Chương 340 (a) Trở lại sự thật



- Ta kháo, này…rốt cục là chuyện gì xảy ra?



Lão tứ xoa mông nói:



- Giống như có một vách tường vô hình vậy, trực tiếp hất văng tôi trở lại!



- Đã biết vì sao tôi lại có hành vi như làm nghệ thuật rồi chứ?



Trần Hạo nói:



- Vừa rồi tôi dùng tay sờ một chút, đích thật là có một vách chắn mà mắt thường như chúng ta không thể nhìn thấy, hình dạng như vòng cung chắn ngang giữa không trung!



- Lá chắn? Mắt thường nhìn không thấy?



Anh Đào như có chút phát điên nói:



- Nếu như tôi đang nằm mơ, như vậy khiến cho tôi mau nhanh tỉnh lại đi, giấc mộng này thật sự là quá kỳ quái!



- Thật đáng tiếc, đây không phải mộng!



Trần Hạo nhún nhún vai nói:



- Chúng ta…hoặc có thể nói toàn bộ mọi người trong vườn trường đều đã bị vây khốn. Tuy rằng không biết thứ đồ vật mà mắt thường nhìn không tới đang nhốt kín chúng ta là thứ gì, nhưng tôi suy đoán chỉ sợ hiện tại toàn bộ cả ngôi trường này đều bị thứ lá chắn kia bao trùm!



- Nói cách khác, chúng ta ngoại trừ cổng lớn có thể đi ra, không còn biện pháp nào khác nữa sao?



Lão tứ hỏi.



- Cổng lớn? Cậu cảm thấy được bọn hắn sẽ lưu lại cổng lớn cho chúng ta sao?



Trần Hạo cười khổ nói:



- Đã đổi bảo vệ mới, hơn nữa rõ ràng còn mang theo thái độ tuyệt đối không cho ai đi ra ngoài. Chỉ sợ toàn bộ vườn trường đều bị thứ kỳ quái kia phong tỏa, bây giờ chúng ta đang bị nhốt trong một không gian bị phong bế hoàn toàn!



- Như thế nào có thể như vậy?



Lão tứ có chút phẫn nộ nói:



- Đây không phải là giam cầm phi pháp sao? Chúng ta chỉ bất quá là một đám học sinh mà thôi, đâu phải là tù phạm phi pháp gì?



- Tỉnh lại đi, hiện tại còn đi nói chuyện pháp luật gì nữa, chẳng lẽ cậu còn chưa nhìn ra được đây là cảnh tượng tận thế tiêu chuẩn hay sao?



Trần Hạo cười khổ nói:



- Lần này phong hiệu quả nhiên là còn phong thật hoàn toàn a. Hiện tại tôi đã triệt để tin tưởng những gì Anh Đào nhìn thấy tuyệt đối là sự thật!



- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?



Lão tứ gãi gãi đầu, buồn bực nói.



- Phải đi tìm địa phương kín đáo ẩn núp thôi!



Trần Hạo thở dài nói:



- Hi vọng thật giống như trong điện ảnh hay là trong trò chơi, sẽ có người đến đem những người còn sống sót như chúng ta cứu ra ngoài. Chúng ta cần phải tìm một địa phương bí ẩn hơn nữa còn an toàn để trốn đi. Đợi người cứu viện đến, hoặc là, có thể còn cơ hội sống sót lâu hơn một chút!






- Cần phải đi rồi sao?



Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nữ nhân nhẹ nhàng phất qua lồng ngực nam nhân, trong giọng nói mang theo một ít u oán:



- Chẳng lẽ không thể ở lại bồi tôi thêm một thời gian nữa sao?



- Nhưng tôi cũng đã có thời gian thật dài chưa về nhà, nàng nhất định đang sốt ruột chờ.



Nam nhân cười khổ nói:



- Hơn nữa không phải tôi cũng đã bồi cô thật lâu rồi sao?



- Nhưng người ta còn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống như thế đâu.



Nữ nhân quyệt miệng bất mãn nói, ngón tay không ngừng vẽ thành vòng tròn trước ngực nam nhân. Dưới công phu vẽ vời của ngón tay mềm mại, vô luận là nam nhân nào cũng không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của nàng.



- Làm ơn đi, có thể đừng dùng loại ngữ khí này nói chuyện như vậy với tôi được không, tôi cảm giác cả người rét run lên đây…



Thật đáng tiếc nuối, loại bản lĩnh kia đối với nam nhân này mà nói lại không quá hữu dụng. Hắn cầm lấy cổ tay của nữ nhân, nhẹ nhàng kéo ra khỏi ngực của mình.



- Làm sao anh có thể như vậy…



Nữ nhân cơ hồ muốn khóc lên:



- Phải biết rằng người ta vì anh mới…



- Ngừng, ngừng…



Nam nhân vội vàng nói:



- Có chuyện thì nói, làm ơn đừng khóc ra nước mắt, thứ này thật sự không thích hợp với cô chút nào…



- Vậy được rồi, anh trở về đi.



Thanh âm nữ nhân giống như thương tâm muốn chết:



- Chẳng qua trước khi đi có thể để cho tôi ôm thêm chút nữa không…



- Không cần đi?



Nam nhân có chút khó xử gãi gãi má:



- Chồng trước của cô còn ở bên kia đang nhìn đâu…



- Không cần quản tới hắn!



Nữ nhân khinh thường phất phất tay:



- Chính là muốn cho hắn tận mắt chứng kiến, tức chết hắn!



- Đừng, ngàn vạn lần đừng nha!



Nam nhân kích động khoát tay:



- Vạn nhất ngày nào đó hắn chạy ra được, nhất định sẽ giết chết tôi. Tôi cũng không muốn bị một tên tiểu tử tùy thời đều có thể bóp chết mình ghen ghét lên!



- Không thú vị chút nào!



Nữ nhân bĩu môi:



- Chơi lâu một chút với người ta mà cũng không chịu.



- Làm ơn đi, đã bao lâu rồi tôi chưa về nhà đây?



Nam nhân cầu xin nói:



- Trong nhà còn không biết đã biến thành cái dạng gì nữa.



- Thôi được, tôi cũng không miễn cưỡng anh, anh trở về đi!



Nữ nhân khoát tay, một đạo bạch sắc quang mang trôi nổi, một cánh cửa gỗ trống rỗng xuất hiện trước mặt nam nhân.



- Nhưng phải nhớ kỹ, thân thể của anh vừa mới qua thời kỳ thích ứng, vẫn không thể làm những hoạt động quá mức kịch liệt. Nếu còn tiếp tục lộng hư, ngay cả tôi cũng không có cách nào!



- Ha ha, tôi biết!



Nam nhân cười cười, hắn đi tới trước cửa gổ, tay phải nắm lấy chốt cửa, quay đầu lại nhìn nhìn nữ nhân.



- Bất kể nói như thế nào, tôi cũng muốn cảm ơn cô!



- Hì hì, không cần cảm ơn, nói thế nào cũng là tôi thiếu nhân tình của anh, chẳng qua là trả lại cho anh thôi, sau này xem như hai chúng ta hòa nhau.



Nữ nhân cười nói:



- Nhưng anh không nói tiếng nào lại bỏ đi như vậy, cô ấy sẽ mất hứng!



- Sau này có cơ hội gặp nàng giải thích đi.



Nam nhân nghĩ nghĩ nói:



- Cô cũng biết nàng thật quấn quýt lấy tôi, nếu để nàng biết tôi muốn đi, nhất định sẽ dỗi không ngừng. Mặc kệ sống được bao lâu thời gian trên thế giới này, trẻ con vẫn mãi là trẻ con thôi.



- Được rồi!



Nữ nhân gật gật đầu, đi tới trước mặt nam nhân, nhón đầu ngón chân nhẹ nhàng hôn lên trán nam nhân.



- Tôi sẽ nhớ anh!



- Có cần kích thích hắn cũng không cần làm tới loại tình trạng này đi?



Nam nhân dở khóc dở cười chỉ chỉ vào bình thủy tinh cách đó không xa. Ở trong bình thủy tinh, một đoàn quang cầu chói mắt đang không ngừng dùng tốc độ cực nhanh lóe sáng, tựa hồ đang muốn biểu đạt sự bất mãn của nó.



- Tôi cao hứng, không gì không thể!



Nữ nhân không thèm để ý chút nào nói.



- Đi thôi, nếu để cô nhỏ trở về anh sẽ đi không được!



- Ân!



Nam nhân gật đầu, hắn hít sâu một hơi, dùng sức mở cửa gỗ. Quang mang chói mắt từ trong khe cửa lộ ra, đem toàn thân hắn bao vây vào, cửa gỗ chậm rãi đóng lại, thân ảnh nam nhân đã biến mất ngay tại chỗ.



- Như thế nào, ghen tỵ sao?



Nữ nhân quay đầu lại đi tới chỗ bình thủy tinh chứa quang cầu lộ ra dáng tươi cười mê người:



- Tốt lắm, ta rất hài lòng. Chỉ cần là thứ gì mà ngươi chán ghét, ta đều nguyện ý đi làm, ha ha ha ha…



Màu trắng trước mắt dần dần thối lui, hiện ra trước mặt là mặt đường màu xám bạc, còn có hàng cây xanh biếc ven đường. Vốn chỉ là một phong cảnh đường phố vô cùng bình thường, nhưng ở trong mắt Minh Diệu hết thảy những chuyện này lại có vẻ vô cùng thân thiết. Thời gian thật sự là rất dài, đã thật lâu hắn không nhìn thấy được cảnh sắc như vậy. Hắn dùng chân giẫm giẫm lên mặt đất, lực phản chấn chứng minh hết thảy chuyện này là chân thật mà không phải cảnh trong mơ.



__________________


U Minh Trinh Thám - Chương #491