Tiểu Manh, cô nói thật với tôi đi, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu.



An Thanh tắt camera, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Tiểu Manh nói:



- Rốt cục cô đến từ tinh cầu nào vậy?



- Cái gì mà nói tôi đến từ tinh cầu nào chứ!



Diệp Tiểu Manh bất mãn nói:



- Tôi chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi!



- Một học sinh trung học lại lẫn vào trường đại học, có được năng lực trừ ma bắt quỷ, hơn nữa người quen biết của cô còn có được khả năng bay tới bay lui!



An Thanh nghiêm trang nói:



- Cô nghĩ là tôi sẽ tin tưởng lời nói của cô sao?



Mà chuyện kế tiếp thấy được đã làm cho An Thanh cảm giác mình đang chìm đắm trong một hồi ác mộng. Mà đáng sợ nhất chính là trận ác mộng này dị thường chân thật bày ra ngay trước mặt nàng. Dọc theo đường đi nàng thấy được vô số thi thể máu thịt mơ hồ, rất nhiều thi thể căn bản không thể nhìn ra được bộ dáng, trên người tràn đầy vết thương. Dọc theo đường đi An Thanh đã nôn mửa rất nhiều lần, thẳng đến cuối cùng chỉ còn phun được nước đắng nhưng vẫn không thể ngừng được cảm giác ghê tởm. Bởi vì A Trạch nói cho nàng biết, những miệng vết thương kia chính là bị người cắn xé ăn thịt sau khi chết lưu lại.



Những thi thể kia đại bộ phận đều là nữ tính, ngẫu nhiên cũng có vài thi thể nam giới. Cả sân trường phiêu tán lên một cỗ mùi vị huyết tinh nồng đặc, giống như nơi này không còn là một vườn trường tràn ngập tuổi thanh xuân, mà là một địa ngục đẫm máu.



Tuy rằng An Thanh không tận mắt nhìn thấy hiện trường lúc ấy đáng sợ tới mức độ nào, nhưng chỉ bằng vẻ sợ hãi kinh hoảng trên mặt những người sống sót mà bọn họ tìm được, thậm chí có người còn giống như điên cuồng hỏng mất, nàng cũng đại khái đoán được bọn họ từng trải qua trường hợp địa ngục như thế nào.



Nguyên bản bạn bè cùng phòng, bạn học, thầy cô giáo, thậm chí cả người yêu của mình đều biến thành quái vật đáng sợ. Những người kia đều muốn đem bọn họ biến thành quái vật, hoặc ăn thịt bọn họ, nghĩ đến điều này An Thanh cảm thấy không rét mà run.



- Xã trưởng, cô còn an toàn, thật tốt quá!



Anh Đào nhìn thấy An Thanh, không khỏi mừng rỡ nói.



- A, tôi không sao.



An Thanh gật đầu:



- Nhìn hai người...



An Thanh ngơ ngác nhìn Anh Đào cùng Trần Hạo, có chút do dự. Trước đó Minh Diệu từng nói qua, những quái vật kia là dựa vào việc cho người uống máu để họ lây nhiễm thành quái vật. Mà trên người Anh Đào cùng Trần Hạo đều có vết máu, tuy rằng nhìn không rõ ràng nhưng An Thanh vì cẩn thận cũng đã nhìn thấy, nàng không khỏi lui ra sau vài bước, giật lại khoảng cách với hai người Trần Hạo.



- Không sao đâu, hiện tại hai người bọn họ không có gì nguy hiểm.


U Minh Trinh Thám - Chương #507