Chương 335 (c) Quái vật hình thể bất minh



- Tiểu Manh, cô tới đây xem!



A Trạch cầm camera của An Thanh đặt lên bàn:



- Đây là hình ảnh mà bát quái bà An Thanh thu được đêm hôm qua!



- Thứ này là vật gì?



Chứng kiến cặp mắt tản ra ánh sáng màu trắng, Diệp Tiểu Manh không khỏi cảm thấy cả người rét run.



- Ánh mắt thật là tà ác…



- Đây tuyệt đối không phải là quỷ hồn gì!



A Trạch khẳng định nói:



- Hẳn là thứ quái vật nào đó. Quỷ hồn chẳng qua chỉ là một đống năng lượng linh thể mà thôi, ánh mắt chắc chắn không sáng lên kiểu như vậy!



- Quái vật này đi vào tòa lầu cũ, có quan hệ gì với nữ quỷ kia sao?



Diệp Tiểu Manh hỏi.



- Hiện tại tạm thời còn chưa biết.



A Trạch lắc đầu:



- Nhưng căn cứ theo miêu tả của An Thanh, nàng đích xác thấy được nữ quỷ cùng quái vật kia xuất hiện trong tòa lầu cũ!



- Còn có manh mối nào khác không?



Diệp Tiểu Manh hỏi.



- Tạm thời còn không có!



A Trạch lắc đầu:



- Căn cứ theo miêu tả của Trần Hạo, hiện tại chỉ có một người hiềm nghi. Nhưng vừa rồi tôi trộm đi qua ký túc xá nam sinh xem qua, người hiềm nghi vẫn nằm ngủ trên giường mình, thoạt nhìn không có bộ dạng gì đáng nghi ngờ!



- Nói cách khác bây giờ chúng ta cần đối mặt là một nữ quỷ nội tình không rõ, lại có thêm một quái vật không rõ hình dạng!



Diệp Tiểu Manh ủ ê mặt mày, nói:



- Chức hội trưởng này thật sự là không chịu nổi, a Trạch đảm nhận được không?



- Đương nhiên không được, lúc ấy là do cô muốn làm hội trưởng Đồng Hảo Hội này, cũng do cô đòi tìm sự kiện linh dị để giải quyết, hiện tại vì sao lại buông tha chứ.



A Trạch lắc đầu:



- Lại nói chúng ta có ít nhất 80% hội viên là vì tiểu la lỵ như cô nên mới chịu gia nhập vào hội nha!



- Lúc đó tôi cũng không hề nghĩ tới sẽ gặp phải phiền toái như vậy!



Diệp Tiểu Manh nhỏ giọng than thở:



- Tôi chỉ muốn tiếp xúc về phương diện này nhiều hơn một chút, nhìn xem có thể giúp đỡ được Minh Diệu một chút hay không mà thôi.



- Tóm lại hiện tại quái vật lai lịch bất minh, cho nên cũng chưa thể nghĩ ra được phương pháp tiêu diệt nó.



A Trạch không để ý tới lời oán hận của Diệp Tiểu Manh, vẫn tiếp tục nói:



- Vì muốn tìm kiếm thêm nhiều manh mối, dựa theo kế hoạch sáng nay tôi cùng cô đi tới tòa lầu cũ kia tìm kiếm xem sao.



- Được rồi!



Diệp Tiểu Manh gật đầu, nhìn xem di động, đã hơn bảy giờ sáng.



- Khi nào thì xuất phát?



- Hiện tại đi đi thôi!



A Trạch nhìn qua có vẻ gấp gáp khó dằn nổi:



- Thừa dịp buổi sáng còn ít người, hai chúng ta đi vào tòa lầu cũ sẽ không khiến ai chú ý!



- Di? Hiện tại sao?



Diệp Tiểu Manh có chút khó xử nói:



- Nhưng buổi đường khóa đầu tiên hôm nay cần điểm danh, là được tính tăng điểm toán học đó a…



- Chuyện này lúc nào làm chẳng được.



A Trạch lôi kéo tay Diệp Tiểu Manh, lôi nàng đi ra khỏi phòng ngủ.



- Chuyện đi học làm sao trọng yếu bằng đi giải quyết sự kiện linh dị kia chứ!



- A, đừng lôi kéo tôi.



Diệp Tiểu Manh kêu lên:



- Tôi còn chưa rửa mặt chải đầu…



- Chuyện này lúc nào làm chẳng được.



Trong mắt a Trạch như có ngọn lửa đang thiêu đốt:



- Chuyện rửa mặt chải đầu làm sao trọng yếu bằng giải quyết sự kiện linh dị a!



Sau một năm Diệp Tiểu Manh lại quay về tòa lầu cũ nát trước mặt, nàng chợt cảm thấy thời gian trôi qua thật quá nhanh, chuyện xảy ra ở một năm trước chẳng khác gì mới xảy ra ngày hôm qua.



- Đi thôi!



A Trạch kéo tay Diệp Tiểu Manh, hai người lại bước vào tòa lầu cũ nát đầy mạng nhện trước mặt.



Bước chân lên sàn nhà bằng gỗ vọng ra thanh âm cọt kẹt làm người ta cảm thấy có chút phiền lòng. Những căn phòng học cũ nát nhìn qua còn rách nát hơn cả một năm trước, nơi nơi đều là mạng nhện che kín, ngẫu nhiên còn có tiếng chuột kêu rin rít vang lên. Diệp Tiểu Manh chợt cảm giác cũng may sáng nay mình chưa kịp rửa mặt, bởi vì chỉ cần đi một vòng vào bên trong này rồi ra ngoài, có rửa mặt hay không cũng là như nhau.



- Tiểu Manh, cô tới đây xem!



A Trạch ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn Diệp Tiểu Manh nói.



- Thứ này, a, dấu chân?



Diệp Tiểu Manh đi qua, dùng tay sờ sờ sàn nhà bằng gỗ cũ nát.



- Vẫn còn rất mới, thời gian chưa lâu!



- Nói rõ trong mấy ngày gần đây có người đi qua nơi này!



A Trạch nói:



- Theo thời gian suy đoán, hẳn là tên quái vật có đôi mắt lóe sáng mà An Thanh đã chụp hình được!



- Ân, tôi cũng cảm thấy như vậy.



Diệp Tiểu Manh gật đầu:



- Nhưng nếu như có thể lưu lại dấu chân, như vậy cũng nói con quái vật kia có thật thể, không phải là quỷ hồn gì!



- Nói là quái vật cũng có chút miễn cưỡng.



A Trạch nghĩ nghĩ nói:



- Tôi cảm thấy thứ mà đôi mắt lóe sáng kia, rất có thể là sinh viên trong trường học chúng ta.



- Sinh viên? Sao có thể như vậy?



Diệp Tiểu Manh sửng sốt:



- Làm sao cô biết? Tôi vốn còn tưởng rằng là yêu quái gì đó chạy vào trường học của chúng ta mà thôi nha?



- Đương nhiên rồi!



A Trạch chỉ lên dấu chân trên mặt đất nói:



- Cô có thấy qua có yêu quái nào lại mang giày thể thao thống nhất trong trường chúng ta không?



- Nói cũng đúng!



Diệp Tiểu Manh nhìn dấu giày trên mặt sàn, đáy giày rõ ràng có ấn lên tên gọi của trường đại học, liền gật gật đầu.



- Chúng ta đi lên tầng ba nhìn xem đi!



A Trạch nói:



- An Thanh nói tối qua nàng cùng Trần Hạo đều nhìn thấy nữ quỷ kia đứng trên tầng ba!



- Cảm giác được không?



Đứng ngay cửa sổ tầng ba nhìn xuống dưới, a Trạch có thể rõ ràng thấy được vị trí mà tối qua An Thanh cùng Trần Hạo đã đứng.



- Ân, có cảm giác thật là kỳ quái!



Diệp Tiểu Manh gật đầu:



- Không thể nói được rõ ràng. Không giống như cảm giác mà từ trường linh thể lưu lại, thật kỳ lạ!



- Có chút giống như thật mà lại có chút giống như giả.



Trong phòng cũng có dấu chân, rất rõ ràng thứ sinh vật gì đó có đôi mắt lóe sáng cũng đã đi qua nơi này. Mà linh lực dao động lưu lại cũng đã chứng thật tối hôm qua nữ quỷ kia cũng có mặt tại đây. Chỉ là cảm giác năng lượng từ trường lưu lại tôi cũng không cách nào đoán được nó rốt cục là vật gì!



Diệp Tiểu Manh nhắm mắt lại, cẩn thận cảm giác linh lực dao động còn lưu lại trong căn phòng này. Loại cảm giác này rất kỳ quái, có chút giống như quỷ hồn, nhưng lại khác với quỷ hồn bình thường. Diệp Tiểu Manh cảm thấy đó là một loại dao động kỳ quái cũng giống như từ trên người Mị phát ra.



Đối với huyết thống đích thực của Mị, kỳ thật Diệp Tiểu Manh cũng không biết rõ, thậm chí nàng cũng không hiểu rõ huyết thống thực sự của chính bản thân mình, nàng vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một người bình thường, là một nhân loại có chút mẫn cảm đối với linh lực mà thôi. Cho nên mặc dù nàng cũng cảm nhận được linh lực dao động kỳ quái trên người của Mị, nhưng nàng cũng không quá mức để ý, còn tưởng rằng do Mị tu luyện phương pháp về linh lực bất đồng với Minh Diệu cho nên mới phát ra loại dao động kỳ quái như thế.



Di động của Diệp Tiểu Manh bỗng nhiên vang lên, kéo nàng giật mình tỉnh lại từ trong trạng thái mơ hồ kia, cầm điện thoại ra xem, nguyên lai là dãy số của Mị.



__________________


U Minh Trinh Thám - Chương #481