Chương 36: Chuck



Minh Diệu không để ý tới ánh mắt của Ada, vẫn uống bia ừng ực không ngừng.



- Uy, cho thêm một tá!



Minh Diệu nhìn người phục vụ đi ngang qua hô lên.



- Không phải chứ, cậu không phải tới tra án hay sao? Uống nhiều như vậy?



Ada hơi có chút kinh ngạc.



- Yên tâm đi, không có chuyện gì, khó được một lần, lại có người đài thọ, nhất định phải uống đến nôn luôn mới thôi.



Minh Diệu vừa nói vừa cầm lên một chai bia.



- Chị uống không? Có người trả tiền thay đó?



Minh Diệu không chút thành ý hỏi Ada.



- Không cần!



Ada lắc đầu:



- Tôi có thói quen giữ vững đầu óc thanh tỉnh làm việc.



Ada đối với việc Minh Diệu có giúp đỡ được gì hay không cũng không ôm chút hy vọng nào. Ada loạng choạng ly rượu trong tay, ánh mắt chuyên chú nhìn ra ngoài sàn nhảy.



- Không cần nhìn đâu, nếu như nó xuất hiện sẽ có người cho tôi biết. Cạn ly đi!



Minh Diệu tựa hồ đối với chuyện sắp làm cũng không quan tâm.



- Có người báo cho cậu? Cậu còn có trợ thủ sao? Tại sao tôi không nhìn thấy?



Ada thật kinh ngạc nhìn Minh Diệu.



- Ân, cũng không tính là người, dù sao có trợ thủ giúp tôi giám thị, chúng ta chỉ cần chờ là được rồi.



Minh Diệu bỏ chai bia rỗng xuống, lại cầm một chai khác bắt đầu uống tiếp.



Ada bất đắc dĩ lắc đầu, cho tới bây giờ nàng chỉ tự tin vào chính lực lượng của mình. Ada cũng không tiếp tục để ý tới Minh Diệu, chuyên chú quan sát sàn nhảy.



- A…thật là quá sảng khoái…nếu như mỗi lần đều có chuyện tốt thế này thì thật sự quá tốt đi.



Minh Diệu say mê trong men bia không cần mình trả tiền:



- Chị còn chưa nói với tôi chị là người nước nào, tôi nhìn chị thấy thế nào cũng không giống như người ngoại quốc.



Minh Diệu vừa uống bia vừa tán gẫu với Ada.



- Tôi là hỗn huyết, tôi tương đối giống mẹ tôi, mẹ của tôi là người Trung Quốc, cho nên tôi mới tiếp nhận nhiệm vụ này, nghĩ muốn đến xem địa phương mà mẹ tôi từng sinh sống.



Ada vừa nhìn sàn nhảy vừa chậm rãi trả lời câu hỏi của Minh Diệu.



- Wow, là hỗn huyết sao!



Minh Diệu có chút tấm tắc:



- Chúng ta đúng thật là có duyên a, thật ra tôi cũng là người hỗn huyết.



- Phải không?



Ada quay đầu nhìn Minh Diệu một chút, lời của Minh Diệu đưa tới hứng thú của nàng:



- Nhưng thật sự là không nhìn ra cậu thế nào, cậu là hỗn huyết nước nào vậy?



- Nhìn chưa ra sao?



Minh Diệu đưa đầu kề sát mặt Ada:



- Nhìn kỹ đi, nhìn kỹ một chút.



Ada cẩn thận nhìn vào mặt Minh Diệu một chút, lắc đầu:



- Thật nhìn không ra.



- Wow, ha ha ha ha…tôi biết là chị nhìn không ra.



Minh Diệu cười lên ha hả, cầm thêm một chai bia:



- Tôi là hỗn huyết của phía trước núi và phía sau núi ở quê tôi nga, rất hi hữu.



Ada:



- …



Không đuổi Minh Diệu rời đi cũng có một chỗ tốt, Ada lợi dụng Minh Diệu đuổi đi vài con ong mật muốn bay đến hái hoa. Minh Diệu vẫn uống bia không ngừng, trên bàn đầy chai bia rỗng, hắn tựa hồ đã có chút say, bắt đầu đánh nấc. Ada xem đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, xem ra hôm nay phải tay không mà quay về rồi.



Tựa hồ xem thấu tâm tư Ada, Minh Diệu lại đánh nấc rượu, vừa vỗ vỗ lên bả vai Ada:



- Yên tâm đi, trực giác của tôi rất chuẩn, hôm nay chúng ta nhất định sẽ có thu hoạch.



- Vậy sao?



Ada cười nhìn Minh Diệu, người thanh niên trước mắt vẫn luôn mang tới nỗi kinh ngạc cho mình.



- Trực giác của đàn ông cũng có hữu dụng hay sao?



- Đó là đương nhiên, trực giác của tôi chưa từng sai lầm qua.



Minh diệu đắc ý mặt có chút hồng, hoàn hảo bên dưới ngọn đèn âm u nhìn không rõ lắm:



- Tôi đánh cuộc với chị chịu không?



- Đánh cuộc? Cậu nhất định sẽ thua.



Ada cảm thấy hôm nay hy vọng không lớn, không bằng tìm chút ít chuyện gì vui vẻ để làm, luôn căng thẳng thần kinh thật sự là mệt chết người.



- Làm sao biết được, sáng nay tôi còn mới thắng được một ván đây.



Minh Diệu tràn đầy tự tin vỗ vỗ ngực, nhìn qua đã khá say.



- Nga? Nói thử nghe một chút xem.



Lời của Minh Diệu làm Ada hứng thú.



- Sáng nay tôi cầm cây chày gỗ đi mua trứng gà, tên bán trứng gà bắt tôi đứng cách rổ trứng của hắn xa một chút, sợ tôi làm vỡ trứng của hắn, tôi liền cùng hắn đánh cuộc nói chày của tôi đập trứng chày sẽ không vỡ, kết quả tôi thắng.



- Vì sao lại như vậy?



Ada có chút không rõ:



- Trứng gà dùng chày đập không phải sẽ bị vỡ chắc sao?



- Dĩ nhiên!



Minh Diệu đắc ý gật đầu:



- Trứng thì vỡ, nhưng tôi nói là chày không vỡ nha!



Ada sửng sốt hồi lâu, rốt cục suy nghĩ cẩn thận lại lời Minh Diệu nói là nghĩa thế nào, cười lên khúc khích:



- Cậu đúng là xấu xa, tên bán trứng gà thật sự cầm chày đi đập trứng gà của mình hay sao?



- Ha ha, dĩ nhiên, hắn nện hai quả trứng đều vỡ, kết quả nghe kỹ lại lời tôi giải thích thì mặt của hắn tái mét rồi!



Minh Diệu đắc ý cầm thêm một chai bia:



- Hắn còn đuổi theo tôi tới năm con đường đấy.



- Ha ha, cậu đúng là xấu xa!



Ada cảm giác thần kinh của mình thả lỏng xuống:



- Vậy cậu đánh cuộc có thua qua bao giờ chưa?



- Đương nhiên rồi, chuyện đánh cuộc làm sao có thể không bao giờ thua chứ!



Vẻ mặt Minh Diệu vẫn đắc ý.



- Nói cho tôi nghe chút xem.



Ada cảm thấy càng ngày càng có ý tứ.



- Ngày đó cùng một cô gái xinh đẹp đánh cuộc tôi đã thua.



Vẻ mặt Minh Diệu lộ ra vẻ háo sắc:



- Tôi đánh cuộc với cô gái kia nói tôi có thể mò mông của nàng mà không đụng trúng quần áo nàng, kết quả nàng không tin. Tôi liền thử xem một chút, kết quả tôi thua.



- Ha ha ha ha ha…



Ada cười đến khom cả người xuống:



- Không nghĩ tới cậu là người xấu xa như vậy, lại đùa giỡn con gái nhà người ta.



Minh Diệu thật vô tội nhún vai:



- Tôi chỉ là thử một chút mà thôi, không nghĩ tới thất bại.



Minh Diệu đặt chai bia xuống:



- Chủ yếu là thư giãn một tí, thần kinh chị căng thẳng như vậy, một hồi làm chính sự rất dễ dàng làm lỗi.



- Ý của cậu chính là muốn nói khuya nay nó nhất định sẽ xuất hiện?



Ada nghe được lời của Minh Diệu liền thu hồi nụ cười.



- Nhất định sẽ đến, tôi đã tính toán qua.



Minh Diệu thản nhiên dựa vào ghế, làm cho mình thoải mái hơn một chút:



- Nó phi thường háo sắc, căn bản không tự chủ được mình, mỗi ba ngày nó nhất định sẽ đổi một con mồi mới.



Nói xong liếc mắt nhìn Ada:



- Người xinh đẹp như chị nó nhất định sẽ không bỏ qua.



- Thì ra cậu xem tôi thành con mồi rồi.



Ada nghe xong cũng không tức giận.



- Không kém bao nhiêu đầu, nói tới nếu không nỡ bỏ hài tử sẽ không bắt được sói, không nỡ bỏ mỹ nữ bắt không được sắc lang.



Minh Diệu đứng dậy:



- Tôi đi nhà vệ sinh, uống có chút nhiều rồi.



Sau khi Minh Diệu rời đi, Ada ngồi nơi đó một mình, khóe miệng vẫn mỉm cười, không nghĩ tới tối hôm nay có thể gặp được một người thú vị như vậy, đây là lần đầu nàng cảm thấy buông lỏng nhất từ trước tới nay.



- Tiểu thư, xin hỏi ngồi một mình sao?



Thanh âm một người đàn ông truyền tới, Ada ngẩng đầu, một người đàn ông ngoại quốc có mái tóc rám nắng đang đứng trước mặt nàng, nở nụ cười mê người nhìn Ada, thân thể cường tráng cao lớn đúng là có thể làm mê muội không ít phụ nữ đến những câu lạc bộ tìm kiếm loại tình một đêm.



- Hay là ngồi xuống chúng ta cùng hàn huyên một chút



vậy.



Người đàn ông không đợi Ada trả lời liền đặt mông ngồi bên cạnh.



- Tôi tên là Chuck, là người Anh, xem ra tiểu thư cũng từ ngoại quốc tới đi, nếu như hữu duyên như vậy, không bằng tôi mời cô uống một ly nhé!



Lỗ mũi Ada ngửi được một mùi tinh khí khó thể phát giác, đó là mùi tinh khí chỉ có cỏ xanh mới có, bàn tay cầm ly rượu của Ada không khỏi càng thêm dùng sức, đợi thời gian lâu như vậy rốt cục đã đợi được chính chủ. Ada quay đầu nhìn vào người đàn ông anh tuấn kia, khẽ cười cười, nhưng trong lòng lại khởi lên tinh thần hoàn toàn.



- Sao vậy?



Chuck cảm nhận được ánh mắt của Ada:



- Trên mặt của tôi có thứ gì sao?



- Không, tôi đang nhìn lỗ tai của anh thôi, rất đẹp.



Ada nhìn Chuck cười cười, nụ cười có thể hòa tan được băng tuyết mùa đông.



Chuck đắc ý dùng tay sờ sờ lỗ tai của mình:



- Tôi trời sinh có lỗ tai tương đối nhọn, nhìn qua ai cũng nói thật giống như tinh linh.



- Tinh linh sao?



Ada cười càng thêm vui vẻ, trong mắt lại tràn đầy vẻ đùa cợt:



- Thật có chút giống a!



Không biết có phải uống quá nhiều hay không, Minh Diệu đi nhà vệ sinh thật lâu không trở lại, Ada cũng không để ý tới, nàng có đủ tự tin một mình có thể hoàn thành được nhiệm vụ này.



Chuck cùng Ada chậm rãi hàn huyên, lời nói ưu nhã, cử chỉ tư văn, làm người ta cảm giác được rất thoải mái, rất nhanh đã cười nói rất thân thuộc với Ada.



- Tiểu thư Ada tới Trung Quốc là du lịch sao?



Chuck thật thân sĩ rót đầy rượu cho Ada.



- Không, có thể xem là tới làm việc.



Ada cười trả lời.



- A, làm việc xong thì về sao, nếu có gì có thể giúp được xin cô cứ mở miệng.



Chuck cầm ly rượu cụng ly với Ada:



- Cạn ly, vì khuya hôm nay vị thần may mắn chiếu cố tôi, có thể vì hân hạnh quen biết một nữ sĩ xinh đẹp mê người như cô mà cạn ly!



- Dĩ nhiên, đây là nhất định rồi, anh nhất định có thể giúp đỡ được công việc của tôi. Cạn ly!



Trong ánh mắt Ada mang theo một tia giảo hoạt nhìn Chuck, nhẹ nhàng uống một hớp rượu.



- Nơi này thật sự quá ồn rồi, không bằng chúng ta tìm một địa phương an tĩnh một chút để nói chuyện đi.



Chuck cảm giác thời cơ đã thành thục, liền đưa ra lời mời với Ada.



- Dĩ nhiên, tôi rất thích như thế.



Ada đứng dậy, thật tự nhiên khoác lấy cánh tay của Chuck.



- Địa phương tùy anh quyết định.



Hai người thân mật tiêu sái đi ra khỏi câu lạc bộ đêm, một đôi mắt từ trong bóng tối nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, lặng lẽ đi theo.


U Minh Trinh Thám - Chương #47