Chương 342(a): Biến dị thức tỉnh.



Xa xa đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai của nữ nhân, Trần Hạo lập tức thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, thanh âm kia quá quen thuộc, là thanh âm của Anh Đào.



- Anh Đào!



Trần Hạo cảm giác có cỗ nhiệt huyết xông lên não, không biết khí lực từ nơi nào dâng tràn, hắn chụp lấy cây gậy kim loại hướng chỗ âm thanh vang ra phóng đi.



Xuyên qua bụi cây, Trần Hạo thấy được thân ảnh của Anh Đào. Hai nam sinh đang vây quanh nàng, một tên đè Anh Đào xuống đất, mà trong tay tên còn lại đang cầm dao nhọn.



- Dừng tay!



Trần Hạo giận dữ không tự chủ được, hắn vung cây gậy bóng chày kim loại trong tay hướng hai nam sinh kia đánh tới.



- Phanh!



Một tiếng vang giòn, tựa hồ hai nam sinh bị tiếng rống to của Trần Hạo cùng khí thế đáng sợ của hắn hù dọa, hai người vừa quay mắt nhìn về phía Trần Hạo chợt ngây ngẩn cả người, vẫn duy trì nguyên lai động tác không hề có chút phản ứng. Cây gậy kim loại trong tay Trần Hạo đập thẳng lên đầu nam sinh cầm dao, máu xen lẫn óc trắng vẩy tung trên không trung.



- Cút ngay cho ta!



Trần Hạo một cước đem nam sinh đang đè lên Anh Đào nằm trên mặt đất đá văng ra, lại vung lên gậy bóng chày kim loại đã nhiễm đầy máu lẫn óc trắng.



Hắn đập mạnh liên tục hai ba cái lên đầu nam sinh kia, đầu của tên kia chẳng khác gì quả bóng hơi bị thả khí lập tức khô quắt xuống, biểu tình của Trần Hạo có chút dọa người, nhìn qua còn đáng sợ hơn cả đám quái vật ăn thịt người kia.



- Ẩu...



Cỗ giận dữ cùng dũng khí trong lồng ngực dần dần biến mất, bởi vì vừa rồi dùng sức quá mạnh, Trần Hạo cảm giác hai cánh tay vô cùng đau đớn. Hắn nhìn thoáng qua thi thể đã hoàn toàn thay đổi trên mặt đất, một cỗ cảm giác ghê tởm dâng lên trong ngực, Trần Hạo quỳ rạp trên mặt đất liên tục nôn mửa.



- Em không sao chứ?



Trần Hạo nhịn xuống cảm giác ghê tởm kia, vội vàng đỡ lấy Anh Đào đứng dậy, trên mặt Anh Đào tràn đầy máu, nhưng nhìn không thấy trên người nàng có miệng vết thương hay không.



- Không sao...



Anh Đào mở to mắt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mặt mình, nàng bổ nhào vào lòng Trần Hạo lớn tiếng òa khóc lên:



- Bọn hắn...bọn hắn...bọn hắn bức bách em uống máu...



Trần Hạo hoảng hốt hỏi:



- Bọn hắn không cắn em chứ?



- Không có!



Anh Đào nức nở lắc đầu:



- Khí lực của hai người kia rất lớn. Một tên đè xuống không cho em nhúc nhích, mà tên kia thì dùng dao cắt cổ tay của mình buộc em uống máu của hắn!



- Không bị cắn là tốt rồi!



Trần Hạo thở phào một hơi, ở trong ấn tượng của hắn, chỉ cần không bị cắn phải chắc là sẽ không bị lây nhiễm. Hắn có chút không yên lòng đánh giá toàn thân của Anh Đào:



- Thật không bị cắn trúng chứ?



- Không có!



Anh Đào nhìn thấy thi thể đã hoàn toàn thay đổi sau lưng Trần Hạo, sắc mặt biến thành trắng bệch:



- Anh...anh giết người...



- A, đúng vậy.



Trần Hạo cũng không quay đầu lại. Hắn thật không dám nhìn thi thể đã bị hắn tự tay giết chết. Ngay lúc đó hắn cũng không biết cỗ dũng khí cùng lực lượng kia đến từ nơi đâu, lại có thể thật hung tàn đem đầu của sinh viên kia đánh đến nát nhừ mà mặt vẫn không đổi sắc. Mà sau khi cỗ dũng khí biến mất, trong đáy lòng hắn lại dâng lên cảm giác sợ hãi cùng ghê tởm vô tận.



- Nhưng bọn hắn cũng không còn tính là loài người đi...là quái vật...



Trần Hạo giống như đang nói chuyện với Anh Đào, hoặc như đang tự lẩm bẩm thuyết phục chính mình.



- Nè, không có sao chứ?



Lúc này lão tứ mới thở hổn hển chạy tới, lại bị trường hợp tàn nhẫn huyết tinh làm hoảng sợ:



- Đây...đây đều là do cậu...



- A, là tôi làm!



Trần Hạo gật đầu:



- Lúc ấy tôi chứng kiến hai người này bắt được Anh Đào, đầu nóng lên nên...



- Thật không nhìn ra đó lão tam, bình thường thấy cậu tư tư văn văn, xuống tay đúng là ngoan độc a!



Lão tứ vỗ vỗ bả vai Trần Hạo, hắn tựa hồ cũng không quá giật mình đối với trường hợp huyết tinh trước mắt.



- Có thể đi được không?



Trần Hạo không nói tiếp, mà thân thiết hỏi Anh Đào:



- Có bị trật chân không?



- Em không sao!



Anh Đào theo tay dìu của Trần Hạo đứng lên:



- Anh nói vì sao bọn hắn lại bị biến thành bộ dáng thế này?



- Anh cũng không biết!



Trần Hạo lắc đầu:



- Chân tướng cũng không quan trọng, quan trọng là... chúng ta cần sống sót!



- Anh Đào, miệng của cô làm sao vậy?



Lão tứ nhìn thấy miệng Anh Đào đầy máu tươi lại không thấy vết thương, vì thế lui ra sau một bước mở miệng hỏi:



- Bị cắn trúng sao? Vậy xong đời, cô...



- Câm miệng, Anh Đào không có bị cắn trúng!



Trần Hạo tức giận ngắt lời lão tứ:



- Nàng không có miệng vết thương nào, Anh Đào chắc sẽ không bị biến thành quái vật!



- Nhưng trên người nàng đều là máu...



Lão tứ có chút do dự nói.



- Là máu của người kia, không phải của tôi.



Anh Đào giải thích:



- Không biết vì sao hắn lại đem cổ tay của mình cắt vỡ, buộc tôi uống máu của hắn, còn có một người bóp miệng không cho tôi ngậm lại...



- Vậy cô đã uống sao?



Ánh mắt lão tứ có chút quái dị, nhưng còn cách khá xa nên Anh Đào cũng không chú ý tới.



- Một chút!



Anh Đào nói:



- Nhưng sau đó đều nhổ ra!



- Làm tôi sợ muốn chết!



Lão tứ dùng sức vỗ vỗ lồng ngực của mình:



- Tôi còn tưởng rằng cô bị thây ma cắn trúng rồi chứ.



- Anh mới bị cắn trúng đó!



Anh Đào tức giận nói:



- Mồm quạ đen, cho tới bây giờ chưa từng nói lời tốt đẹp!



- Đừng nói nhiều nữa, hiện tại bỏ trốn quan trọng hơn.



Trần Hạo do dự một thoáng, vẫn đưa tay cầm lấy cây gậy kim loại dính đầy máu tươi cùng óc trắng nằm trên mặt đất. Nguyên bản cảm giác ghê tởm khi giết người cùng cảm giác tội lỗi cũng đã trôi qua, dưới sự kích thích của mùi máu tanh, hắn cảm giác trong thân thể như có một cỗ xúc động nguyên thủy muốn giết chóc đang rục rịch.



- Chúng ta tìm một thiên thai chạy lên trốn đi!



- Thiên thai?



Lão tứ sửng sốt:



- Đi chỗ đó làm gì? Vạn nhất bị vây ở đó chúng ta chẳng phải không cách nào trốn thoát nữa sao?



- Hiện tại dưới tình huống như vậy, cả vườn trường đều đã bị phong tỏa, hơn nữa rốt cục cũng không biết đã có bao nhiêu quái vật đang bồi hồi trong sân trường. Chúng ta không cách nào trốn được ra ngoài!



Trần Hạo bình tĩnh nói.



- Dù bị vây nơi đó cũng không sao cả, sân thượng chỉ có một cửa ra vào, chỉ cần phong tỏa cửa không cho đám quái vật tràn lên sẽ tốt hơn. So với việc bị vây quanh truy đuổi dưới sân trường vẫn tốt hơn nhiều. Hơn nữa dưới tình huống thế này, nếu như có cứu viện bình thường sẽ dùng phi cơ trực thăng làm phương tiên giao thông, chúng ta ở trên sân thượng sẽ phát hiện trước tiên!



- Cứ làm như thế đi!



Anh Đào gật đầu, đối với phán đoán của Trần Hạo nàng luôn tín nhiệm vô điều kiện. Bởi vì nàng thật sự hiểu rất rõ Trần Hạo. Tính tình Trần Hạo rất cẩn thận, cho nên những quyết định của hắn tuyệt đối đã suy nghĩ thật cặn kẽ.



- Đi thôi!



Trần Hạo nắm chặt cây gậy kim loại, một tay nắm tay Anh Đào.



- Chúng ta đi lên sân thượng của lầu thực nghiệm. Toàn bộ trường học chỉ có nơi đó bình thường ít người đến nhất, tính nguy hiểm cũng sẽ nhỏ hơn nhiều!


U Minh Trinh Thám - Chương #496