Chương 332 (b) Phong hiệu



An Thanh ở một bên xen lời nói:



- Nhớ rõ lần trước cho cô mặc quần áo thủy thủ chụp hình không? Lần trước khi tuyển dụng hội viên, a Trạch đã cho tôi đem tấm hình kia in lên trên poster!



- Di? In lên hình của tôi?



Diệp Tiểu Manh khó hiểu nhìn a Trạch:



- Hữu dụng không vậy?



- Đương nhiên là hữu dụng.



A Trạch gật đầu cười nói:



- Người báo danh càng nhiều thêm nữa. Cô phải biết rằng ở loại địa phương như đại học này, có mỹ nữ hội trưởng cũng không đáng ngạc nhiên, nhưng muốn tìm một hội trưởng la lỵ khả ái cho xã đoàn hoặc là Đồng Hảo Hội thì không đơn giản như vậy. Chủ yếu mà nói hiện tại cô đã trở thành tài sản của hội viên của hội chúng ta, tương đương như vật biểu tượng rồi đi!



- Tại sao lại là vật biểu tượng chứ?



Diệp Tiểu Manh dở khóc dở cười nói:



- Nói như vậy chức hội trưởng không phải đều do những người được sùng bái, được xem là thần tượng hoặc là đối tượng thầm mến đi? Vì sao tôi lại trở thành vật biểu tượng?



- Ai bảo cô lại khả ái đến như vậy đây!



An Thanh kéo qua Diệp Tiểu Manh, ôm chặt vào trong ngực mình. Nàng không ngừng dùng mặt mình cọ cọ lên mặt Diệp Tiểu Manh.



- Loại tiểu la lỵ như cô làm thần tượng thì không có khả năng, nếu xem cô là đối tượng để thầm mến sẽ làm người ta có cảm giác tội lỗi, cho nên vật biểu tượng là kết cục tốt nhất cho cô thôi!



- Ô ô tôi không muốn làm vật biểu tượng, tôi muốn làm thần tượng, tôi muốn làm đối tượng được thầm mến…



Diệp Tiểu Manh vừa nỗ lực giãy dụa thoát khỏi ngực An Thanh, vừa lớn tiếng nói:



- Tôi phản đối, dị nghị, kháng nghị, không đồng ý!



- Toàn bộ bác bỏ!



An Thanh cười hì hì nói:



- Cô ngoan ngoãn chịu phận bất hạnh làm vật biểu tượng của cô đi thôi.



- Bắt đầu từ đêm nay bên trong sân trường trong từng ký túc xá đều sẽ có hai tới ba hội viên phụ trách giám thị suốt đêm, nếu như con vật linh kia xuất hiện hoạt động, sẽ thông báo qua di động cho tôi biết, cũng ghi chép lại địa phương cùng thời gian mà nó xuất hiện.



A Trạch nói:



- Nói như vậy chúng ta sẽ rất nhanh có thể tìm được phạm vi hoạt động cùng quy luật của con vật linh kia, tìm ra vật mà nó ám ảnh!



- Ân, nếu tìm được vật thể mà nó dựa vào thì dễ làm.



Diệp Tiểu Manh gật đầu:



- Hiện tại xem ra con nữ quỷ kia chỉ đi tới tản bộ. Cũng không phải đi ra ngoài cố ý hại người, nếu như tìm được vật thể mà nó ám ảnh, nghĩ biện pháp đưa nó rời đi thì tốt hơn!






- Phong hiệu rồi, thật bi kịch, không đi qua inte được nữa.



Vừa về tới phòng ngủ, lão tứ đã quỳ dưới sàn nhà làm ra bộ dạng của ngày tận thế lớn tiếng khóc thét nói.



- Đừng la hét trong phòng ngủ!



Lão đại từ ngoài cửa đi vào, đá một cước vào mông lão tứ đang quỳ trên sàn nhà biểu diễn vẻ than khóc.



- Ông chủ căn tin trong trường học đều vui đến điên lên rồi, trước kia cả mười ngày cũng không bán được đồ vật gì, hiện tại mọi người chen chúc ở cửa sắp nổ tung!



- Thật vô lực quá đi, lão đại!



Lão tứ buồn rười rượi nói:



- Mì ăn liền của hắn đều là hàng quá hạn, làm sao mà ăn đây?



- Lũng đoạn thị trường chính là như vậy, không cần biết ai có ăn hay không.



Lão đại nói:



- Nhìn đi, ngày mai sẽ tăng giá. Không thể ra khỏi vườn trường, cậu nghĩ mỗi tối làm sao chịu nổi việc không có inte đây?



- Lão đại, không bằng buổi tối chúng ta trèo tường đi?



Đôi mắt lão tứ xoay xoay nhỏ giọng nói:



- Từ vách tường phía nam leo ra đi, tường phía bên đó không cao. Tôi giẫm lên vai cậu là có thể ra ngoài…



- Cút đi!



Lão đại tức giận mắng một câu:



- Phía nam là ký túc xá của giáo viên, cậu còn chưa đi tới gần vách tường thì đã bị chủ nhiệm giáo vụ bắt quả tang, còn leo tường cái rắm!



- Ha ha, hoàn hảo tôi có laptop!



Trần Hạo ôm laptop của mình vào trong ngực:



- Hiện tại có thể bắt đầu đấu giá, lên giá năm đồng một giờ, giá cao sẽ được!



- Tôi ra năm đồng!



Lão tứ vội vàng nhấc tay:



- Lão tam, bình thường quan hệ của hai ta quá tốt phải không? Đêm nay nhường cho tôi dùng đi, có một em gái hẹn tôi cùng nàng gặp mặt, cô em gái này tôi đã hẹn hò cả tuần rồi, thanh âm vô cùng ngọt ngào a…



- Tôi ra sáu đồng!



Lão đại đẩy lão tứ sang một bên:



- Khuya nay lão tử còn có buổi hội nghị với công hội, đã chuẩn bị suốt vài ngày!



- Tôi ra bảy đồng!



Lão tứ lại bò lên:



- Tôi nói lão đại, công hội của các cậu chỉ có vài người, đi vào cũng chỉ bị tiêu diệt, còn không bằng đem cơ hội nhường cho tôi, em gái luôn trọng yếu hơn trang bị đi!



Trần Hạo chỉ ôm laptop cười a a nhìn hai người bọn họ không nói lời nào. Cuối cùng hai người nhìn nhìn vẻ mặt cười gian của Trần Hạo, không khỏi tỉnh ngộ, mặc kệ cuối cùng hai người họ ai tranh được tới, người đắc ý vẫn là Trần Hạo. Vì thế hai người đạt tới trận tuyến thống nhất, quyết định không tiếp tục tăng giá mà mỗi người một nửa. Lão tứ sẽ chơi từ tám giờ đến chín giờ mà tán tỉnh em gái, lão đại chơi từ chín giờ tới mười giờ tải bản sao. Tới thời gian tắt đèn sau mười giờ, tự nhiên là thuộc về Trần Hạo. Tuy rằng chỉ được chơi một giờ không thể tận hứng, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.



- Đúng rồi, nhị bàn đâu?



Trần Hạo đột nhiên chú ý tới giường lão nhị không người, vội vàng hỏi.



- Không biết!



Lão tứ cùng lão đại hiện tại đang vội vàng đăng ký trò chơi, ngay cả quay đầu nói chuyện cũng không quản.



- Khi đi học cũng không phát hiện hắn, không biết tên tiểu tử kia đã chạy đi đâu!



- Lúc chiều tôi thấy lão nhị đi phòng y tế.



Lão đại nói:



- Hắn nói hắn nhức đầu dữ dội, muốn đi tìm thuốc giảm đau uống.



- Lão nhị không phải bị trúng chiêu đó chứ?



Nghe nói như thế, lão tứ chợt nhớ lại lý do phong hiệu trước đó, kinh ngạc nói:



- Như vậy ba chúng ta chẳng phải là rất nguy hiểm?



- Đừng đa nghi!



Lão đại tức giận nói:



- Lão nhị chỉ bị đau đầu, cũng không phải bị sốt, không quan hệ gì tới siêu vi trùng cảm cúm!



- Vậy cũng không nhất định!



Lão tứ không phục nói:



- Đau đầu cũng là một loại bệnh trạng dễ phát sốt đi…



- Cậu nhìn hình dáng của lão nhị đi, một thân thịt béo, có thể ăn cũng có thể ngủ, khỏe mạnh vô cùng…



Lão đại lại đánh giá lão tứ từ trên xuống dưới:



- Tôi xem thể cốt phong phanh của tiểu tử cậu còn nguy hiểm nhiều hơn. Nếu như trúng thầu, người thứ nhất chính là cậu!



- Cắt, đừng nhìn tôi gầy gò, xương cốt tôi đều là thịt!



Lão tứ nói:



- Từ nhỏ tôi rất ít bệnh hoạn, thể chất tốt vô cùng!



- Cho dù là đi phòng y tế, hiện tại cũng nên trở về đi?



Trần Hạo xem đồng hồ, đã sắp tám giờ tối, nhưng vẫn không thấy nhị bàn quay về.



- Tôi đi tìm hắn!



Trần Hạo đứng dậy hướng ngoài cửa đi tới.



Không đợi Trần Hạo đi ra cửa, cửa phòng ngủ đã bị mở ra. Trong lòng nhị bàn ôm một đống thức ăn vặt đi vào, ném lên trên giường của mình.



- Nhị bàn, cậu làm gì?



Nhìn thức ăn vặt tràn đầy cả giường, Trần Hạo kinh ngạc nói:



- Cậu không phải đi chém giết cướp quầy căn tin của trường học đó chứ?



- Đừng nói nữa!



Nhị bàn lau mồ hôi nói:



- Vốn định đi tranh mua mì ăn liền, kết quả tới chậm nên bị người mua hết. Tôi sợ tối đói bụng nên phải mua một đống thức ăn vặt!


U Minh Trinh Thám - Chương #473