Chương 340 (b) Trở về sự thật



- Còn sống thật tốt!



Minh Diệu dùng tay vuốt nhẹ lên thân cây ven đường. Bên trong cung điện của Lilith kỳ thật thứ gì cũng có, chỉ cần Lilith có ý niệm, bất kỳ cảnh sắc nào trên thế giới đều có thể tùy thời xuất hiện ngay trước mắt Minh Diệu. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là những thứ không chân thật, không có bất kỳ cảm xúc gì khiến cho Minh Diệu có thể cảm nhận được là mình vẫn còn sống.



- Trước khi về tìm Tiểu Manh đi mua gói thuốc đã. Đã thật lâu không được nếm hương vị khói thuốc rồi.



Minh Diệu hừ một tiểu khúc đi tới tiệm tạp hóa ven đường.



- Ông chủ, bán gói thuốc lá.



Minh Diệu nhìn ông chủ tiệm lớn tiếng kêu lên.



- Muốn hút loại nào?



Thanh âm nhân viên bán hàng có chút rầu rĩ, Minh Diệu cảm thấy kỳ quái. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy nhân viên cửa hàng đeo khẩu trang trên mặt.



- Làm sao vậy, bị cảm sao?



Đã hơn nửa năm không tiến hành trao đổi với người thường, hiện tại Minh Diệu rất muốn tìm người bình thường trò chuyện một lát. Ở bên trong cung điện của Lilith chỉ có hắn cùng Lilith và Alie ở lại, vì vậy hắn chỉ có thể nói chuyện với hai nàng, mà họ lại chuyên nghĩ đủ trò khiêu khích hắn, Alie lại thích lải nhải quấn quýt hắn, điều này làm Minh Diệu cảm thấy thật đau đầu.



- Uy, không oán không thù đừng nguyền rủa tôi đó!



Nhân viên cửa hàng có chút tức giận:



- Tôi đương nhiên là không bị cảm mạo, nhiệt độ cơ thể cũng thật bình thường, cũng không ho khan, không có bệnh gì khác, anh không được nói lung tung!



- Tôi chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút mà thôi, không có ý tứ gì khác.



Minh Diệu cảm giác không hiểu chuyện gì, chẳng qua chỉ là một câu hỏi bình thường mà thôi, có cần phản ứng lớn như vậy hay không?



- Không cần khẩn trương tới như vậy đi?



- Sao có thể không khẩn trương, nếu như bị người nào nghĩ cửa hàng này có người bị cảm, ai còn dám tới chỗ của tôi mua đồ đây?



Nhân viên cửa hàng hồi đáp:



- Tuy rằng gần đây cũng không có ai dám ra ngoài phố mua đồ!



- Xảy ra điều gì sao?



Minh Diệu cảm giác có chút kỳ quái:



- Nghiêm trọng như vậy?



- Di? Anh không biết sao?



Nhân viên cửa hàng đánh giá Minh Diệu từ trên xuống dưới vài lần, chứng kiến một thân quần áo xa hoa trên người Minh Diệu mới tỉnh ngộ nói:



- Anh mới vừa về nước phải không?



- A, xem như thế đi!



Minh Diệu nghĩ nghĩ, cung điện của Lilith đích xác cũng không tính nằm trong biên giới Trung Quốc, xem như là “nước ngoài” đi.



- Vừa mới xuống máy bay, còn chưa hiểu rõ gần đây xảy ra chuyện gì.



- Chẳng thể trách!



Nhân viên cửa hàng nói:



- Gần đây có bệnh truyền nhiễm phát tán thật quy mô, hơn nữa rất nghiêm trọng, rất nhiều trường học cùng nhà xưởng địa phương đều đã nghỉ học đình công.



- Siêu vi trùng cảm cúm?



Minh Diệu nhíu mày:



- Cảm cúm mà thôi, có cần phải nghiêm trọng tới mức nghỉ học cùng đình công hay sao?



- Sao lại không nghiêm trọng, đã chết người!



Nhân viên cửa hàng nói:



- Trong ti vi cũng đã thông báo, lần này bệnh truyền nhiễm còn nặng hơn lần trước rất nhiều.



- Vậy sao?



Minh Diệu suy nghĩ, nếu như thật sự là siêu vi trùng cảm cúm thì cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Phải biết rằng dư luận luôn bị nắm giữ trong tay những đại nhân vật. Nếu như tin tức đã truyền ra có người bị siêu vi trùng cảm cúm mà chết, như vậy tình huống chân thực nhất định còn nghiêm trọng hơn, hắn cảm giác có chút kỳ quặc.



- Bỏ đi, không nói chuyện này, nói thêm thật buồn bực.



Nhân viên cửa hàng thở dài:



- Anh muốn mua thuốc lá hiệu gì?



- Ân, thôi đi, cảm ơn anh.



Minh Diệu khoát tay đi ra khỏi cửa tiệm.



- Nói mua lại không mua, bệnh thần kinh!



Nhìn theo bóng lưng Minh Diệu đi xa, nhân viên cửa hàng than thở nói:



- Chẳng thể trách đặc biệt gấp gáp từ nước ngoài trở về như vậy, hiện tại có người muốn ra nước ngoài trốn tránh bệnh dịch còn đi không được, hắn còn dám trở về.



Kỳ thật mua gói thuốc lá cũng không tốn bao nhiêu thời gian của Minh Diệu, nhưng sau khi Minh Diệu nói chuyện xong với nhân viên cửa hàng mới phát hiện mình không thể mua.



Trước khi đi Lilith đưa cho hắn bộ quần áo đang mặc là nhãn hiệu nổi tiếng, giày cũng là nhãn hiệu xa xỉ, kể cả dây nịt cũng vậy. Nhưng Lilith lại quên mất một chuyện, nàng không đưa cho Minh Diệu đồng nào. Đối với Lilith mà nói tiền tài không có tác dụng gì, nàng muốn thứ gì chỉ cần nghĩ trong đầu liền có. Nhưng rất tiếc nuối, Minh Diệu không có được bổn sự như vậy.



Minh Diệu vốn định gọi một chiếc taxi, đón xe đi tới trường học của Tiểu Manh nhờ nàng trả tiền, nhưng lại phát hiện xe cộ đi trên đường ít ỏi đến thương cảm. Hắn không nhìn thấy được bóng dáng của một chiếc taxi nào, xem ra bệnh truyền nhiễm cảm cúm kia cũng làm cho hãng taxi phải đình công. Thật bất đắc dĩ, hắn đành dùng chân của mình đi tới trường học của Diệp Tiểu Manh. Bất quá thật hoàn hảo, Lilith mở cho hắn cánh cửa cũng cách trường học của Diệp Tiểu Manh không xa, đại khái chỉ chừng hai ba cây số mà thôi.






- Tiểu Manh, Mê Hồn Trận đã chuẩn bị xong, tuyệt đối sẽ không có người nào tiến vào quấy rối.



A Trạch đi tới nói với Diệp Tiểu Manh.



- Nhưng thật sự có chút kỳ quái, hôm nay trong vườn trường tựa hồ cũng quá yên tĩnh đi?



- Im lặng một chút cũng tốt, ít nhất cũng sẽ không có người nào tới quấy rầy chúng ta.



Diệp Tiểu Manh lấy ra đồ vật trong ba lô, đem phù chú nhét vào bên trong, đưa cho a Trạch cùng An Thanh:



- Tốt lắm, chúng ta chuẩn bị bắt đầu!



- Cần phải đeo thứ này sao?



An Thanh cầm khẩu trang thoáng lặng người:



- Đeo khẩu trang sẽ thật khó nói chuyện…



- Nếu như ngày sau cô còn muốn có thể nói chuyện, như vậy phải ngoan ngoãn mà đeo nó lên.



A Trạch tức giận nói:



- Chẳng qua nếu như cô không đeo, bản thân tôi thật cao hứng ngày sau cuộc sống sẽ thanh tịnh hơn một chút.



Nghe xong lời nói của a Trạch, tuy rằng cũng không hiểu rõ ý tứ của nàng, nhưng An Thanh vẫn ngoan ngoãn deo khẩu trang lên mặt.



Diệp Tiểu Manh nhìn thấy An Thanh cùng a Trạch đã đeo xong khẩu trang, lấy ra bình ngọc đựng Thái Tuế, nàng mở nắp bình dùng sức lắc vài lần, khối thịt nhão Thái Tuế màu trắng từ trong bình rơi ra rớt trên mặt đất.



- A Trạch tôi bắt đầu đây!



Diệp Tiểu Manh nhìn a Trạch nói:



- Cô nên cẩn thận quan sát bốn phía, đồng thời bảo hộ An Thanh một chút.



- Yên tâm, tôi sẽ tận lực không để cho bát quái nữ kia bị Quỷ Yêu giết chết.



A Trạch đáp.



Nghe được câu trả lời của a Trạch, Diệp Tiểu Manh lấy ra một trương phù chú trong ba lô. Những phù chú này đều do Minh Diệu vẽ sẵn đặt trong phòng ngủ trước khi mất tích, khi cần hành động chỉ trực tiếp chọn lựa thứ nào thích hợp mang theo trên người là được. Sau khi Minh Diệu mất tích, khi Diệp Tiểu Manh đi dọn dẹp phòng cũng thấy được những phù chú này, được Mị phân biệt cùng chỉ dạy, nàng miễn cưỡng có thể sử dụng được một phần bên trong.



- Hẳn là thứ này không sai!



Diệp Tiểu Manh cẩn thận niệm chú ngữ sử dụng linh phù, dán phù chú lên khối Thái Tuế, rót vào một bộ phận linh lực sau đó cấp tốc thối lui ra sau.



Phù chú màu vàng bốc cháy lên mãnh liệt, hỏa diễm không lớn nhưng tựa hồ làm cho khối Thái Tuế kia thật sợ hãi, bắt đầu run rẩy lên kịch liệt…



__________________


U Minh Trinh Thám - Chương #492